Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 2

12:20 chiều – 17/11/2024

3.

Ngày thứ hai sau khi đồng ý với Tống Ngộ, tôi hối hận.

Rõ ràng đã nói với bạn thân sẽ cùng độc thân từ khi trong bụng mẹ đến cuối đời mà sao lại mơ mơ màng màng yêu đương rồi?

Không được không được, phải gọi điện cho Tống Ngộ nói chuyện rõ ràng mới được.

Tôi xoay người lục tìm điện thoại trên giường, nhưng vừa mở khung chat tôi đã chần chừ.

Vẫn chưa được sờ cơ ngực của Tống Ngộ đâu.

Hơn nữa eo của anh cũng rất hút mắt, mông cũng cong nữa.

Tôi cầm điện thoại nằm lì trên giường, làm thế nào cũng không ra quyết định được.

Lúc tôi đang rầu rĩ, Tống Ngộ đã gọi điện đến, tôi không thể cúp máy, cuối cùng chỉ có thể lấy hết can đảm nhận máy.

“Đàn anh, em có chuyện muốn nói với anh…”

“Ừm?”

Tống Ngộ cười một tiếng: “Trùng hợp vậy sao, anh cũng có chuyện muốn nói với em.”

Tôi gãi đầu, hiếu kỳ nói: “Chuyện gì vậy?”

Tống Ngộ không nói luôn trong điện thoại mà hỏi tôi bây giờ có thể ra ngoài một chuyến hay không, anh đang ở bên dưới chờ tôi: “Không cần vội, sửa soạn xong rồi xuống, anh có mang bữa sáng cho em.”

Tôi nhìn đồng hồ, đã chín giờ, cuối tuần được nghỉ nên tôi mới nằm ỳ đến tận bây giờ.

Tôi nhanh chóng rời giường, dùng tốc độ nhanh nhất để sửa soạn, vội vàng chạy xuống dưới gặp Tống Ngộ. Lúc này tôi cảm thấy vô cùng may mắn vì đã nghỉ hè, phần lớn sinh viên trong trường đều đã nghỉ, không còn quá nhiều người ở lại.

Hết cách rồi, tôi thật sự không muốn để người khác biết khúc nghiệt duyên này giữa tôi và anh.

Tống Ngộ đưa túi tài liệu và bữa sáng cho tôi, sau đó xoa tóc tôi: “Lúc đầu muốn ăn sáng với em, nhưng em cũng không muốn quan hệ của chúng ta, anh vẫn nên chờ thêm một thời gian nữa thì hơn.”

Nói xong anh dường như nhớ đến chuyện gì đó mà hỏi tôi: “Đúng rồi, em muốn nói gì?”

Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm.

Vừa nhận đồ ăn sáng của người ta đã nói chia tay, như vậy cũng quá tồi rồi, tôi không làm được.

Tôi lắc đầu, lúng túng nói: “Không có gì, không có gì.”

Tống Ngộ nhìn tôi một cái thật sâu, cũng không tiếp tục hỏi mà lại hỏi lịch trình ngày mai của tôi: “Anh muốn làm một bữa cơm để bày tỏ tấm lòng của mình, Miên Miên đồng ý cho anh cơ hội không?”

Tôi cười khan: “Đàn anh bình thường đều phải nghiên cứu khoa học, chắc là rất bận rộn.”

“Có một chút.”

Tống Ngộ gật nhẹ đầu, sau đó lập tức nói: “Nhưng thời gian yêu đương với em vẫn phải có.”

Ánh mắt tôi né tránh, không dám lên tiếng.

Thật sự không biết nên từ chối như thế nào, hơn nữa tôi vẫn đang nhớ thương tiếp xúc với anh, cũng không phải rất muốn từ chối… Ăn cơm của người ta, lại còn sờ cả cơ ngực của người ta nữa, tôi đúng là người đáng ghét.

Mang tâm trạng vừa áy náy vừa mong đợi, tôi mang theo hai chiếc túi lên kí túc.

Hút một ngụm sữa đậu nành, tôi thuận tay mở túi tài liệu, sau khi mở ra, một xấp kiểm tra sức khỏe dày cộp xuất hiện trước mắt.

Tôi lật từng tờ một, kiểm tra HIV, kiểm tra HPV, kiểm tra gan, bệnh di truyền… Lớn thì ung thư, nhỏ thì máu, có thể Tống Ngộ không bỏ qua một thứ nào.

Nhìn thời gian kiểm tra, là hai ngày trước khi anh tỏ tình với tôi.

Tình yêu của Tống Ngộ thật trong trẻo.

Sờ lên phần ngực bằng phẳng của mình, lương tâm tôi càng đau đớn hơn, thân là một người con gái Trung Quốc vô cùng có đạo đức, chuyện bội tình bạc nghĩa này thần thiếp không làm được!

Tôi suy nghĩ một lúc, cuối cùng thấy chết không sờn lấy điện thoại ra.

Xin lỗi Khuê Khuê.

Cậu cũng biết mà, mình thật sự không thể chống cự được những người đàn ông có cơ ngực lớn!

4.

Nhà Tống Ngộ thuê cách trường không xa, tôi vốn định tự mình qua, nhưng anh lại lấy lý do sợ tôi không tìm được nhà mà đến đón tôi.

Thời gian mới trôi qua một ngày mà tôi đã lại lần nữa ngồi lên xe anh…

Với thân phận bạn gái.

Theo lí thuyết, với quan hệ hiện tại của tôi và anh, tôi không cần thiết phải khách sáo xa lạ như vậy với anh, nhưng tôi không thể thay đổi được cảm giác kính sợ của mình dành cho Tống Ngộ.

Chuyện này cũng không thể trách tôi được, anh là bạn của cậu nhỏ nhà tôi, lại là đàn anh của tôi, trước đó đối với tôi rất nghiêm khắc… Dáng vẻ nhíu chặt mày phê bình luận văn của tôi của anh đã làm trái tim của cô gái hướng nội văn tĩnh như tôi bị tổn thương rất nhiều.

Nói tóm lại, tôi thật sự không thể nhìn anh với ánh mắt nhìn người yêu được.

Ngồi trên sofa nhà Tống Ngộ, tôi nhìn bàn trà bày đầy hoa quả và đồ ăn vặt, căng thẳng đến mức tay cũng không biết bỏ sang bên nào.

Tống Ngột vừa đeo tạp dề vừa đi đến, thấy tư thế ngồi ngay ngắn của tôi thì không nhịn được mà bật cười: “Căng thẳng như vậy làm gì? Anh cũng đâu có ăn thịt em.”

Tôi hơi xấu hổ, ấp úng một lúc lâu cũng không nói nên lời.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Tống Ngộ thấy tôi căng thẳng như vậy thì tri kỉ đến phòng bếp, để phòng khách lại cho mình tôi.

Tôi nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng thoải mái.

Nhớ đến dây tạp dề màu trắng mình vừa thấy, tôi không nhịn được mà lén nhìn về phía phòng bếp, Tống Ngộ đang nhặt rau, vai rộng eo nhỏ mông vểnh, đúng chuẩn nam thần, tôi vừa nhìn đã đỏ mặt.

Tôi có cảm giác anh vì quyến rũ tôi nên mới đứng đó.

Đã như vậy thì tôi nhìn thêm vài lần cũng đâu có sao đâu nhỉ?

Tôi che mặt, lại lén lút nhìn qua kẽ hở ngón tay.

Động tác của Tống Ngộ rất nhanh, chẳng mấy chốc đã dọn xong hai món mặn một món canh lên bàn ăn, tôi rửa tay, đi theo anh vào phòng bếp ăn cơm.

Gà rán, thịt băm xào với ớt xanh, cơm cuộn rong biển, canh trứng hoa.

Tôi cắn một miếng đùi gà, lúc ngẩng đầu lên nhìn về phía Tống Ngộ ánh mắt đã hoàn toàn thay đổi.

Quả nhiên, nấu ăn là phẩm chất tốt đẹp nhất của người đàn ông.

Sau khi ăn xong hai bát cơm, tôi ôm chiếc bụng no căng của mình ngồi trên sofa nhìn Tống Ngộ dọn dẹp rửa bát.

Bố mẹ anh chị em ơi, anh ấy vừa tốt vừa hiền!

Tôi nhớ mang máng cậu nhỏ từng nói, thích làm việc nhà là đức tính cơ bản mà một người đàn ông tốt phải có, người đàn ông không biết làm việc nhà tuyệt đối không được kết hôn!

Xem ra Tống Ngộ rất tốt.

Đương nhiên, nếu có thể cho tôi kiểm tra cơ ngực thì càng tốt hơn.

Có lẽ do tôi quá khẩn cầu, sau khi dọn dẹp xong trong bếp, Tống Ngộ thật sự đi về phía tôi.

Mặt tôi lại đỏ lên, ngồi trên sofa nhìn sang hướng khác.

Nếu như anh không muốn tôi đụng vào anh thì tôi vẫn đồng ý, vẫn đồng ý đúng không?

Tôi căng thẳng nuốt nước bọt, nhìn Tống Ngộ mỉm cười lại gần, anh từ từ đi đến bên cạnh tôi, sau đó xoay người… cầm điều khiển lên.

Sau khi mở máy chiếu, anh chọn bộ phim khoa học viễn tưởng mà tôi rất thích.

Nói thế nào nhỉ, tâm trạng tôi lúc này rất phức tạp, có cảm giác đói khát của ăn mày không được ăn cơm trong ba ngày, khó khăn lắm mới lấy được một cái bánh bao lại không cẩn thận mà ngã một cái, răng không còn, bánh bao cũng rơi xuống cống, không còn sức để đứng lên. Chính là cảm giác bất lực đó đó.

Tống Ngộ ơi là Tống Ngộ.

Em nên nói gì với anh mới được đây?

Đồ cũng cởi rồi mà anh chỉ cho em nhìn thôi sao?

Tôi âm thầm oán hận, Tống Ngộ ngửi thấy mùi dầu khói trên người, anh đi thay quần áo, tôi nhăn mặt, nhìn chằm chằm màn hình mà ngẩn người.

Nhưng tôi còn chưa nhìn được mất giây, ánh mắt đã chuyển về phía phòng Tống Ngộ.

Không phải chứ?

Ai mà tốt đến mức thay quần áo không đóng cửa phòng vậy?

Trong phòng, Tống Ngộ xoay lưng về phía cửa, anh cởi tạp dề ra, sau đó lại cởi áo, vai rộng lưng hẹp, đường cong gợi cảm khiến mũi tôi nóng lên.

Trời ạ, đây chính là Bồ Tát nam sao? Bố của con ơi, ông nội của con ôi, giày của tôi ơi, tất của tôi ơi, bác cả bác hai của con ơi.

Tôi ngơ ngác nhìn chằm chằm Tống Ngộ, người trong phòng dường như cảm nhận được, anh đột nhiên xoay người lại. Bốn mắt nhìn nhau, trong đầu tôi lập tức xuất hiện một chữ “chạy” to đùng.

Nói thì chậm, khi đó tôi đã nhanh chóng một bước ra xa…

Người thân của con ơi, còn gì khiến người khác lúng túng hơn việc nhìn lén người ta thay quần áo bị bắt tại trận không?

Tôi nghĩ, vẫn có.

Ví dụ như sau khi kinh sợ chạy trốn thì đâm vào Tống Ngộ, sau đó chạy trốn thất bại, bị anh xách lại về ghế sofa.

“Chạy cái gì?”

Tống Ngộ để trần nửa người trên, anh ngồi xuống bên cạnh tôi, giọng điệu có chút trách cứ: “Vội vội vàng vàng, lỡ như ngã thì sao?”

Tôi không dám nhìn anh, co thành con chim cút ở trên sofa.

Xấu hổ, hối hận.

Không ai có thể lý giải được tâm trạng tôi lúc này.

Thật sự, tôi thề, đời này tôi cũng sẽ không thèm khát cơ thể của Tống Ngộ nữa…

“Hôm qua anh đã đồng ý sẽ cho Miên Miên sờ cơ ngực.”

Tống Ngộ cong mắt cười nhìn tôi, sâu xa thêm một câu: “Miên Miên là bạn gái cảu anh, muốn làm gì cũng được…”

Đây là lời nói linh tinh gì vậy, tôi chấn kinh, Tống Ngộ, anh nín lại ngay cho em!

Nhưng mà trước đó…

Tôi nhìn mắt Tống Ngộ, từ từ vươn bàn tay tội ác của mình ra.

Hì hì, trước hết để tôi sờ hai cái đã rồi tính tiếp!

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận