Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 4

11:36 sáng – 21/11/2024

11

Ta không ngờ hiệu quả của thuốc mê đối với Bùi Sách lại ngắn ngủi như vậy, kinh thành lập tức tăng cường cảnh giác, ra vào đều phải kiểm tra nghiêm ngặt.

Gió thổi mạnh.

Ta tin chắc rằng nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.

Đích tỷ lo lắng: “Được không đó?”

Ta nói: “Sao lại không được, ai mà đoán được chúng ta trốn về Nam Phong Viện chứ?”

Đúng vậy, chúng ta đã trở về Nam Phong Viện, ngồi trong căn phòng chỉ cách phòng khách quý trước đó một bức bình phong.

Đẩy cửa sổ ra, ta có thể nhìn thấy cảnh hỗn loạn bên ngoài viện.

Bùi Sách và Bùi Hoài cưỡi ngựa cao đầu song song, Bùi Hoài bẩm báo: “Phụ thân, cửa thành đã ra lệnh kiểm tra nghiêm ngặt rồi, những nơi khác cũng đã lục soát, không phát hiện tung tích của hai người họ, có phải… phụ thân nhìn nhầm không?”

Ta đưa tay làm hình cái bát, áp sát vào tai đích tỷ, dùng giọng khẽ nói:

“Ta đã nói rồi, không tìm được đâu.”

Đích tỷ tặng ta một ánh mắt khen ngợi.

Nào ngờ.

Bùi Sách phủ nhận ngay, cắn răng nói: “Không thể nào.”

“Theo hiểu biết của ta về Giang Thư Tuyết, bây giờ nàng có thể đang ở gần đây, thưởng thức cảnh tượng chúng ta vì tìm hai người họ mà chạy khắp nơi.”

Hắn rất chắc chắn, chắc chắn đến mức như thể hắn có thể nghe thấy tiếng lòng của ta vậy.

Ta: “?”

Đích tỷ: “?”

Bùi Sách đột nhiên nhận ra điều gì đó, ngẩng đầu lên.

Hắn và ta, một trên một dưới, chênh lệch cao thấp nhưng lại chính xác nhìn thấy ta.

Bốn phía yên tĩnh như tờ.

Ta cười gượng: “… Ha ha, thật khéo quá.”

Nói thật, ta vẫn ổn.

Dù sao Bùi Sách cũng lớn tuổi hơn, tính tình ổn trọng.

Ngoài việc ta đi đến cửa viện sẽ luôn có binh lính Bùi phủ mặc giáp cầm giáo chặn ta lại: “Phu nhân đừng làm khó chúng ta, xin hãy quay về.”

Sau khi tìm thấy ta, chỉ nhốt trong viện, còn lại cũng không bị ngược đãi gì.

Nhưng về phía đích tỷ, Bùi Hoài vốn đã kiêu ngạo bất kham, không chịu sự quản thúc, không biết có ra tay nặng nhẹ hay không——

Phải nghĩ cách nào đó để thoát khỏi những tư binh đó, đi tìm đích tỷ.

Vì vậy, khi Bùi Sách về nhà, ta đã đợi hắn rất lâu trong phòng.

“Sai người canh giữ ta làm gì?” Ta pha một ấm trà Long Tỉnh mà Bùi Sách cất riêng, nhấp một ngụm: “Ta không thích nhiều người nhìn chằm chằm vào ta như vậy.”

Bùi Sách không khó để đoán được suy nghĩ của ta, vẻ mặt khó đoán: “Nàng lại muốn trốn sao?”

“Không có. Ta không có. Sao lại thế được.”

Bùi Sách không tin một chữ của ta, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm: “Bọn họ chỉ canh giữ thôi, sẽ không gây cản trở gì.”

Cho đến khi ta thong thả xoay cốc, đổ hết trà lên bộ y phục của Bùi Sách.

Bùi Sách trầm giọng:

“Làm gì vậy?”

Hắn sẽ biết ngay ta định làm gì——

Ta kéo vạt áo hắn, buộc hắn phải cúi xuống, sau đó, khéo léo hôn lên đôi môi hắn.

Hôn xong, ta nhìn xuống chỗ nào đó trên người hắn bị trà làm ướt, chậm rãi nhướng mày, cười:

“Bây giờ, ngươi còn chắc chắn những người bên ngoài đó không cản trở chứ?”

Gân xanh trên trán Bùi Sách nổi lên.

Các đốt ngón tay nắm chặt kêu răng rắc, không biết hắn có định lực như thế nào, mới có thể nhịn được không dạy dỗ ta trước mặt người khác.

Hắn bất lực nhắm mắt lại, ra lệnh cho người bên ngoài: “Tất cả lui xuống.”

Trong sân không còn bóng người, bầu không khí trong phòng nặng nề như căng chặt một sợi dây, Bùi Sách cởi thắt lưng, áo giáp rơi xuống đất, phát ra tiếng kim loại leng keng:

“Giang Thư Tuyết, nàng đừng hối hận.”

12

Ta rút lại câu khen Bùi Sách điềm đạm, người này làm gì cũng tàn nhẫn, quên mình, liều mạng, sau đó quên hết.

Tóm lại, ngày hôm sau ta mềm nhũn không còn sức, gần như phải dùng ý chí để bò ra ngoài.

Bò chưa được bao lâu, một bóng đen rộng lớn đổ xuống đầu ta.

Quay đầu lại.

Bùi Sách đứng gần trong gang tấc: “Phu nhân sáng sớm đã làm gì vậy?”

Hắn mù sao?

Hắn cố ý đúng không.

Ta nói: “Đi tảo mộ cho ngươi.”

Bùi Sách không tức giận, nhấc đầu gối ta lên, một mình bế ta lên: “Ừm, đa tạ.”

“?”

Lắc lư.

Ta giãy giụa hai lần nhưng Bùi Sách là võ tướng, sự giãy giụa của ta chẳng khác nào gãi ngứa.

Khi hắn đặt ta lên giường, ta đành liều mạng: “Đúng vậy, bây giờ ta sẽ lập tức đưa tỷ tỷ ta chạy ra ngoài, lần này ta không hòa ly nữa, ta phải bỏ chồng.”

Bùi Sách đột nhiên dừng lại.

Lông mi cụp xuống đổ bóng loang lổ, khiến cho người nam nhân này trông thật đáng thương:

“Bùi Hoài dẫn người về nhà là hành vi không đứng đắn của hắn, phu nhân sao lại giận lây sang ta, thật vô lý.”

Ta trợn mắt, kẹp chăn gấm lật người, quay lưng về phía Bùi Sách: “Ngươi cũng chẳng đứng đắn hơn là bao.”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Bùi Sách nghi hoặc: “Nói thế là sao?”

Nói thế là sao?

Hắn còn giả vờ nữa.

Ta lại không nhịn được trợn mắt, tức giận, đá văng Bùi Sách đang tiến lại gần như chó thấy xương thịt: “Ai mà không biết ngươi mười hai tuổi đã bế Bùi Hoài về từ chiến trường. Trên xà không ngay thì dưới xà cũng chẳng thẳng, còn dám nói con trai ngươi đưa nữ nhân về là không đứng đắn, chẳng phải đều là ngươi làm gương hay sao?”

Bùi Sách lại ngẩn ra.

Tai hơi đỏ, giọng điệu lạnh lùng mềm đi vài phần:

“Nàng vì chuyện này mới muốn hòa ly với ta sao?

“… Nàng đang ghen sao?”

Ta vội vàng phản bác: “Ta không có.”

Bùi Sách không nghe ta giải thích, tự mình nhếch miệng, không thể nào đè xuống được:

“Được rồi, được rồi, nàng không có, là ta cố tình muốn giải thích với nàng——

“Thật ra, Bùi Hoài không phải con ta.”

Ánh mắt ta vừa chuyển đến đỉnh đầu hắn, ai ngờ hắn lại nói: “Hắn là con của cấp trên trước đây của ta, cha hắn trước đây đã chăm sóc ta rất nhiều, sau đó không may tử trận trên chiến trường. Mẹ ruột hắn mang thai hắn nhưng quá đau buồn, sinh hắn ra liền qua đời.”

Giọng điệu đau buồn, không giống như giả vờ nhưng ta vẫn không nhịn được, hỏi:

“Trước đây sao ta không nghe ngươi nói?”

Bùi Sách suy nghĩ một chút, nghiêm túc trả lời: “Trước đây nàng cũng không hỏi.

“Hơn nữa, ta cũng rất khó tưởng tượng bên ngoài sẽ đồn ta không thể sinh con và mười hai tuổi đã có con riêng.”

Hắn nói cũng có lý.

Ta suy nghĩ kỹ, bị Bùi Sách thuyết phục: “Giả thiết này thực sự không ổn.”

13

Đã nói đến đây, ta nhắc đến nữ tử nhỏ nhắn yếu đuối có thai ngày hôm đó, nhếch miệng: “Vậy cô nương mà Bùi Hoài đưa về thì sao?”

Bùi Sách: “Cũng là góa phụ.”

Ta: “?”

Không phải chứ, cha con họ đi buôn người trên chiến trường à?

Sao lại khéo thế được?

“Là góa phụ thì sao hắn không nói thẳng ra?”

Ta là một nữ nhân độc ác có tính khí không tốt, bây giờ ta có hơi không tin Bùi Sách, giọng điệu chứa đầy tức giận, không vui hỏi.

Đích tỷ là khuê tú chuẩn mực nhất, chắc chắn sẽ thông cảm và hiểu được.

Giọng điệu Bùi Sách bình thản, trấn an cảm xúc của ta, giải thích rõ ràng:

“Đầu tiên, hắn về nhà chỉ nói một câu, ta đã dùng gia pháp đánh hắn ngất đi.

“Thứ hai, thân phận của cô nương đó thực sự đặc biệt.”

Cô nương đó và tướng sĩ dưới trướng Bùi Hoài là thanh mai trúc mã nhưng gia cảnh tướng sĩ nghèo khó, không cưới được đối phương, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương bị bán vào lầu xanh.

Sau đó tướng sĩ chết.

Chết vì đỡ đao cho Bùi Hoài, trước khi chết, mong muốn duy nhất là hy vọng Bùi Hoài có thể dùng số lương thực mà hắn tích cóp được trong những năm qua để chuộc cô nương đó ra.

“Khi cô nương đó được chuộc ra, nếu không có đứa con của tướng sĩ thì suýt nữa đã tự vẫn vì tình.” Bàn tay to của Bùi Sách luồn vào tóc ta, xoa xoa: “Vì vậy, Bùi Hoài không dám trực tiếp kích thích cô ấy, mà định đợi lúc không có ai mới nói với chúng ta.”

Đến đây, hiểu lầm cũng được giải tỏa, Bùi Sách hỏi ta: “Phu nhân bây giờ có thể cho ta một cơ hội không hòa ly không? Bùi mỗ nhất định sẽ lập công chuộc tội.”

Lòng ta đã thoải mái nhưng miệng vẫn cứng, làm bộ làm tịch:

“Xem ngươi biểu hiện.”

Bùi Sách cong đôi mày đẹp và sắc lạnh, môi răng còn nghiền ngẫm bốn chữ “Xem ta biểu hiện.”

Sau đó, ánh mắt dần tối sầm, giọng điệu nguy hiểm: “Bùi mỗ nhất định sẽ biểu hiện thật tốt.”

Hôm sau tỉnh lại, lính canh trong viện đã rút hết, ánh nắng mùa hè chói chang và rực rỡ.

Đầu giường ta, đích tỷ đang ngồi thiu thiu ngủ, trông nàng cũng mệt mỏi như ta.

Chiếc váy lụa mỏng không che được những vết hằn chằng chịt trên xương quai xanh trắng nõn của nàng, ta hiểu ý hỏi:

“Tỷ và Bùi Hoài đã làm lành rồi sao?”

Mặt đích tỷ ửng hồng, như thể vừa lén uống rượu ngon, nàng nhỏ giọng nói: “Ừ, làm lành rồi.”

“Tỷ thấy thế nào?”

Ý ta là hỏi đích tỷ còn định bỏ trốn không, ta có thể tính toán trước.

Ai ngờ, nàng lại nói ra câu khiến cả một nữ tử độc ác như ta cũng phải kinh ngạc: “Có chút sảng khoái.”

Ta: “?”

Được rồi, ta rút lại một kế hoạch bỏ trốn.

14

Trở về Bùi phủ, cuộc sống trở lại bình thường, chỉ là mỗi lần thỉnh an sáng tối, Bùi Sách và Bùi Hoài giả vờ hóng mát hoặc giả vờ đánh cờ trong đình ngoài nhà đều dựng tai lên.

Miệng thì nói chuyện bâng quơ——

Bùi Sách: “Nhi tử, trời này thật trời.”

Bùi Hoài: “Đúng vậy, cha, hồ này thật hồ.”

Võ tướng ngũ quan nhạy bén, sự chú ý của họ đều tập trung vào viện của ta, vừa vặn có thể nghe thấy ta và đích tỷ thường ngày đấu võ mồm, mách lẻo, chê bai nhau.

Nói đến cuối cùng, ta khát khô cả họng mới hỏi đích tỷ: “Vậy tỷ hòa ly không?”

Đích tỷ lắc đầu: “Thôi, không hòa ly nữa.”

Ta gật đầu: “Được, tỷ không hòa ly thì ta cũng không hòa ly.”

Hai người ở đằng xa cùng thở phào nhẹ nhõm, nhìn nhau cười, nâng ly chạm cốc: “Thoát nạn rồi.”

Ăn mừng thêm một lần nữa thoát khỏi cảnh trở thành người không vợ trong cuộc thảo luận của hội tỷ muội.

Hết.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận