Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 3

9:58 sáng – 17/11/2024

9.

Ta ngày nào cũng rình rập theo sau hắn, nhưng vẫn chưa điều tra ra được gì thì trong trại đã xảy ra một chuyện lớn.

Vài tên thủ hạ có thâm niên theo Bạch Thanh làm vài vụ lớn, bắt đầu chê huynh ta không làm được gì.

Muốn huynh ấy thối vị nhượng chức.

Hiện tại tình hình căng thẳng, muốn củng cố địa vị, nhất định phải có nhiều người.

Vì vậy, ta lại nhân lúc đêm tối đến Trung Nghĩa đường tìm người giúp đỡ.

Chưa đến gần đã nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong.

“Bây giờ ta sẽ đi giết chết hai huynh muội Tống Đại Lang để tuyệt hậu họa.”

“Chém nhiều nhát một chút, để phòng ngừa vạn nhất.”

“Đừng quên còn tên bệnh ốm kia, giải quyết luôn một thể!”

Người nói cuối cùng lại là Bạch Thanh.

Ta không ngờ hắn lại vì chức trại chủ mà muốn giết ta cùng ca ca.

Bịch! Một đám Bạch Nhãn Lang vong ân phụ nghĩa.

Nếu không phải được huynh ta cưu mang thì chúng đã chết đói từ lâu rồi.

Trong lúc kinh ngạc và tức giận, ta vô tình làm đổ ngọn đuốc phía sau.

Ôi trời, bị chúng phát hiện rồi.

Thật cmn xui xẻo!

Ta liều chết chống trả, xông ra khỏi vòng vây.

Lúc này, sơn trại ánh lửa ngút trời, đã biến thành một biển lửa.

Thừa dịp loạn, ta quay về phòng, đã không thấy Triệu Triệt đâu.

Trong lòng bỗng dâng lên một dự cảm không lành.

Chẳng lẽ hắn đã bị giết hại?

Đang định đi báo thù cho hắn.

Ta thấy Triệu Triệt đang cõng huynh ta tự do đi lại trong đám người, thanh kiếm trong tay hắn vung lên oai phong lẫm liệt.

Thân thủ nhanh nhẹn, bước chân như bay.

Có vẻ gì là cơ thể yếu đuối đâu?

Ta nhất thời có chút ngơ ngác.

Cuối cùng hắn cũng có vấn đề!

Không uổng công ta nghi ngờ hắn.

Nhưng sau này ta phải đối mặt với hắn như thế nào?

Trong lúc hoảng hốt, bên tai có một thanh kiếm sượt qua, rồi phía sau truyền đến một tiếng kêu thảm thiết.

Ta ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt của Triệu Triệt.

Chỉ thấy hắn vẻ mặt căng thẳng, hét lớn về phía ta: “Tiểu Cẩm, mau lại đây!”

Không chút do dự, ta chạy đến bên hắn, ít nhất thì hiện tại trái tim hắn vẫn hướng về ta.

Chúng đông người, chúng ta không phải là đối thủ, Triệu Triệt đưa ta chạy trốn đến hậu sơn.

Bọn sơn tặc phía sau đuổi theo không tha, bắt đầu bắn tên. Thấy tên bắn ngày càng nhiều, ta vô thức đẩy Triệu Triệt ngã xuống.

Lật một vòng, Triệu Triệt ôm ta cùng huynh ta lăn xuống khe núi.

Nước sông lạnh thấu xương, thêm vào đó ta không biết bơi, rất nhanh ta đã hôn mê.

10.

Tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ.

Vừa định xuống giường thì một cô bé nhanh chóng đi vào từ ngoài cửa, vui mừng nhìn ta nói: “Phu nhân, cuối cùng người cũng tỉnh rồi, ta đi báo cho đại nhân.”

Ta nắm lấy quần áo của cô bé, vội hỏi: “Cô có thấy một nam tử trẻ tuổi mặc đồ trắng không? Còn có một nam tử trung niên mặc đồ xám nữa? bọn hắn đi cùng ta.”

“Người nói đến Triệu đại nhân và Tống lang quân sao? Tống lang quân bình an vô sự.

Là Triệu đại nhân cứu người về.”

Ta nắm bắt trọng điểm trong lời cô bé: “Triệu đại nhân nào?”

Cô bé vẻ mặt sùng bái: “Tất nhiên là Chỉ huy thiêm sự Cẩm Y Vệ Triệu Triệt Triệu đại nhân.”

Ta đã nghĩ hắn có nhiều thân phận nhưng không ngờ hắn lại là Cẩm Y Vệ.

Nghe nói loại người này tàn nhẫn, thủ đoạn vô cùng tàn khốc, chuyên xử lý các vụ án do hoàng đế chỉ định.

Chẳng lẽ Long Hổ sơn đã gây ra vụ kiện tụng với hoàng gia?

Ta bỗng rùng mình sợ hãi.

Chắc chắn là do những bảo vật mà Bạch Thanh mang về có vấn đề.

Ta đã từng thấy những bảo vật đó, phần lớn là vàng bạc thật.

“Nàng thấy khó chịu ở đâu?” Triệu Triệt đi ngược sáng đến bên ta, một câu quan tâm dịu dàng kéo ta trở về từ dòng suy nghĩ.

Đến khi nhìn rõ, mới phát hiện Triệu Triệt đang mặc Phi ngư phục.

Vai rộng eo thon, dáng người cao ráo.

Phải nói là bộ quần áo này khá tôn dáng!

“Ực!” Ta nuốt một ngụm nước bọt.

Là bị thèm.

Ta ngoảnh mặt đi không nhìn hắn.

Triệu Triệt có lẽ cảm thấy áy náy: “Thật xin lỗi, tình thế bắt buộc, bất đắc dĩ phải làm.”

Ta nghe xong lập tức nổi giận, vậy thành thân với ta cũng là tình thế bắt buộc sao?

Nhưng vì thân phận hạn chế, ta không dám làm càn.

Ta sợ hắn giết ta.

Ta hoảng sợ đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, cẩn thận kéo chăn đắp lên người.

Lúc này, trong phòng chỉ còn lại hai chúng ta, hắn đứng, ta nằm.

Im lặng một lúc, một tiếng sột soạt truyền đến.

Ta quay đầu lại, Triệu Triệt đã cởi bỏ áo ngoài, chỉ còn lại bộ đồ ngủ hơi trong suốt.

Chết tiệt, không tuân thủ nam đức!

Cảnh tượng này là thứ ta có thể xem sao?

Đôi mắt mất tiêu cự đột nhiên trở nên hỗn loạn.

Ta che lấy trái tim “Thình thịch.” đập loạn xạ, mơ hồ cảm thấy dưới mũi có chút ẩm ướt.

Ngay sau đó, Triệu Triệt áp sát lại.

Nhấc chăn, đắp chăn, động tác liền mạch.

Ta bị Triệu Triệt ôm vào lòng, môi hắn áp vào tai ta, dịu dàng nói:

“Đừng sợ, trước mặt nàng, ta chỉ là phu quân của nàng… Để ta ôm một lát.”

Được hắn đảm bảo, ta mạnh dạn vùng vẫy một chút.

Bàn tay hắn cách quần áo, nhẹ nhàng ấn một cái, cảm giác tê dại lan tỏa khắp toàn thân.

Á! Ta chết mất.

Triệu Triệt khẽ cười một tiếng: “Phu nhân, hóa ra nhịp tim của nàng lại nhanh như vậy.”

Chết tiệt! Đồ lưu manh.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Hóa ra hắn là loại người như vậy.

Xem ra thời gian trước đây không chỉ mình ta phải chịu đựng.

“Tại sao chàng lại lừa dối ta?”

Triệu Triệt ôm chặt ta, ở bên tai ta đầy vẻ mệt mỏi và vô cùng dịu dàng nói: “Ngủ cùng ta một lát đi, đợi thời cơ chín muồi, ta sẽ nói cho nàng biết mọi chuyện nàng muốn biết.”

11.

Lần nữa tỉnh lại đã là buổi tối, Triệu Triệt đã không còn ở đây.

Ta cầm một chiếc đèn lồng ra khỏi cửa.

Nhìn vị trí của các vì sao, ta đoán được thời gian đại khái.

Lúc này đang là giờ Tý, trong sân rộng chỉ có căn phòng chính diện sáng đèn.

Đi qua hành lang, ta đến trước cửa, tiếng nói chuyện bên trong đột ngột dừng lại.

Sau đó, ta bị ai đó kéo vào phòng.

Liếc mắt một cái, ôi, trong phòng này có nhiều mỹ nam quá.

Người mặc đồ trắng kia trông quen quen.

Đi ngang qua hắn, tôi ngửi thấy mùi thuốc.

Ta đột nhiên nhớ ra, đây không phải là tên lang băm chữa bệnh cho Triệu Triệt sao.

Rõ ràng hắn cũng nhận ra ta, cười với ta một tiếng.

Hừ, không muốn để ý đến hắn.

Triệu Triệt kéo ta ngồi sang một bên, bọn họ tiếp tục nói chuyện rôm rả.

Từ cuộc trò chuyện của họ, ta đại khái chắp vá được nguyên nhân sự việc.

Hóa ra triều đình đã mất một nhóm quân lương, việc này liên quan rất lớn, để không làm lung lay lòng quân, hoàng đế đã giao toàn quyền vụ án này cho Cẩm y vệ trong thời hạn nhất định.

Tra đi tra lại, nhóm quân lương này đã đổi thân phận bị Bạch Thanh cướp đi.

Triệu Triệt để truy tìm tung tích của quân lương nên đã giả vờ mất trí nhớ và thành thân với ta.

Ban đầu cũng khá thuận lợi, không ngờ chúng ta lại đấu tranh nội bộ, làm đảo lộn kế hoạch kết thúc của hắn.

Ngày rời đi, sơn trại bị cháy, không biết bây giờ thế nào rồi?

Có lẽ nhận ra sự khác thường của ta, Triệu Triệt vỗ nhẹ vào tay ta để an ủi.

Sau đó gọi một tiếng: “Lạc Ninh.”

Một lúc sau, cửa bị đẩy ra.

Một bóng người sắc bén đập vào mắt.

“Bẩm đại nhân, nghi phạm đã bị bắt giữ, nhưng quân lương vẫn chưa truy hồi được.”

Ồ, lại một người quen nữa.

Người đeo mặt nạ ở hội đèn lồng.

Hóa ra bọn họ đều là một giuộc.

Haiz, ta sớm nên nghĩ đến rồi.

Người đưa giấy cho Triệu Triệt cũng là hắn.

Người này mày kiếm mắt sáng, anh tư tuấn tú, trông khá ổn.

Vật họp theo loài, người chia theo nhóm, bên cạnh mỹ nam đều là mỹ nam.

He he, người xưa nói không sai.

Đột nhiên, ta nhận ra một vấn đề rất nghiêm trọng.

Triệu Triệt có thích nam nhân không?

Nếu không thì tại sao hắn luôn từ chối ta.

Ánh mắt ta bắt đầu đảo qua đảo lại giữa hai người họ.

Triệu Triệt vai rộng eo thon, dáng người cao ráo nhưng tướng mạo lại ẻo lả.

Lạc Ninh tướng mạo khá nam tính, nhưng chiều cao lại hơi thấp.

Chậc chậc, nghĩ đến thôi đã thấy kích thích.

Cứ như vậy, bọn họ kết thúc cuộc họp trong khi ta đang mải mê suy nghĩ lung tung.

“Tiểu Cẩm, chú ý dưới chân.”

“Nghĩ gì vậy!”

Có lẽ thấy ta mất tập trung, trước khi ra khỏi cửa, Triệu Triệt đã tốt bụng nhắc nhở ta một câu.

Ta không nghĩ ngợi gì liền buột miệng: “Đang nghĩ xem chàng có thích nam nhân không.”

Nói xong, ta liền ngây người.

Không khí nhất thời có chút yên tĩnh.

Triệu Triệt mặt mày xanh mét nhìn lại, hai chúng ta bốn mắt nhìn nhau.

Ta vội vàng chữa cháy: “Ta nói ta bị bệnh… chàng có tin không?”

Triệu Triệt bế thốc ta lên vai: “Nàng nói xem?”

Giọng hắn rõ ràng đang tức giận.

Xong rồi!

Hắn tức giận lắm rồi.

Ta vô thức rụt cổ lại.

Ta còn chưa kịp chào tạm biệt các mỹ nam thì đã bị Triệu Triệt bế về phòng.

Ta như con cừu non chờ bị giết, nằm im trên vai Triệu Triệt không nhúc nhích.

Cảnh tượng này sao mà quen thế.

Chẳng lẽ…

Phải kích thích như vậy sao?

“Ầm.” một tiếng, ta bị Triệu Triệt ném lên giường.

Ta cười thản nhiên: “Phu quân, có gì từ từ nói.”

Triệu Triệt thô lỗ cởi giày, rõ ràng hắn không muốn nói chuyện với ta.

Ta cười có chút hoảng sợ: “Phu quân, quân tử động khẩu không động thủ.”

Triệu Triệt càng thô lỗ cởi áo ngoài, ta biết mình không trốn thoát được.

Ta cười ra nước mắt: “Phu quân, ta sợ.”

Triệu Triệt dừng động tác, nhìn ta, trong mắt có chút đau lòng.

Ta thừa thắng xông lên, tủi thân gọi: “Phu quân…”

Giọng điệu quanh co lòng vòng, mắt Triệu Triệt tràn đầy đau lòng.

Hắn giơ tay lên lau nhẹ nước mắt trên khóe mắt ta.

Triệu Triệt nằm cạnh ta, ôm chặt lấy eo ta, nhẹ giọng nói: “Nàng yên tâm, đám cháy ở sơn trại đã được dập tắt.”

“Sơn trại không sao.”

Triệu Triệt không phải thể hư, cũng không có sở thích long dương.

Tổng kết, Triệu Triệt thực sự không được.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận