Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 2

9:57 sáng – 17/11/2024

5.

Trở về tửu lâu, khách bên trong rõ ràng đã tăng lên, may mà chúng ta đến sớm, nếu không thì giờ này đã phải ngủ ngoài đường rồi.

Nửa đêm, ta bị tiếng động kỳ lạ bên cạnh đánh thức.

Đang buồn bực, Triệu Triệt ngủ bên cạnh ta nuốt một ngụm nước bọt.

Khá lắm, hóa ra không chỉ mình ta ngủ nông.

“Chàng cũng bị đánh thức à.”

Tiếng động kỳ lạ ngày càng lớn, còn lộ ra một chút kỳ quái.

Làm người ta phiền lòng vô cùng.

Ta lật người xuống giường, trong bóng tối, giọng nói cứng nhắc của Triệu Triệt vang lên: “Nàng làm gì vậy?”

“Ta đi gõ cửa, bảo bọn họ nhỏ tiếng một chút.”

“Đừng đi!”

“… Tại sao?”

“Khụ khụ khụ…”

Ta mò mẫm thắp nến, chỉ thấy Triệu Triệt ho đến mặt đỏ bừng, đến nỗi thở không ra hơi.

Thân thể yếu đến vậy, tên đại phu kia tám chín phần mười là lang băm, thuốc kê không có tác dụng gì cả.

Ngày mai nhất định phải đập bảng hiệu của hắn, tránh cho hắn đi lừa gạt khắp nơi.

Ta giúp Triệu Triệt vỗ lưng, thấy tình hình hắn đã tốt hơn, bèn ra ngoài bảo tiểu nhị đun ấm nước.

Vì tò mò, ta cẩn thận mở cửa phòng bên cạnh.

Dưới ánh trăng, chỉ thấy hai bóng người trắng nõn chồng lên nhau.

Trong nháy mắt, những bức xuân cung đồ ta từng lén xem bắt đầu tấn công não ta.

Chết tiệt, đây là cảnh tượng gì vậy! Nước cũng không cần, ta chạy vào phòng.

Ngoài cửa, tiểu nhị lẩm bẩm chửi ta bị bệnh. Ta không quan tâm nhiều như vậy, thậm chí có chút chán sống.

Ta vùi đầu vào chăn, một lúc sau chăn bị Triệu Triệt kéo ra.

Hắn hỏi: “Sao vậy?”

Cùng lúc đó, tiếng động đáng xấu hổ bên cạnh đột ngột dừng lại, truyền đến một câu: “Cửa sao lại mở rồi?”

Mẹ ơi! Quên đóng cửa cho người ta rồi!

Trong lúc hoảng loạn, ta đối diện với ánh mắt của Triệu Triệt, chỉ thấy hắn trợn tròn mắt, vẻ mặt đầy vẻ khó tin: “… Nàng… đi… xem rồi?”

Ôi! Ngọc Hoàng Đại Đế, Vương Mẫu Nương Nương! Mau đưa ta lên trời đi!

Ai mà ngờ được loại âm thanh đó lại phát ra như vậy.

Biết thế thì dù có chết ta cũng không tò mò.

Sợ hắn hiểu lầm, ta vội vàng giải thích.

“Không phải như chàng nghĩ đâu.”

“Ôi! Chính là… là…”

Là gì, ta cũng không nói nên lời vào thời khắc quan trọng, não trống rỗng như bị chó gặm vậy.

Thôi xong!

6.

Hôm sau trả phòng, tiểu nhị tiếp đón ta.

Thái độ thân thiết đến mức khiến người ta phát điên, lúc ra cửa còn cố nhét cho ta một gói điểm tâm, nói là đền tội với ta.

Đền tội?

Ngoài thái độ hơi ngạo mạn với ta khi mới vào ở, ta thực sự không nghĩ ra được hắn đã đắc tội gì với ta.

Đang định hỏi cho rõ ràng, tiểu nhị đã khập khiễng một chân chạy khỏi tầm mắt ta.

Thật kỳ lạ, tối hôm qua khi ta sai bảo hắn, chân hắn vẫn tốt.

Tối hôm qua ta mơ mơ màng màng, mãi đến khi trời tờ mờ sáng mới ngủ được, khi tỉnh dậy Triệu Triệt đã đợi ta ở bên ngoài tửu lâu từ lâu.

Như vậy cũng tốt, tránh được sự xấu hổ.

Vì ta đang túng thiếu, hai chúng ta chỉ có thể đi bộ lên núi.

May mắn thay, nửa đường gặp được Bạch Thanh, có thể đi nhờ xe ngựa của hắn.

Nếu không, với thể lực của Triệu Triệt, chưa lên đến núi đã lại không xong rồi.

Phu quân không được, liên lụy chính là ta.

Thành thân mấy ngày, thủ cung sa vẫn còn, mặc dù mọi người không nói thẳng mặt, nhưng sau lưng không ít lần chế giễu ta, nói ta ngay cả một người nam nhân cũng không chế ngự được.

Ngay cả tam đương gia Bạch Thanh cũng nhiều lần ám chỉ ta, bảo ta trừ khử Triệu Triệt, chọn hắn.

Bạch Thanh là người huynh ta mang về sơn trại mấy năm trước, làm người cơ cảnh tàn nhẫn, rất được mọi người sùng bái.

Ta vẫn luôn coi hắn như huyng đệ, không ngờ hắn lại có ý với ta.

Vì vậy, hắn luôn không ưa Triệu Triệt.

Cũng như lúc này.

Bạch Thanh lúc thì gọi “Tiểu bạch kiểm”, lúc thì gọi “Nương môn nhi”, còn không ngừng khiêu khích bằng hành động.

* Nương môn nhi: có nghĩa là “ẻo lả” hoặc “yếu đuối như con gái”.

May mà Triệu Triệt độ lượng, không để ý, trên đường đi cũng bình an vô sự.

Nhưng ta không ngờ được.

Bạch Thanh lại quyến rũ ta!

Còn khéo đến mức bị Triệu Triệt bắt gặp.

Sau đó ta bị hắn khiêng trở về.

7.

Nam nhân yếu đuối quả nhiên không nên chọc.

Triệu Triệt cõng ta về phòng mà mặt không đổi sắc.

Hắn ném ta lên giường, từ trên cao nhìn xuống, sắc mặt xanh mét.

“Có đẹp không?”

Ta đột nhiên nhận ra một vấn đề.

Triệu Triệt không yếu đuối nữa rồi.

Nói cách khác, ta có thể động phòng với hắn.

“Tống Tiểu Cẩm!”

Một tiếng gầm giận dữ kéo ta về thực tại.

Lúc này ta vừa phấn khích, vừa có chút sợ hãi.

Triệu Triệt nghiến răng nói: “Nàng có biết mình đã thành thân rồi không!”

Vậy nên…

Nói cách khác, hai ta có thể động phòng rồi.

Ta vui vẻ vùng vẫy mấy lần, miễn cưỡng bày xong tư thế, cười với hắn, liếc mắt đưa tình: “Ta đã chuẩn bị xong rồi.”

Triệu Triệt sửng sốt: “Chuẩn bị cái gì?”

“Động phòng.”

Hai má Triệu Triệt ửng hồng, ta thừa thắng xông lên, hai tay ôm lấy cổ hắn thì thầm bên tai hắn: “Chàng đã khỏe rồi, chúng ta hãy bù đắp đêm động phòng đi.”

Triệu Triệt cứng người, khẽ ho mấy tiếng: “Chưa khỏe hẳn… Nương tử có thể buông ta ra trước được không?”

Ta nhíu mày: “Chưa khỏe hẳn? Vậy sao chàng còn cõng ta đi.”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Triệu Triệt đổi giọng, cười lạnh: “Nàng nói xem!”

Rồi nhìn ta đầy nguy hiểm: “Bạch Thanh đẹp không?”

Ta cười “Hì hì”: “Đâu có đẹp bằng chàng.”

Trong không khí, hai ta bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí xung quanh dần trở nên mơ hồ.

Một luồng điện chạy qua, xuyên thấu ta.

Tim đập thình thịch, tràn đầy sức sống.

Ngay sau đó, ta từ từ tiến lại gần: “Chàng là của ta rồi.”

Triệu Triệt giơ tay ôm lấy cổ ta, kéo cổ áo ta, kéo ta lại gần hắn.

Lúc đang mơ màng, một trận trời đất quay cuồng, khi ta phản ứng lại, đã bị Triệu Triệt ném lên giường.

Môi hắn áp sát vào vành tai ta, hơi thở nóng bỏng làm lay động tóc ta: “Hy vọng năng đừng hối hận.”

Ta ríu rít lên tiếng: “Không hối hận……”

Có câu nói thế nào nhỉ?

Đừng nói trước điều gì, nếu không dễ bị vả mặt.

Hu hu…

Ta bị vả mặt rồi.

Luyện công cũng không mệt như vậy.

Trong căn phòng tối tăm, ta ngồi bên giường, đắp khăn lên trán Triệu Triệt.

Hắn phát sốt, ngay khi chúng ta sắp hôn nhau, hắn đột nhiên toàn thân mềm nhũn, ý thức mơ hồ.

Sau khi quan sát kỹ, ta mới biết hắn bị sốt.

Để hạ nhiệt cho hắn, chỉ trong vòng một nén nhang, ta đã thay mấy chậu nước.

Cuối cùng cũng thấy không còn nóng như vậy nữa.

Nằm bên giường, ta không khỏi cảm thán.

Thân thể yếu đuối thật.

Trong mơ, đôi môi khô khốc của ta được tưới mát, mềm mại, một đêm mộng đẹp.

8.

Ta tỉnh dậy đã là trưa ngày hôm sau, nằm trên giường, trên người đắp chăn.

Triệu Triệt không thấy đâu, xem ra là đã hết sốt rồi.

Sợ hắn có chuyện gì bất trắc, ta mặc quần áo vào chuẩn bị đi tìm hắn.

Theo những nơi hắn thường đến, ta tìm khắp nơi.

Cuối cùng mới phát hiện, Triệu Triệt ở hậu sơn.

Đây là nơi ta cứu hắn, rất hẻo lánh nhưng lại là nơi ta thường đến.

Bên cạnh hắn còn có một người, trông có vẻ quen quen, sau khi ta vô tình giẫm gãy một cành cây, người đó vội vàng nhét vào tay Triệu Triệt một tờ giấy, rồi chạy mất.

Mặc dù không rõ ràng, nhưng không thể ngăn cản được thị lực tốt của ta.

Hai người họ có bí mật sao?

Ta kiên nhẫn chờ Triệu Triệt giải thích cho ta.

Một lúc sau, Triệu Triệt quay người lại, khẽ ho hai tiếng: “Đêm qua ngủ ngon không?”

Ta ngước nhìn trời xanh, có chút cố tình hỏi ngược lại.

Diễn với ta sao, được thôi, ai sợ ai?

Ta hỏi ngược lại: “Còn chàng?”

Không khí bỗng chốc có chút yên tĩnh.

Ta thấy Triệu Triệt nhíu mày: “Cũng được.”

Nói thật, ta có chút không hiểu người nam nhân này.

Ta đã phát hiện ra bí mật của hắn, hắn không định giải thích sao?

Bình tĩnh như thể không có chuyện gì xảy ra.

Ta ngẩng đầu nhìn vào mắt Triệu Triệt.

Triệu Triệt né tránh ánh mắt ta, chỉ một thoáng rồi dời mắt đi.

Ta chủ động tiến lại gần, nở nụ cười hiền dịu: “Phu quân, mệt rồi phải không, chúng ta về phòng thôi.”

Triệu Triệt mỉm cười nắm tay ta, giọng nói dịu dàng: “Được, chúng ta về phòng.”

Thật sự có thể giả bộ!

Thừa dịp Triệu Triệt quay người, ta bỏ một ít thuốc mê vào tách trà của hắn.

“Phu quân, uống trà.”

Triệu Triệt nhìn tách trà ta đưa tới, tay đưa ra khựng lại, ánh mắt trở nên tối sầm.

Ngay sau đó, hắn cầm lấy tách trà uống cạn.

“Đa tạ nương tử.”

“Nương tử ta buồn ngủ quá.”

“Nương tử ta muốn ngủ.”

Thuốc mê từ bao giờ lại có hiệu quả tốt như vậy?

Có phải do thêm nước trà không?

Nghĩ đi nghĩ lại… rất có thể là do hắn yếu đuối.

Trong lòng ta thầm tính toán, lần sau cho người khác uống thuốc mê, nhất định phải pha thêm chút trà.

Biết đâu hiệu quả sẽ tốt hơn.

Ta thành thạo cởi áo ngoài của Triệu Triệt, rồi mò mẫm trong lớp áo lót của hắn một hồi lâu, không tìm thấy tờ giấy, nhưng cảm giác thật tuyệt.

Một, hai, ba… Đủ tám múi cơ bụng.

Tiếc là cơ thể hắn rất yếu.

Nước mắt không kìm được chảy ra từ khóe miệng.

Khụ khụ, quay lại vấn đề chính.

Nếu tờ giấy không ở trên người hắn, có khả năng hắn đã nuốt vào bụng không?

Rất nhanh ta đã tìm thấy một khả năng ở khóe miệng hắn.

Thật mẹ nó biến thái.

Để vạch trần bí mật của hắn, ta ngày nào cũng bám sát hắn.

Buổi sáng.

Ta: “Phu quân, chàng muốn đi vệ sinh không?”

Triệu Triệt: “… Không…”

Buổi trưa.

Ta: “Phu quân, chàng muốn đi vệ sinh không?”

Triệu Triệt: “… Không!”

Buổi tối.

Ta: “Phu quân…”

Triệu Triệt có chút kích động, ngắt lời ta: “Ta không đi ngoài!”

Ta: “Ta muốn hỏi chàng ngủ bên trái hay… bên phải?”

Đã không được thì dùng cách khác.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận