22
“Oa, Điềm Điềm, nhị hoàng tử cũng quá yêu ngươi rồi! Đây chính là chuỗi trân châu kích cỡ lớn mà nước bên tiến cống, nhị hoàng tử vậy mà lại tặng nó cho người?”
“Oa, còn cả bộ váy này nữa, nhìn chất liệu này giá cả chắc chắn không tầm thường, người nào đó chỉ sợ đang hận chết mất, dù sao cũng đã hủy mất mối hôn sự với nhị hoàng tử rồi.”
Đán tỷ muội thân thiết của Tống Điềm Nguyễn bắt đầu nói bóng nói gió.
Trên mặt tôi vẫn luôn nở một nụ cười nhạt nhạt, thỉnh thoảng lại khen ngợi Tống Điềm Nguyễn và Nam Cung Tư Dạ vài câu.
“Nhìn thấy Điềm Điềm bây giờ sống hạnh phúc như vậy, thân làm tỷ tỷ ta cũng yên lòng rồi.”
Tiểu tỷ muội mặc áo xanh của Tống Điềm Nguyễn hừ lạnh một tiếng: “Chậc, Tống Thiên Ý, ngươi còn giả vờ cho ai xem vậy? Bây giờ ngươi đang tức điên lên rồi đúng không? Cười chết mất.”
Nghe vậy, Tống Điềm Nguyễn quay đầu nhìn tôi, ngại ngùng cười với tôi một tiếng: “Bây giờ ta có thể sống hạnh phúc như vậy, cũng là nhờ Thiên Ý tỷ tỷ đã nhường Tư Dạ ca ca lại cho ta. Haizz, nói gì thì nói, để Thiên Ý tỷ tỷ phải chịu tủi thân rồi.”
Nam Cung Tư Dạ cười khẩy một tiếng, khinh bỉ liếc mắt nhìn tôi rồi lập tức rời đi: “Nguyễn Nguyễn, lần sau tổ chức tụ tập không cần Tống Thiên Ý đến, bổn hoàng tử vừa thấy mặt nàng ta là đã thấy mất khẩu vị rồi.”
Tôi mỉm cười, không nói gì.
Cứ nói đi, nói thêm vài câu nữa vào, rất nhanh các ngươi sẽ không cười nổi nữa đâu.
Bầu trời hôm nay có chút âm u, có vẻ sẽ đổ mưa, tôi đã mang trước theo một chiếc ô.
Những người khác cũng mang, nhưng chỉ để trên xe ngựa, không đem theo bên người.
Vì vậy, khi tôi cảm nhận được có vài hạt mưa rơi vào người, tôi lập tức mở ô ra.
Nhìn thấy vậy, Tống Điềm Nguyễn cùng đám tỷ muội của nàng ta không nhịn được cười ha ha thành tiếng.
“Không phải đấy chứ, lẽ nào Tống Thiên Ý định tạo dựng hình ảnh mỹ nhân che ô để thu hút sự chú ý của nhị hoàng tử?”
“Hahaha, vậy thì chúc nàng ta may mắn vậy. Cười chết tôi mất.”
Chỗ xe ngựa dừng cách đó khá xa, tôi nhướn mày, đi về phía xe ngựa.
“Ta thấy trong người không thoải mái, các cô cứ chơi trước đi.”
Bọn họ tưởng rằng tôi bị sỉ nhục, xấu hổ không dám ở lại nữa, thế là đều lần lượt cười ồ lên.
Nhưng bọn họ không biết rằng…
23.
Nguyên văn “Bầu trời đột ngột đổ cơn mưa lớn, mọi người vội vàng chạy đi tìm chỗ trú.”
Tôi đã sửa chữ “mưa lớn” thành “phân lớn”*.
(Mưa lớn: 大雨,phân lớn: 大屎)
Hahahaha! Thời khắc săn mồi đã đến.
Một giọt chất lỏng màu vàng rơi xuống vai cô gái áo xanh, nàng ta nhíu mày, ngửi thấy một mùi hôi bốc ra.
“Mùi gì vậy? Thối quá!”
Bọn họ bắt đầu nghi ngờ liệu có phải Tống Điềm Nguyễn đã mang theo giòi khô bên người không.
Nhưng khi càng ngày càng có nhiều “phân lớn” rơi xuống người bọn họ, cuối cùng bọn họ cũng bắt đầu hoảng loạn.
“Aaaaa cái gì thế này! Đây là cái quỷ gì vậy!!”
“Thối quá, ọe…”
Tống Điềm không tin ngẩng đầu nhìn lên liền nhìn thấy một cảnh tượng khiến nàng ta khiếp sợ tột độ.
Trời vậy mà lại đổ… phân…
Vị cô nương áo hồng vừa ngẩng đầu lên cũng nhìn thấy phân, liền mở miệng hét không ngừng.
Cho đến khi một cục phân lớn rơi vào miệng nàng ta, cuối cùng nàng ta cũng im bặt.
“A, cứu mạng, cứu mạng! Rốt cục là chuyện gì vậy!”
“Ô đâu, ô đâu! Ô đâu hết rồi!!”
“Ư ư ư cha mẹ ơi, cứu con với!”
Phân càng rơi càng nhiều, từ mưa (phân) phùn chuyển thành mưa (phân) xối xả.
Những người không có ô la hét trốn khỏi đám phân.
Ký ức kinh hoàng về hố phân chôn sâu trong ký ức lại một lần nữa hiện lên trong đầu Nam Cung Tư Dạ và Tống Điềm Nguyễn.
Giữa tiếng mưa phân xối xả, bọn họ mơ hồ có thể nghe thấy tiếng cười của Tống Thiên Ý.
Chỉ thấy kẻ đáng chết Tống Thiên Ý giây phút đó đang cầm một chiếc ô, đứng cạnh chiếc xe ngựa cách đó xa xa, không ngừng cười lớn.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Hahahahaha! Cười chết ta mất, có một đám người đang tắm phân ở đây này!”
Tôi cười suýt tắc thở, trèo lên xe ngựa, lập tức ra lệnh cho mã phu,
“Mau chóng quay về Tống gia. Cơn mưa phân này là nghi thức bí mật do nhị hoàng tử và trắc phi của hắn ta triệu hồi, ai bị phân rơi trúng sẽ được thần linh chúc phúc. Bọn ho không cho ta dính phân, bảo tôi mau cút về, vậy nên, chúng ta mau đi thôi.”
Mã phu cả người choáng váng, cũng không suy nghĩ xem lời này có mấy phần đáng tin, lập tức đánh xe đi, để lại nam nữ chính cùng nhóm tỷ muội vẫn còn ở nơi đó la hét không ngừng.
Không còn cách nào khác, tiếng mưa phân rơi xuống quá lớn, chúng tôi đâu nghe được tiếng kêu cứu của bọn họ.
24.
Cơn mưa phân kỳ lạ đó chỉ xảy ra ở khu vực chúng tôi đi dã ngoại, không gây ảnh hưởng gì đến những nơi khác.
Vì vậy, khi nhóm nhân vật chính đầy mình phân trở về kinh thành, bách tính đều vô cùng ngỡ ngàng.
“Đây… đây là chuyện gì vậy?”
“Tôi nghe một tên người hầu Tống gia nói, hình như nhị hoàng tử và trắc phi của ngài ấy đã triệu hồi một cái gì mà nghi thức tắm phân…”
“Chậc chậc, ghê quá đi mất.”
Mấy tiểu cô nương trong đám tỷ muội đó được đưa về nhà, còn Nam Cung Tư Dạ và Tống Điềm Nguyễn thì bị hoàng thượng triệu vào cung.
Hoàng thượng nổi giận lôi đình.
“Tống Điềm, ngươi quả nhiên là phân tinh!”
Tống Điềm khóc lóc nức nở: “Hoàng thượng, thần thiếp không phải, thần thiếp thật sự không phải, thần thiếp cũng không biết chuyện này là thế nào…”
“Im miệng! Không cần nói nữa! Tư Dạ, ngươi lập tức hưu Tống Điềm Nguyễn đi, nàng ta chính là một yêu nữ!”
Nam Cung Tư Dạ lau sạch phân trên mặt, ôm chặt vai Tống Điềm Nguyễn, ánh mắt kiên định: “Phụ hoàng, cho dù Điềm Điềm có là phân tinh, nhi thần cũng yêu nàng, mãi mãi yêu nàng!”
Hoàng thượng tức giận không kiềm được, lập tức hạ lệnh tước đi thân phận nhị hoàng tử của Nam Cung Tư Dạ, giáng làm thường dân, bị trục xuất khỏi cung cùng Tống Điềm Nguyễn!
Thân là một vị hoàng tử, lại yêu một nữ yêu phân, đắm mình trong trụy lạc, hoàng tộc không cần loại hoàng tử hạ tiện như vậy.
[Phiên ngoại Tống Thiên Ý]
Tôi đã gặp được Tống Thiên Ý bản gốc.
Nàng ấy là đích nữ thực sự của nhà Tống gia, cũng là nữ phụ độc ác bị Nam Cung Tư Dạ bóp cổ cho đến chết trong cuốn tiểu thuyết bệnh kiều đó.
Lúc này, nàng ấy đang tự đỡ lấy cổ mình, chiêm ngưỡng cái kết bi thảm Nam Cung Tư Dạ và Tống Điềm Nguyễn trên màn hình, cười đến mức run rẩy.
“Hahahaha, vị tỷ muội này quả là lợi hại, ta đây ngưỡng mộ vô cùng.”
Tôi kiêu ngạo hất cằm: “Đương nhiên rồi. Tống Điềm Nguyễn người này vừa giả tạo vừa hai mặt, miệng thì nói không cướp vị hôn phu của tỷ tỷ, thực tế lại lén lút qua lại với Nam Cung Tư Dạ. Còn có tên đàn ông khốn nạn Nam Cung Tư Dạ kia, nói dễ nghe một chút là bá đạo, nói khó nghe một chút chính là thằng đần.”
Tôi xoa đầu Tống Thiên Ý, nhướn mày cười, “Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, bây giờ cô có thể quay lại cơ thể mình, trở thành đại tiểu thư Tống gia. Đúng rồi, cô có muốn tìm một người đàn ông không? Tôi cảm thấy vị quốc sư tóc bạc kia cũng không tồi.”
Tống Thiên Ý suy nghĩ một chút: “Ừm… tạm thời không muốn, sau này hẵng tính.”
Chúng tôi im lặng không nói gì nữa.
Trên màn hình lớn vẫn tiếp tục phát trực tiếp những chuyện đã xảy ra với Tống Điềm Nguyễn và Nam Cung Tư Dạ sau khi bị đuổi ra khỏi cung.
Tính tình Nam Cung Tư Dạ vốn ngang ngược, rời khỏi kinh thành rồi vẫn không chịu thay đổi.
Ở bên ngoài hễ có mâu thuẫn với ai, hắn ta liền lộ rõ vẻ sát khí, đe dọa, “Ngươi có biết ta là ai không! Có tin ta sẽ chặt ngươi thành ngàn mảnh không!”
Cứ vậy, Nam Cung Tư Dạ lại đắc tội thêm một đống người nữa.
Cuối cùng, vào một đêm mưa gió, đám kẻ thù của Nam Cung Tư Dạ đã tập trung lại tại ngôi miếu đổ nát nơi hắn ta trú ngụ.
Ngay trước mặt Tống Điềm Nguyễn, bọn chúng từng dao từng dao đâm chết Nam Cung Tư Dạ.
Cho đến tận khi chết, Nam Cung Tư Dạ vẫn không ngừng kêu gào, nói bản thân là nhị hoàng tử, ai dám động vào hắn giết kẻ đó.
Tống Điềm sợ hãi đến phát điên, nhân lúc trời vẫn còn tối chạy trốn mất.
Nghe nói là chạy về hướng kinh thành, nhưng cụ thể nàng ta có thể quay lại được kinh thành không, ai mà biết được.
(Hết)
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.