10
Lâm Hạ cắn môi, lại bày ra dáng vẻ đáng thương kia.
Tôi như gặp kẻ địch, chắn ở cửa: “Nhà chúng tôi không có phòng, cô cách xa một chút!”
Ai ngờ Lâm Hạ đột nhiên khóc thành tiếng.
“Cố tổng, tôi thật sự chịu đủ rồi. Mỗi ngày đều phải diễn cùng Phó Cảnh Thâm, diễn ba năm, bệnh tình của anh ta không có chuyển biến tốt đẹp chút nào.”
Cố Minh Tu thu dọn bát, mí mắt cũng lười nhìn lên.
“Cho nên cô có ý gì?”
Lâm Hạ thút thít nói:
“Chẳng phải anh thích tôi sao? Chỉ cần anh đồng ý, tôi sẽ buông tha Cảnh Thâm, đi tới bên cạnh anh — ”
Nghe những lời này, mặt tôi ngơ ngác.
Cố Minh Tu đã đứng dậy.
Ánh mắt lạnh lẽo vô cùng:
“Nhà tôi không phải là nơi trú ẩn, có khó khăn thì tìm cảnh sát.”
Lâm Hạ không dám tin: “Tôi không hiểu vì sao anh không chọn tôi? Cô ấy có gì tốt hơn tôi?”
Cũng như người đẹp, từ nhỏ đã biết mình đẹp.
Lâm Hạ nổi tiếng từ nhỏ, dù không có tác phẩm nào xuất sắc, nhưng luôn thu hút được sự chú ý.
Trên mạng ai ai cũng khen cô ta như tiên nữ hạ phàm.
Từ trước đến nay, hot search của cô ta toàn là scandal với những người thừa kế của các gia tộc lớn.
Cho nên khi nghe Cố Minh Tu nói vậy, phản ứng đầu tiên của cô ta dĩ nhiên là nghi ngờ.
Cố Minh Tu cười lạnh ra tiếng: “Tôi không mù, nếu tôi thích một người, tôi sẽ không đợi cô ấy tự tiến đến với mình.”
Tôi đột nhiên nhớ tới năm tôi và Cố Minh Tu kết hôn.
Mẹ kế đã rải bát tự sinh thần của tôi khắp Bắc Kinh.
Khi bà ta lấy cha tôi, còn mang theo một đứa con gái.
Vì vậy bà ta vừa muốn gả tôi đi lại vừa không muốn cho tôi sống tốt.
Ít nhất, không thể gả vào chỗ tốt hơn con gái bà ta.
Lúc ấy thanh danh của tôi ở Bắc Kinh vô cùng thối nát.
Trước Tết âm lịch, tôi bị đuổi ra khỏi nhà.
Trốn trong một quán rượu nhỏ để tránh gió tuyết.
Sáng mùng một tết, bên ngoài tiếng pháo nổ không ngừng.
Lúc tôi đi ra, gió thổi vào cổ, tôi mới nhận ra, đêm qua đi gấp, quên mang khăn quàng cổ.
Cố Minh Tu từ phía sau đi tới, đưa cho tôi một cái khăn quàng cổ.
“Trời lạnh, quàng đi.”
Tôi còn nhớ rõ, chiếc khăn quàng cổ đó là một thương hiệu cao cấp, chỉ những người bỏ ra hơn mười triệu mới có thể mua.
Lúc ấy nước mắt tôi chảy ra.
Một phần là vì lạnh, một phần là vì lần đầu tiên tôi quàng một chiếc khăn đắt tiền như vậy.
Cố Minh Tu nhìn tôi một lúc, nói: “Tôi biết mẹ kế cô đang tìm đối tượng kết hôn, cô có muốn thử với tôi không?”
Tôi vẫn nhớ rõ phản ứng của mình lúc đó: “Thật sự có thể sao? Anh giàu có như vậy, nguyện ý cưới một người không có gì trong tay sao?”
Cố Minh Tu nở nụ cười: “Yên tâm, cô lập tức sẽ khác.”
Lúc này nghe Cố Minh Tu nói vậy, tôi không khỏi hoài nghi, liệu hắn là đã có mưu đồ từ trước?
Nghe được những lời này của Cố Minh Tu, Lâm Hạ sụp đổ.
“Tôi không tin! Anh thích cô ấy, vì sao ở nước ngoài ba năm không về nhà?”
“Hơn nữa Phó Cảnh Thâm là anh em tốt nhất của anh? Chẳng lẽ anh không nên thay anh ta chăm sóc tôi sao?”
Một chút kiên nhẫn cuối cùng của Cố Minh Tu đã mất hết: “Đầu tiên, cô ấy thích tiêu tiền còn tôi muốn kiếm tiền, thứ hai không phải vì cô phải kết hôn nên tôi mới trở về.”
Hắn cầm lấy điện thoại di động gọi bảo vệ của tiểu khu.
“Nhà tôi có kẻ lang thang xông vào, làm phiền tới một chuyến, đuổi người ra ngoài giúp tôi.”
Không đến ba phút, Lâm Hạ bị bảo vệ đưa đi.
Phó Cảnh Thâm dẫn người đến, đưa cô ta lên xe.
Tôi ngơ ngác nhìn.
“Hai người bọn họ không có vấn đề gì chứ?”
Mặt Cố Minh Tu không chút thay đổi nhìn chiếc xe đi xa, đóng cửa lại.
Dẫn tôi trở về phòng ngủ.
“Không thành vấn đề, yên tâm.”
Khi hoàn hồn lại, tôi không đầu không đuôi hỏi: “Cô ấy nói anh thích em?”
Cố Minh Tu cười như không nhìn tôi.
“Quên thật rồi sao?”
“Gì cơ?”
“Lúc ấy em uống say, ở trong quán bar cưỡng hôn anh.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTim tôi đột nhiên đập lỡ một nhịp.
Có chút không chắc chắn.
Dù sao trong miêu tả của bạn thân, tôi quả thật tửu lượng không được tốt lắm, còn dễ dàng gục.
“Vậy em đã cầu hôn sao?”
Cố Minh Tu ừ một tiếng: “Con người anh tương đối bảo thủ, tương đối để ý lần đầu tiên của mình.”
Sau đó, Cố Minh Tu túm lấy tôi đang chột dạ chạy ra ngoài cửa, chậm rãi nói:
“Anh đã suy nghĩ rồi, con người quá coi trọng công việc, sẽ mất đi một số thứ khác.”
“Em không có tình cảm với anh là rất bình thường, chúng ta có thể từ từ vun đắp.”
“Bây giờ em nói xem, em đang làm bạn gái của ai?”
Nghĩ tới những nội dung trò chuyện khó coi kia, tôi lập tức nhụt chí.
Cố gắng phản công:
“Chuyện của anh và Lâm Hạ ai ai cũng đều biết, em cũng không muốn nói anh, anh còn dám oán trách em sao?”
Cố Minh Tu thật sự không truy cứu tôi, mà ôm tôi vào lòng, véo má tôi.
“Anh còn tưởng rằng em không thèm để ý.”
“Cái gì?”
“Anh đã biểu hiện rõ như vậy, anh không hề có bạch nguyệt quang? Còn nữa, sau khi anh trở về, có lần nào không đứng về phía em chứ?”
Đối diện với ánh mắt như dao găm của tôi, Cố Minh Tu cười: “Ghen thì nói thẳng. Em nói đi, anh sẽ làm sáng tỏ.”
Tôi mới không thèm nói.
Nếu không hắn lại quá vui sướng cho mà xem.
11
Tôi thực sự yêu thích cảm giác vui sướng này.
Mỗi ngày ngoài ăn và ngủ, thì chính là tiêu tiền.
Đến nỗi bị bạo lực mạng, tôi cũng chẳng biết chuyện gì xảy ra.
Bạn thân lập tức gửi tin nhắn tới.
“Thấy không, Lâm Hạ lại chơi sau lưng cậu.”
“Cậu rốt cuộc đã làm gì mà chọc giận cô ta vậy?”
Tôi có thể làm gì với cô ta chứ?
Mở đoạn video bạn thân gửi tới, Lâm Hạ ngồi trước ống kính, một lần nữa công bố tin tức kết hôn.
Chỉ là lần này, trên mặt hiện rất rõ vẻ miễn cưỡng.
“Con người luôn phải thỏa hiệp với hiện thực…… Mọi người đều biết chuyện tôi bị đuổi khỏi Cố gia.”
“Hơn nữa mấy năm nay, tinh thần của Phó Cảnh Thâm không tốt, nếu làm như vậy để mọi người được sống thoải mái hơn, thì hy sinh một mình tôi cũng không sao.”
Vào hôm những lời này được nói ra, giá cổ phiếu của hai nhà Phó gia và Cố gia đều giảm mạnh.
Có rất nhiều lời chửi rủa trên mạng.
[Tôi rất thích Lâm Hạ và Cố Minh Tu, chỉ có điều cô gái bên cạnh kia thật chướng mắt.
[Đúng vậy, mọi người thích đôi đó nhiều năm như vậy, dựa vào cái gì Lâm Hạ phải đi gả cho người khác?]
[Tôi nghe nói Phó Cảnh Thâm có bệnh tâm thần.]
[Trời ạ, tôi đây càng phải đu CP Lâm Cố. Khi nào Cố Minh Tu ly hôn?]
Có lẽ bọn họ sợ tôi nhìn không thấy, có người còn chủ động tag tôi.
Phía dưới có rất nhiều người xem náo nhiệt.
[Cậu thật dũng cảm, lát nữa Cố phu nhân có lẽ sẽ không giữ bình tĩnh được đâu.]
[Người ta là vợ chính thức, đổi lại là cậu, cậu có bình tĩnh được không?]
[Tất nhiên là được rồi, ông xã tôi có tiền, tôi dẫn đầu đu CP.]
[Hì hì, tôi cũng vậy.]
Bởi vì việc này, người Phó gia đều loạn lên.
Đều đến tìm Cố Minh Tu để bàn bạc đối sách.
Thậm chí ngay cả mẹ kế tôi cũng đến tận cửa.
Bà ta kéo tôi, dập đầu xin lỗi Cố Minh Tu: “Thế này đi, tôi bảo Nhiên Nhiên ly hôn với cậu! Cậu giữ công ty, nể tình tôi, sau này chúng ta vẫn tiếp tục hợp tác bình thường.”
Cố Minh Tu vốn không thèm để ý tới người Phó gia, lần đầu tiên lại có phản ứng.
Hắn nhướng mí mắt, hỏi: “Bà đã hỏi ý của cô ấy chưa?”
“Tất nhiên là bà ta có hỏi, em không đồng ý.”
Kết quả là cánh tay tôi bị bóp đến mức gần như tím bầm lên.
Tôi muốn nói nhưng bị mẹ kế bóp mạnh khiến tôi hét lên đau đớn.
Cố Minh Tu đứng dậy, sải bước đi về phía tôi, kéo về phía sau mình.
Hắn xắn tay áo lên, nhìn làn da bị bóp đến đỏ bừng của tôi, trầm giọng cảnh cáo: “Hứa phu nhân, nhân lúc bây giờ tôi còn có thể nói chuyện tử tế với bà, tôi khuyên bà nên cút ra ngoài.”
Mẹ kế tôi sợ tới mức run rẩy, lui về phía sau hai bước: “Cậu không cần phải vì nó mà mạo hiểm chứ…”
“Cô ấy là vợ của tôi, tôi không mạo hiểm vì cô ấy, chẳng lẽ vì đám tiểu nhân các người sao?”
Cả người tôi chết lặng.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.