1
Khương Lưu ta trong một ngày đã hoàn thành hai việc trọng đại của đời người là hòa ly và thành thân.
Khi Thẩm Tu Hoằng từ cung trở về ta đang chơi bài lá với các tiểu thư.
Cũng chỉ thắng được ba chiếc vòng ngọc, bốn đôi trâm vàng, năm cuộn lụa mềm.
Nhớ lại mấy ngày trước hắn nhờ người đưa thư cho ta.
Trong thư viết: “Có việc bận nên tạm trú trong cung, đừng lo lắng.”
Ta cầm một lá bài, thuận miệng hỏi: “Mọi việc đã xong xuôi chưa?”
Ai ngờ sắc mặt Thẩm Tu Hoằng thay đổi, nhanh chân kéo ta trở về phòng.
Phía sau là tiếng các tiểu thư phấn khích và dần dần xa: “Chúng ta đi trước đây! Không làm phiền hai phu thê các người tâm sự.”
Không phải, các ngươi còn chưa đưa đồ!!!
Xin chào? Có phải phủ kinh triệu doãn không? Có người quỵt nợ!
Thẩm Tu Hoằng ấn ta ngồi xuống ghế, nhìn ta từ trên cao:
“Khương Lưu, ta có hai tin muốn nói với ngươi, một tin tốt, một tin xấu, ngươi muốn nghe tin nào trước?”
Ta thuận miệng nói: “Nghe tin xấu trước đi.”
Thẩm Tu Hoằng thở dài, nói: “Tin xấu là, công chúa đã để mắt đến ta, muốn giết chết ngươi.”
Rầm một tiếng, ta ngã khỏi ghế.
Đầu óc ong ong.
“Vậy… còn có tin tốt không?”
Thẩm Tu Hoằng cười nhạt: “Tất nhiên là có, ta đã giành lại được cho ngươi một mạng, bây giờ chúng ta chỉ cần hòa ly là xong.”
Cảm ơn, ngươi thật sự là người tốt.
2
Ký xong giấy hòa ly.
Trên mặt Thẩm Tu Hoằng lộ ra vẻ nhẹ nhõm.
Ta đoán bây giờ trong lòng hắn nhất định đang nói:
[Thật vui, cuối cùng cũng hòa ly được với Khương Lưu người đầy mùi tiền.]
Thành hôn ba năm.
Thẩm Tu Hoằng vẫn luôn rất chán ghét ta.
” Khương Lưu, ngoài tiền ra, ngươi còn có gì?”
Ta còn rất nhiều tiền.
Hắn luôn lặp đi lặp lại, nếu không phải vì cha ta đã cứu hắn, còn chu cấp cho hắn thi đỗ trạng nguyên thì một nữ tử nông cạn như ta, không thể gả vào Thẩm gia của bọn họ.
Ta có cầu xin ngươi cưới ta không?
Ồ, cha ta đã cầu xin, lúc lâm chung đã cầu xin.
Xác nhận không có vấn đề gì, ta ký vào tờ giấy hòa ly dài tới mười trang mà Thẩm Tu Hoằng đã soạn thảo.
Ngồi trong sân vừa phe phẩy quạt, vừa chỉ huy người hầu chuyển đồ.
Rất nhanh đã chuyển hết đồ trong Thẩm phủ , chỉ còn lại một cái cây.
Không còn cách nào khác, tiền tích góp của Thẩm Tu Hoằng chỉ đủ để mua một căn nhà trống không, đồ đạc đều là ta thêm vào.
“Cái cây này rất quý, chuyển đi sẽ chết, coi như ta tặng cho Phò mã và công chúa làm quà cưới, chúc tình yêu của hai người cành lá xum xuê, không cần cảm ơn.”
Thẩm Tu Hoằng cứng cổ nói: “Ta và công chúa là duyên phận trời định! Loại người đầu óc chỉ toàn tiền bạc như ngươi sẽ không hiểu được đâu!”
Ừm, ta không hiểu, ta đi trước một bước.
Nhường đường cho tình yêu vĩ đại của các ngươi.
3
Tắm xong bằng cánh hoa.
Mặc bộ đồ ngủ bằng tơ tằm giá ngàn vàng một thước.
Cuối cùng ta cũng được——
Nằm trên chiếc giường chạm trổ dát vàng, treo màn bằng lụa của người cá Nam Hải.
Tiếng gõ cửa vang lên rất không đúng lúc.
Tiểu Đào kéo dài giọng: “Tiểu——thư——! Có——người——tìm——ngài——!”
Nhà quá to nên thế đấy.
“Ai——thế——?”
“Không——quen——!”
Ta bò dậy khỏi giường, vừa mắng vừa tìm giày.
Mặt trăng đều tan việc, tốt nhất là ngươi có chuyện gấp.
Người đến là thị vệ của Nhiếp chính vương đương triều, người đã kết nghĩa huynh đệ với hoàng đế, Tiêu Cẩn Phong.
Tiểu thị vệ hành lễ với ta: “Vương gia nhà ta nói, muốn mời Khương cô nương đến kết thân.”
Ta ngơ ngác nhìn Tiểu Đào: “Ngươi hiểu lời hắn nói không?”
Tiểu Đào còn ngơ ngác hơn ta: “Ta cũng không hiểu.”
Tiểu thị vệ rất hiểu chuyện, đợi ta và Tiểu Đào dứt lời mới mở miệng: “Kiệu đang ở ngoài cửa, vương gia nhà ta còn nói, nếu Khương cô nương không muốn thì mười gian cửa hàng, mười rương vàng, mười thuyền hàng, mười công thức nấu ăn thất truyền nhiều năm mà vương gia nhà ta chuẩn bị cho Khương cô nương…”
Hắn rất bình tĩnh lấy ra một tờ giấy từ trong túi: “… thì chỉ còn cách tặng cho người khác.”
Ta là người có nguyên tắc.
Tuyệt đối không phải vì thấy tiền mà động lòng.
“Kiệu ở đâu?”
“Tiểu Đào! Nhanh lên! Nhanh đỡ ta lên kiệu!”
4
Nghĩ lại hồi ta và Thẩm Tu Hoằng thành thân.
Ít nhất chúng ta cũng đã gặp nhau ba lần.
Còn tối nay, là lần ta và Tiêu Cẩn Phong——
Gặp nhau lần thứ hai.
Tiến bộ rồi đấy, Khương Lưu.
Ta vừa đặt chân vào cửa phủ Nhiếp chính vương.
Tiêu Cẩn Phong như một cơn gió đã thổi đến trước mặt ta.
Hắn lạnh lùng nói:
“Tối nay sẽ bái đường thành thân, có ý kiến gì không?”
“Có ý kiến có thể viết thư bỏ vào cái hòm gỗ nhỏ ở cửa, ta sẽ vứt đi mỗi ngày một lần.”
Ta nhìn khuôn mặt đẹp trai nổi tiếng khắp kinh thành của Tiêu Cẩn Phong.
Ngượng ngùng cúi đầu, đồng thời đưa tay ra:
“Hôn thư đâu? Nhanh đưa cho ta ký.”
Ta rất gấp, chủ yếu là sợ sau này hắn tỉnh táo lại sẽ không nhận nợ.
Ký xong hôn thư, đóng dấu vân tay.
Tiêu Cẩn Phong hừ lạnh một tiếng, cẩn thận cất đi.
Vô tình chạm phải ánh mắt tò mò của ta.
Hắn hắng giọng: “Đừng hiểu lầm, ta chỉ thấy tên phu quân cũ của nàng không vừa mắt mà thôi.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTa im lặng một lát: “Ngươi thấy phu quân cũ của ta không vừa mắt? Thì cưới công chúa đi! Cưới ta làm gì!”
Nhưng phải nói rằng, cưới rất tốt.
“Nàng không hiểu đâu.” Tiêu Cẩn Phong nhàn nhạt mở miệng, bày ra vẻ cao thâm khó lường: “Ta ghét Thẩm Tu Hoằng, nàng là người mà Thẩm Tu Hoằng ghét nhất, ta cưới nàng, tức là ghét cộng ghét, ghét gấp đôi.”
“Hắn nhìn thấy người hắn ghét và người ghét hắn ở bên nhau, chắc chắn sẽ rất ghét.”
“Cho nên, ta đang làm hắn phát điên.”
Được thôi.
5
“Về ngủ đây, Nhiếp chính vương ngủ ngon.”
Ta ngáp dài bước ra khỏi cửa.
Đi mãi mà vẫn thấy mình còn ở nguyên chỗ cũ.
Quay đầu lại nhìn, Tiêu Cẩn Phong đang nghiến răng nghiến lợi kéo tay ta:
” Khương Lưu!”
“Thứ nhất, chúng ta đã thành thân, nàng có biết thành thân là gì không?”
“Theo luật lệ triều đình, nàng phải cùng phu quân của mình, tức là ta, làm tròn đạo phu thê, nếu không có điều luật này thì ngày mai ta sẽ đi tìm bệ hạ để thêm vào, nếu nàng không quen sống ở vương phủ, ta cũng có thể đến nhà nàng.”
“Đừng hiểu lầm, ta không có ý gì với nàng, chủ yếu là sợ nàng bỏ trốn.”
“Ta phải tự mình trông chừng mới yên tâm.”
Thế là ta ôm chăn lăn vào trong giường.
Đầy mong đợi nhìn Tiêu Cẩn Phong cởi áo ngoài, ngồi lên mép giường, rồi đột nhiên đứng dậy——
Lại mặc áo ngoài vào.
“Bản vương còn một số công vụ chưa xử lý, đi một lát rồi về.”
Đi mất nửa đêm, Tiêu Cẩn Phong vẫn chưa về.
Ta cũng không ngủ được, mặc quần áo đi dạo quanh phủ.
Đi ngang qua từ đường, thấy bên trong còn sáng đèn.
Đến gần nhìn thì thấy Tiêu Cẩn Phong đang quỳ trước bài vị tổ tiên, miệng lẩm bẩm:
“Đúng vậy, ta và Khương Lưu đã thành thân.”
“Ta có kém hơn tên phu quân cũ của nàng không? Phải làm sao đây, rất cấp bách.”
“Phiền quá, những ai ủng hộ ta giết chết tên phu quân cũ của nàng thì xin hãy giữ im lặng.”
Gặp phải cảnh này thì đừng hoảng.
Trước tiên hãy lấy giấy ra vẽ lại.
6
Nửa đêm sau, giấc mơ của ta có hơi đông đúc.
Một Tiêu Cẩn Phong tách ra thành hai.
Hai lại tách ra thành bốn.
Vừa đếm xong thì thấy tổng cộng có một nghìn không trăm hai mươi bốn Tiêu Cẩn Phong.
… Thế là tỉnh.
Tỉnh dậy thì không thấy một Tiêu Cẩn Phong nào.
Ta ngồi trong phòng ăn nhìn quanh: “Sao không thấy Tiêu Cẩn Phong đâu?”
Tiểu Đào cũng nhìn quanh cùng ta: “Hôm nay không nghỉ, giờ này chắc là đang chầu triều? Vừa nãy ta gặp tiểu thị vệ bên cạnh Nhiếp chính vương, hắn về lấy đồ rồi lại vội vã ra ngoài, hắn nói người như vương gia là rường cột nước nhà, ban ngày rất bận.”
Ban đêm cũng bận, bận phân liệt.
Không biết đầu bếp của vương phủ được mời từ đâu đến.
Đậu phụ cua, giò heo hấp, miến xào lươn…
Đầy một bàn, toàn là món ta thích ăn.
Hồi ở Thẩm phủ, Thẩm Tu Hoằng tự thích uống cháo cũng đành, còn bắt ta uống cùng.
Hắn nói cháo trắng thanh đạm, vừa khéo khử mùi đồng tiền trên người ta.
Chắc là đang khen ta có tiền.
Dù sao thì, không có tiền thì cũng chẳng dính mùi đồng tiền.
Ăn sáng xong, ta dẫn Tiểu Đào đi kiểm kê mười gian cửa hàng mà Tiêu Cẩn Phong tặng ta.
Toàn là những vị trí đắc địa trên phố Hoàng Kim.
Trong đó có một gian là cửa hàng của kẻ thù không đội trời chung mà ta vẫn luôn muốn chiếm lấy.
Ta tuyên bố, từ hôm nay trở đi——
Ta và Tiêu Cẩn Phong chính là cặp phu thê ân ái nhất kinh thành.
Tuyệt đối không phải vì hắn tặng ta cửa hàng.
7
Ta hỏi Tiểu Đào:
“Giả sử ta là vương phi được Nhiếp chính vương sủng ái nhất, bây giờ ta nên làm gì?”
“Tiểu thư, chẳng lẽ người không phải sao?”
Tiểu Đào chớp chớp mắt, vô cùng chân thành.
Ta im lặng một lát: “Ta đương nhiên là rồi, vậy nên ta phải làm gì?”
Tiểu Đào lấy ra một quyển thoại bản từ trong túi.
Là bộ truyện đang thịnh hành nhất kinh thành gần đây 《Bá đạo vương gia, kiều vương phi》.
Nàng rất nghiêm túc lật đi lật lại hồi lâu.
“Tiểu thư, người có thể đi đón Nhiếp chính vương tan triều, rồi mang cho hắn chút đồ ăn.”
“Khoảnh khắc Nhiếp chính vương bước ra khỏi hoàng cung, người đầu tiên hắn nhìn thấy chính là tiểu thư!”
“Cảm động quá!”
Thế là ta mua hai cái bánh bao nhân thịt to.
Lững thững đi đến cổng hoàng cung.
Cổng hoàng cung này thật đẹp, vàng óng, nhìn là biết đắt tiền.
Đợi một lúc, không thấy Tiêu Cẩn Phong.
… Lại thấy Thẩm Tu Hoằng.
Ta nghiêng người, nhỏ giọng nói với Tiểu Đào: “Chốc nữa ngươi đi mua ít ngải cứu, mua loại đắt nhất, ta sợ ngải cứu rẻ tiền không trừ được xui xẻo lớn như vậy.”
Thẩm Tu Hoằng cũng nhìn thấy ta.
Hắn đi thẳng đến trước mặt ta, hếch cằm liếc ta một cái:
“Khương Lưu, sao nàng lại ở đây?”
Không đợi ta mở miệng, hắn lại vô cùng chắc chắn nói:
“Ta biết nàng không quên được ta.”
“Nhưng chúng ta đã hòa li rồi, nàng bám riết lấy ta cũng vô dụng.”
Ta và Tiểu Đào trao đổi ánh mắt.
Tiểu Đào chỉ vào đầu mình, đôi mắt to trong veo viết rõ:
“Hắn như vậy là có bệnh không?”
Ừ, ta gật đầu đồng ý.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.