1
Tôi xuyên không vào cuốn tiểu thuyết bệnh kiều ngọt sủng, trở thành tỷ tỷ độc ác của nữ chính Tống Điềm Nguyễn.
Tống Điềm Nguyễn tuy là con gái ngoài giá thú nhưng lại vô cùng mềm mại đáng yêu, tính cách cứng đầu mạnh mẽ, đúng chuẩn một đóa bạch liên hoa ngây thơ.
Nam chính Nam Cung Tư Dạ là kiểu nam chính bệnh kiều, vừa nhìn thấy Tống Điềm Nguyễn đã yêu say đắm, trong lòng điên cuồng nghĩ cách chiếm đoạt nàng.
Vấn đề là, Nam Cung Tư Dạ chính là hôn phu của tôi.
Tống Điềm Nguyễn một bên từ chối hắn ta, một bên lại tận hưởng những điều tốt đẹp mà hắn ta mang lại, cả hai cứ quấn quýt với nhau hàng trăm chương.
Cuối cùng, Nam Cung Tư Dạ *pặc pặc* cổ tôi một cách giòn tan.
Hắn ta cầm đ*u tôi, cười đầy si tình:
“Nguyễn Nguyễn, Tống Thiên Ý đã chế* rồi, không ai có thể ngăn cản chúng ta nữa.”
2
Tôi bật cười.
Mắt thấy Tống Điềm Nguyễn và Nam Cung Tư Dạ đang dạo bước tình tứ trong vườn, tôi cười một cách giễu cợt.
Vậy ra các người hạnh phúc rồi, còn tôi thì phải chịu xẻ đôi đúng không?
Thôi được, vậy thì tôi sẽ làm tròn vai ác nữ này đến cùng!
3
“Nguyễn Nguyễn, ngươi với nhị hoàng tử thật là đẹp đôi!”
Bạn thân Tống Điềm Nguyễn cười đùa trêu chọc bên cạnh.
Tống Điềm Nguyễn mặt đỏ bừng, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Đừng nói linh tinh, Tư Dạ ca ca là hôn phu của đại tỷ, một thứ muội xuất thân như ta làm sao xứng đáng với chàng được chứ?”
Bạn thân hừ lạnh một tiếng: “Tống Thiên Ý có là gì đâu, thô bỉ vô lễ, làm sao xứng đáng với nhị hoàng tử?”
Tống Điềm Nguyễn vừa định nói gì đó, thì Nam Cung Tư Dạ đã mạnh mẽ ôm lấy vai nàng ta:
“Nguyễn Nguyễn, nàng nói đúng, chỉ có nàng mới xứng đáng làm phu nhân của bản hoàng tử!”
Tống Điềm Nguyễn sững sờ, đối diện với đôi mắt bá đạo và đầy tình cảm của Nam Cung Tư Dạ, má nàng ta ửng hồng.
Hai người cứ thế nhìn nhau say đắm.
Tôi cười nhạt liên tục, một ý tưởng xấu xa nảy sinh.
Bản gốc: 【Tống Điềm Nguyễn và Nam Cung Tư Dạ nhìn nhau say đắm, cùng nhau rơi vào lưới tình。】
Tôi mạnh tay xóa bỏ 【lưới tình】 rồi thay thế bằng 【hố phân】.
4
Tống Điềm Nguyễn trượt chân, rơi tõm vào cái hố bị đám cỏ che khuất.
“A!”
Tống Điềm Nguyễn hét lên một tiếng, giãy giụa trong vũng phân.
Nam Cung Tư Dạ đồng tử co lại, không chút do dự nhảy xuống hố phân để cứu nữ chính định mệnh của mình.
Trước khi nhảy, hắn ta vốn nghĩ đây chỉ là một cái hố bình thường.
Nhưng khi chất lỏng màu vàng nhớp nháp bốc mùi hôi thối tràn vào miệng và mũi, Nam Cung Tư Dạ mới nhận ra sự việc không hề đơn giản như hắn nghĩ.
Hắn ta vùng vẫy dữ dội, cố gắng đưa đầu lên khỏi mặt hố, nôn khan không ngừng:
“Ối… ối!”
Nhưng Tống Điềm Nguyễn thì không may mắn như vậy.
Nàng ta nhỏ con, phân tràn ngập miệng, lấp đầy khoang miệng.
“Hu hu hu, hu hu…”
Tống Điềm Nguyễn nức nở tuyệt vọng, túm lấy áo của Nam Cung Tư Dạ.
Nhưng Nam Cung Tư Dạ lúc này cũng đang vô cùng hoảng sợ, theo bản năng đá văng Tống Điềm Nguyễn ra.
Thật đáng thương cho Tống Điềm Nguyễn, một cú đá này trực tiếp dìm nàng ta xuống đáy hố phân.
5
Khi Nam Cung Tư Dạ cùng Tống Điềm Nguyễn được vớt lên, cả hai đã hoàn toàn mất đi lý trí.
Vẻ đẹp của một thanh niên tuấn tú cùng một cô nương dịu dàng đã không còn nữa, cơ thể họ đầy những vệt bẩn màu vàng hôi thối, chất lỏng nhớp nháp cứ chảy xuống không ngừng.
Những cô bạn thân của Tống Điềm Nguyễn đã sớm bịt miệng bỏ chạy.
“A! Tự dưng lòi đâu ra mấy con yêu quái phân thế này!”
Tôi trốn trong bóng tối bất ngờ nhảy ra, dùng khăn tay bịt mũi, sợ hãi chỉ vào hai người,
“Dám ăn phân trong vườn nhà Tống gia, hai con yêu quái hôi thối kia! Tin không, ta sẽ tìm thầy pháp bắt các ngươi!”
Tống Điềm Nguyễn nức nở khóc lớn: “Tỷ tỷ, là muội đây mà, muội là Nguyễn Nguyễn, Tống Điềm Nguyễn đây!”
Tôi trợn mắt há hốc mồm, không thể tin vào tai mình mà lùi lại nửa bước:
“Cái gì! Tống Điềm Nguyễn thế mà lại là yêu quái phân? Làm sao có thể!”
“Không phải, không phải như vậy, muội không phải yêu quái phân đâu!” Nàng ta lắp bắp phân trần, nhưng dù có bao nhiêu nước mắt cũng không thể che giấu được gương mặt lem nhem phân bẩn.
Cô nương vốn dĩ yếu đuối, đáng thương giờ đây trông thật đáng sợ!
Nhìn thấy người trong lòng khóc lóc thảm thiết như vậy, Nam Cung Tư Dạ không nhịn được nữa, tức giận gầm lên: “Tống Thiến Ý, nếu ngươi còn dám sỉ nhục Nguyễn Nguyễn, ta sẽ giết ngươi!”
Tôi tức giận đến mức đứng bật dậy, chỉ vào hai người, nghiến răng nghiến lợi hét lớn:
“Các ngươi to gan quá, dám uy hiếp bổn tiểu thư. Các ngươi biết thân phận của ta là ai không? Người đâu, mau kéo lũ quỷ phân này cút khỏi đây mau!”
“Bẩm vâng!”
Rồi hơn chục người hầu dùng gậy đuổi Tống Điềm Nguyễn cùng Nam Cung Tư Dạ ra khỏi Tống gia.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net6
Người bán bánh bao trên phố hít hà mũi: “Mùi gì thế này?”
“Thối quá đi, nhà nào xả ra đấy?”
Khi mọi người nhăn nhó tỏ vẻ khó chịu thì cửa lớn nhà Tống gia đột nhiên mở ra.
Hai kẻ toàn thân đầy phân bị “mời” ra ngoài.
“Ngươi là yêu quái, còn dám tự xưng là tiểu thư Nguyễn Nguyễn!
“Còn ngươi, con nam yêu quái này, dám mạo danh nhị hoàng tử, ngươi có biết đây là tội chết không hả!”
Tống Điềm Nguyễn chỉ cảm thấy quá xấu hổ, che mặt khóc nức nở: “Thiên Ý tỷ tỷ, thật sự là muội, muội chính là Nguyễn Nguyễn mà, huhu…”
Ở kinh thành, Tống Điềm Nguyễn là mỹ nhân nổi tiếng với vẻ đẹp dịu dàng yếu đuối.
Giọng nói của nàng ta vừa ngọt ngào lại vừa mềm mại, nghe đến mức ngấy hết cả người.
Nghe thấy giọng nói ấy, dân chúng nhìn nhau: “Ôi chao … Chẳng lẽ đây thật sự là Tống Điềm Nguyễn sao?”
Có người ném cho Tống Điềm Nguyễn một chiếc khăn tay, nàng ta vội vàng dùng nó để lau sạch mặt mình, rồi lại lau cho cả Nam Cung Tư Dạ.
Nàng ta nhướng cao khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo bằng bàn tay, đôi mắt chứa đầy nước mắt, cắn chặt môi oán uất nói:
“Giờ thì các người tin rồi chứ, ta không phải yêu quái phân, ta chính là tiểu thư Tống gia!”
Trong lòng tôi đã cười điên luôn rồi.
Hành động của nàng ta chẳng khác nào tự thừa nhận mình đã rơi xuống hố phân sao?
Cho dù nàng ta không phải yêu quái phân thì có sao, bây giờ tên nàng ta đã dính líu đến yêu quái phân rồi, danh tiếng hoàn toàn hôi tanh, khó mà cứu vãn nổi.
7
Nam Cung Tư Dạ liếm môi một cách khiêu khích, trong mắt bắn ra sát khí lạnh lùng:
“Tống Thiên Ý, ngươi giỏi lắm, bản hoàng nhớ kỹ ngươi rồi, ngươi cứ chờ mà bị bản hoàng tra tấn đến chết đi!”
Tôi giật mình.
“Nhị hoàng tử điện hạ, xin hỏi ta là cái nhà xí sao? Cũng không phải ta đẩy ngài xuống dưới, ngài hận ta làm gì?”
Nam Cung Tư Dạ nheo mắt đen lại, vừa định nói gì đó: “Ngươi…”
Ai cũng biết, là nhị hoàng tử thì không thiếu người muốn mạng.
Vì vậy, giây tiếp theo, một tên sát thủ nhảy ra, thanh kiếm dài trong tay hướng thẳng về phía Nam Cung Tư Dạ!
Nhìn thấy Nam Cung Tư Dạ sắp bị mũi kiếm đâm xuyên tim, Tống Điềm Nguyễn không chút do dự chắn trước mặt hắn.
Một thanh kiếm sắc nhọn đâm xuyên vào ngực Tống Điềm Nguyễn.
Nguyên văn: “Miệng Tống Điềm Nguyễn phun ra một ngụm máu, yếu ớt ngã vào lòng Nam Cung Tư Dạ.”
Tôi khẽ cong môi cười, kích hoạt hệ thống chỉnh sửa văn bản.
Tôi thay thế “một ngụm máu” bằng “một bãi phân”.
Chỉ thấy Tống Điềm Nguyễn vừa đỡ kiếm xong thì người cứng đờ, miệng “phụt” ra một bãi phân, bắn đầy mặt tên sát thủ.
Tên sát thủ sững sờ, dân chúng sững sờ, cả Nam Cung Tư Dạ cũng sững sờ.
Một lát sau, tên sát thủ lau đi bãi phân trên mặt, hét lên thất thanh:
“Cứu mạng! Tống Điềm Nguyễn quả là yêu nữ phân!
“Tống Điềm Nguyễn phun đầy phân lên mặt ta, nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được đâu! Chủ nhân, thuộc hạ bẩn thỉu quá rồi!”
Tên sát thủ này từ nhỏ đã trải qua huấn luyện khắc nghiệt để trở thành tử sĩ.
Mười mấy năm qua, hắn đã chịu đủ đắng cay, roi vọt, nhưng chưa bao giờ phải nếm mùi phân.
Tự nhận mình là người đàn ông mạnh mẽ nhất thiên hạ, lần đầu tiên hắn sụp đổ hoàn toàn.
Hắn không ngừng dùng tay áo lau chùi bãi phân trên mặt, ngũ quan nhăn nhó méo mó, như thể đeo một chiếc mặt nạ đau khổ.
Nam Cung Tư Dạ cũng run rẩy tay lau đi vết bẩn phân còn sót lại trên miệng của Tống Điềm Nguyễn, giọng run rẩy hỏi: “Nguyễn Nguyễn, chẳng lẽ… chẳng lẽ nàng thật sự là yêu quái phân?”
Tống Điềm Nguyễn cúi đầu nhìn vết thương trên ngực mình, mấp máy môi muốn nói điều gì đó.
Thế nhưng vừa há miệng, mùi hôi thối trong miệng lan tỏa khắp nơi, khiến chính nàng ta cũng muốn ói.
“Tư Dạ ca ca, hức… Nguyễn Nguyễn không phải yêu quái phân, ức…”
Nhưng mấy chục người dân có mặt ở đó đều thấy nàng ta phun ra một ngụm phân từ miệng.
“Chắc chắn Tống Điềm Nguyễn là yêu quái phân rồi! Người bình thường bị thương thì nôn ra máu, mà nàng ta lại nôn ra phân, rõ ràng là yêu quái phân mà!”
“Nhanh bắt con yêu quái phân này lại, đưa đến quan phủ!”
“Yêu quái phân láo xược, dám gây rối ở kinh thành, lại còn dám giả mạo nhị tiểu thư Tống gia, còn có coi quốc pháp ra gì nữa không!”
Nhìn thấy dân chúng cầm cuốc xẻng định lôi Tống Điềm Nguyễn đi báo quan, tôi đứng chắn trước mặt nàng ta.
Tôi một mặt thành khẩn nói: “Các vị, hãy bình tĩnh lại.”
“Nguyễn Nguyễn chỉ là bị ngã vào hố phân, ăn quá no thôi! Kẻ ám sát đâm vào bụng nàng, nàng bị kích thích, một cái kích động liền phun ra phân trong bụng, điều này không thể chứng minh nàng là yêu quái phân được.”
Nghĩ một lúc, tôi tiếp tục nói: “Cùng lắm thì chỉ có thể kết luận rằng Nguyễn Nguyễn đã ăn no nê trong cái hố phân đó.”
Câu nói này chứa đựng rất nhiều thông tin.
Là tiểu thư nhà họ Tống ở kinh thành, Tống nhị tiểu thư lại rơi xuống hố phân mà ăn ngon lành! Không chỉ ăn nhiều mà còn ăn no căng bụng, đến nỗi chỉ cần bị kích thích một chút là ói ra hết!
Thật quá kinh khủng.
Nhưng lời giải thích này nghe có vẻ gượng ép, người nào có óc cũng không tin.
“Nếu Tống Điềm Nguyễn thích ăn phân thì tại sao không bảo nha hoàn đựng vào đĩa, rồi ăn lén trong phòng? Mà lại cố tình chui vào hố phân làm gì?”
Tôi gãi đầu: “Có lẽ… do Nguyễn Nguyễn thích ăn buffet?”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.