8
Dù sao đi nữa thì Tống Điềm Nguyễn vẫn là tiểu thư nhà họ Tống.
Nhà họ Tống không thể đứng nhìn Tống Điềm Nguyễn bị gán cái danh “quái vật phân” mãi được, vội vàng phái người đi mời quốc sư đến.
Khi kiệu hoa lộng lẫy tượng trưng cho thân phận quốc sư từ từ tiến đến, đám đông dân chúng đứng xem náo nhiệt bên đường tự giác nhường đường.
Kiệu hoa dừng lại, một bàn tay trắng đến trong suốt kéo rèm lên, sau đó là một thanh niên tóc bạc dung nhan tuấn mỹ xuất hiện.
Đó chính là quốc sư.
Cảm giác có chút giống như kẻ lừa đảo.
Nam Cung Tư Dạ nhìn thấy Quốc sư, mắt sáng lên, vội vàng bước tới: “Quốc sư đại nhân, Nguyễn Nguyễn nàng tuyệt đối không phải yêu quái phân, xin Quốc sư đại nhân minh xét!”
Nhìn thấy Nam Cung Tư Dạ một thân đầy phân, Quốc sư nhíu mày, vô thức lùi lại nửa bước: “Nhị hoàng tử, trên người ngươi thật hôi quá đi, tránh xa ta ra.”
Nam Cung Tư Dạ mặt cứng lại, xịt keo.
Tiểu đồng đưa khăn tới, Quốc sư dùng khăn che miệng mũi, đứng cách Tống Điềm Nguyễn vài bước quan sát một hồi.
Cuối cùng Quốc sư đưa ra kết luận: “Tống Điềm Nguyễn không phải yêu quái phân, còn việc nàng phun phân, chắc là do nguyên nhân cá nhân của nàng ta thôi.”
Nguyên nhân cá nhân, ai cũng hiểu, chẳng qua là do thích ăn quá nhiều mà thôi!
Lúc này, ánh mắt mọi người nhìn về phía Tống Điềm Nguyễn đều mang theo một sự kỳ quái.
“Không phải chứ, Tống Điềm Nguyễn, nàng là tiểu thư của Bộ Hộ Thượng Thư, ngày thường chẳng phải ăn sơn hào hải vị nhiều lắm sao? Sao bao nhiêu sơn hào hải vị ngon lành không ăn, lại cố tình đi ăn phân, rốt cuộc là nghĩ gì vậy?”
“Thật sự không hiểu nổi những cô nương nhà giàu này, hồi nhỏ ta còn không có cơm ăn, đói đến mức sắp chết cũng không nghĩ đến việc ăn phân, vậy mà nhị tiểu thư Tống gia này thì …”
Tống Điềm Nguyễn suýt chút nữa ngất đi vì những lời đồn đại ác ý này.
Cơ thể nàng lung lay sắp đổ, nước mắt không ngừng rơi xuống, liên tục giải thích cho bản thân: “Không phải, không phải như vậy, ta căn bản không thích ăn…”
Nam Cung Tư Dạ thấy người yêu của mình bị ủy khuất như vậy, ôm chặt Tống Điềm Nguyễn vào lòng, nghiến răng nghiến lợi gầm lên với những người xung quanh:
“Im miệng, tất cả các ngườ im miệng cho ta! Ai dám dựng chuyện hoang đường về Nguyễn Nguyễn nữa, bản hoàng tử sẽ lập tức chém đầu người đó!”
Tôi nghe mà suýt nữa cười ị.
9
Những người dân xung quanh đều bị uy thế của Nam Cung Tư Dạ làm cho choáng ngợp.
Dù sao họ cũng chỉ là những dân thường không có chút quyền thế nào, trong khi Nam Cung Tư Dạ lại là nhị hoàng tử!
Một hoàng tử muốn giết vài người dân thường thì quả là dễ như trở bàn tay.
Sau khi những người xung quanh im bặt, Nam Cung Tư Dạ lại đổ mọi tội lỗi lên đầu tôi. Đôi mắt đen láy đầy uy quyền của hắn ta lườm tôi chằm chằm, như thể sắp phun ra lửa.
“Tống Thiên Ý! Tất cả là tại ngươi, nếu không phải ngươi nhất định nói rằng Nguyễn Nguyễn ăn phân, thì làm sao Nhu Nhu lại khóc lóc như vậy!”
Tôi cắn chặt môi, vô cùng ấm ức nói: “Nhưng ta cũng không thể nhìn thấy Nhu Nhu bị lôi đi quan phủ mà không làm gì được, ta phải nghĩ ra một lý do hợp lý để cứu nàng chứ.”
“Nhị hoàng tử, ngươi sao có thể không phân rõ đầu đuôi mà trách lầm ta như vậy? Ta cũng chỉ vì muốn cứu muội muội Nhuận Nhuận mà thôi.”
Nói xong, tôi đưa tay lau đi những giọt nước mắt vốn chẳng hề tồn tại, đau khổ khóc nức nở.
“Hu hu hu, Nhị hoàng tử điện hạ vốn là hôn phu của ta, vậy mà lại vì muội muội Nhuận Nhuận mà trách cứ ta, hu hu…”
Nam Cung Tư Dạ tức đến nỗi mặt đỏ bừng như đít khỉ, nhưng trước mặt bao nhiêu người dân như vậy, hắn ta lại không thể làm gì được tôi.
Hắn chỉ đành nghiến răng, liên tục phát ra những tiếng gầm gừ như thú dữ, nắm chặt nắm đấm mà tức giận đến điên cuồng.
Đứng một bên xem náo nhiệt, quốc sư bèn lên tiếng: “Nhị hoàng tử điện hạ, Tống tiểu thư sắp ngất xỉu rồi, ngươi không định mời đại phu đến cho nàng ta sao?”
Lúc này Nam Cung Tư Dạ mới nhớ ra, Tống Điềm Nguyễn trước đó đã bị đâm một dao!
Chỉ mải lo lắng về việc nàng có phải là yêu quái phân không, hắn ta thậm chí quên gọi đại phu cho nàng ta.
Nam Cung Tư Dạ vội vàng sai người đi mời đại phu, trong khi Tống Điềm Nguyễn đã ngất xỉu trong vòng tay hắn.
Sau sự việc này, vào buổi chiều, cha tôi – vị Thượng thư Hộ bộ – sau khi tan làm, chưa kịp về đến nhà đã nghe thấy người đi đường bàn tán xôn xao.
Người đi đường nói: “Thật thú vị, cái cô Tống nhị tiểu thư kia không chỉ thích ăn phân, mà còn chui vào hố phân để ăn.”
Cha tôi: [Hả? Tống nhị tiểu thư? Ngoài nhà ta ra, trong kinh thành còn có nhà quyền quý nào họ Tống nữa sao?]
Người qua đường nói: “Nàng và vị hôn phu của tỷ tỷ cũng mập mờ không rõ… Chậc, chẳng lẽ vị hôn phu của tỷ tỷ nàng cũng thích ăn …?”
Phụ thân: [Ồ hô, có chuyện hay! Nghe thêm chút nữa nào.]
Người qua đường: “Việc này thật khó nói… Dù sao trong nhà quyền quý, chuyện bẩn thỉu cũng nhiều.”
Phụ thân: [Đúng thế, nhưng nhà ta thì rất trong sạch.]
Hôm nay trên phố, hầu như toàn là bá tánh đàm luận về chuyện này.
Phụ thân tôi nghe lén suốt đường về, khi về đến Tống phủ vẫn không ngừng suy nghĩ, rốt cuộc là nhà nào có vị Tống nhị tiểu thư mập mờ với tỷ phu, lại còn thích chui vào hố phân?
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetÔng vừa định hỏi tùy tùng, đã ngửi thấy một mùi hôi thối khó tả lan tỏa khắp Tống phủ.
Khi thấy nha hoàn của Tống Điềm Nguyễn tay cầm chiếc áo dính đầy phân vội vã đi về hậu viện, vị Thượng thư đại nhân này im lặng.
Vị Tống nhị tiểu thư ăn phân trong lời đồn, hóa ra lại là con gái nhà mình.
Ông đã bôn ba nửa đời người, lần đầu tiên cảm thấy bối rối, luống cuống như vậy.
Tống gia của ông, không còn trong sạch nữa rồi!
“Phụ thân, nữ nhi bất hiếu, làm Tống gia mất mặt rồi, hu hu hu…”
Tống Điềm Nguyễn nằm trên giường, do bị thương nên sắc mặt trắng bệch, trông càng thêm đáng thương.
Phụ thân thấy tiểu nữ bị thương trông yếu ớt tội nghiệp, dù có giận mấy cũng không nổi nữa, vừa định mở miệng an ủi vài câu, một mùi khó tả đã chui vào mũi ông.
Biết nói sao đây… Mùi này thật khó chịu!
Tôi đứng bên cạnh ngoan ngoãn lên tiếng: “Phụ thân, muội muội chỉ vô ý rơi xuống hố phân thôi, nàng đã tắm rửa rồi.”
Dù Tống Điềm Nguyễn bất chấp vết thương trên người tắm vô số lần, xức hai lọ nước hoa, cũng không che được mùi phân nồng nặc trên người nàng.
Phụ thân lập tức giật mình lùi lại nửa bước, hoảng sợ nói: “Nguyễn nhi, con… con cứ tĩnh dưỡng cho tốt, lát nữa phụ thân sẽ bảo người đem ít bổ phẩm đến cho con.”
Nói xong, phụ thân quay đầu bước đi.
Khi đến cửa, có lẽ sợ Tống Điềm Nguyễn nghĩ nhiều, ông lại nín thở quay đầu lại bổ sung một câu: “À… phụ thân còn công vụ chưa xử lý xong, phụ thân về thư phòng trước đây.”
Khóe mắt Tống Điềm Nguyễn lập tức đỏ hoe.
Nàng ta nằm trên giường thổn thức đau lòng.
Tôi cố nín cười, bước lên phía trước bịt mũi an ủi Tống Điềm Nguyễn.
“Nguyễn nhi à, muội cũng biết đấy, trên người muội quá hôi, phụ thân chúng ta tuổi cao rồi, ngửi không nổi mùi kích thích, muội cũng nên thông cảm, đừng không hiểu chuyện nhé.”
Nói xong, ta đặt một chiếc hộp gỗ nhỏ lên giường Tống Điềm Nguyễn.
Trong hộp đựng một hộp hương cao, vừa rồi do Nam Cung Tư Dạ sai người đem tới.
Lời gốc của hắn là: “Đây là loại hương đặc chế do sứ giả Tây Vực mang đến, rất hợp với những cô nương yểu điệu đáng yêu như Nguyễn nhi, có thể tạm thời át đi mùi trên người Nguyễn nhi.”
Ta nói với Tống Điềm Nguyễn: “Nguyễn nhi, Nhị hoàng tử nói trên người muội quá hôi, chỉ có loại hương đặc chế Tây Vực này mới có thể át được mùi phân trên người muội, ọe… muội mau bôi lên đi, đừng phụ lòng tốt của Nhị hoàng tử.”
Tiếng thổn thức của Tống Điềm Nguyễn ngưng bặt.
Giây sau, trong phòng vang lên tiếng khóc xé lòng của Tống Điềm Nguyễn.
11
Nam Cung Tư Dạ lấy danh nghĩa “thăm hỏi vị hôn thê” mà đến Tống phủ nhiều lần.
Nhưng người có mắt đều biết, Nam Cung Tư Dạ chẳng phải đến thăm tôi, mà là đến thăm Tống Điềm Nguyễn.
“Nguyễn Nguyễn, vì sao nàng không đoái hoài đến ta nữa?”
Nam Cung Tư Dạ cau mày, tay bưng không ít hộp quà hoa lệ, có vẻ lúng túng nhìn Tống Điềm Nguyễn.
Tống Điềm Nguyễn nhìn những hộp phấn son đủ màu trong tay hắn, không khỏi cắn chặt môi dưới, ủy khuất rơi lệ, thân hình lảo đảo.
Nam Cung Tư Dạ nóng lòng, vứt bỏ những hộp quà, mạnh mẽ xoay vai Tống Điềm Nguyễn, buộc nàng quay đầu nhìn mình.
Đôi mắt đen của nam tử tràn đầy bá đạo và cường thế quyết đoạt.
“Tống Điềm Nguyễn! Nàng đang làm gì vậy, nàng muốn hành hạ ta đến chết mới thôi sao? Hả?”
Tống Điềm Nguyễn khóc dữ dội hơn, nước mắt lã chã rơi, nhưng cắn chặt môi không nói lời nào.
Nam Cung Tư Dạ đã mất bình tĩnh, hắn không khỏi gầm lên: “Tống Điềm Nguyễn! Nàng là nữ nhân của bản hoàng tử, nàng chỉ có thể thuộc về bản hoàng tử, bản hoàng tử ra lệnh nàng không được khóc nữa! Nếu còn khóc, bản hoàng tử sẽ chiếm đoạt nàng trước mặt mọi người!”
Tôi: O.o?
Tự dưng nghe xong thấy não mình hơi teo tóp đi một chút.
May mắn là hai người này đã cho tỳ nữ bà tử lui ra hết rồi, nếu không truyền ra ngoài, Tống Điềm Nguyễn chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Nhưng tôi vẫn còn ở đây mà.
Sau khi Nam Cung Tư Dạ nói ra những lời kinh thiên động địa đó, hắn cũng hậu tri hậu giác nhận ra rằng tôi – bóng đèn pha sáng chói này vẫn còn ở đây.
Vì vậy hắn quay đầu lại, hung dữ đe dọa: “Tống Thiên Ý, nếu ngươi dám truyền ra ngoài nửa chữ, bản hoàng tử nhất định sẽ băm vằm ngươi thành muôn mảnh! Khiến ngươi xuống địa ngục!”
Tôi nửa cười nửa không ngẩng đầu: “Được rồi được rồi, hai người cứ chơi đi, ta lập tức ra ngoài.”
Sở dĩ tôi cùng phòng với hai người họ, là vì tôi là vị hôn thê của Nam Cung Tư Dạ.
Chồng chị cùng em vợ ở chung một phòng, về lý không hợp, nên cần tôi – vị hôn thê chính danh này che chắn.
Nhưng họ sắp bắt đầu màn cưỡng đoạt rồi, tôi – vị hôn thê này mà còn làm đèn pha nữa thì không thích hợp cho lắm.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.