7
“Thật nực cười phải không?”
Ngày hôm sau, tôi chắp tay sau lưng đi tới đi lui trước mặt bạn thân.
Bộ dáng ấm ức.
“… Trước đó lấy khuôn mặt kia câu dẫn mình, sau đó lại bảo mình tránh xa bạch nguyệt quang của anh ta xa một chút. Là kiểu gì? Dùng thân thể để bàn điều kiện với mình sao?”
Bạn thân nhìn vết hôn trên cổ tôi, đột nhiên xen vào:
“Kỹ thuật của anh ta thế nào?”
“Cũng không tệ.”
Cả phòng đột nhiên yên lặng.
Tôi có chút nóng nảy: “Được rồi, mình thừa nhận, kỹ thuật của anh ta rất tốt, nhưng thì sao chứ, anh ta –”
“Anh ta còn cho cậu tiền.” Bạn thân nói trúng tim đen: “Ở một mức độ nào đó, anh ta luôn là người cho cậu tiền để giải quyết mọi chuyện. Khi nào cậu muốn ngủ với anh ta, chỉ cần tới gần Lâm Hạ một chút là được rồi.”
Tôi hết sức kinh ngạc.
Làm sao cô ấy nghĩ ra được?
Chủ ý này thật sự tuyệt vời.
Tôi lại cảm thấy yên tâm hơn suốt một tháng.
Dự định chờ đến khi nào thèm soái ca, lại triệu hắn đến “Thị tẩm”.
Kết quả Lâm Hạ bị người ta chụp được cảnh ra vào bệnh viện phụ sản.
Gây nên làn sóng to gió lớn trên mạng.
[Rốt cuộc đứa con của Lâm Hạ là của ai?]
[Tôi cá một hào, là của Cố Minh Tu.]
[Không thể nào, không phải cô ta sắp gả cho Phó Cảnh Thâm sao?]
Lúc trên mạng ồn ào huyên náo, tôi phát hiện dì cả của tôi chưa tới.
Một buổi chiều ấm áp yên tĩnh, tôi ngồi đối diện bàn làm việc của Cố Minh Tu.
Vẻ mặt nghiêm túc.
“Có thể là em mang thai rồi.”
Cố Minh Tu nghe xong, hờ hững ngước mắt lên: “Nhiên Nhiên, anh có dùng biện pháp.”
Mặc dù tôi biểu hiện là không thèm để ý, trong lòng vẫn tủi thân.
Nhìn vào vẻ mặt căng thẳng của tôi, Cố Minh Tu dừng lại công việc trước mặt, nhéo sống mũi: “Được rồi, em có muốn không?”
Rõ ràng là ánh mắt của chính nhân quân tử, lại hàm chứa một chút tâm cơ.
Phản ứng này của hắn, thật kỳ lạ……
Loại cảm giác này chỉ diễn ra trong khoảnh khắc rất ngắn ngủi, nhanh như ảo giác.
Tôi hắng giọng: “Cái gì gọi là em có muốn hay không, là anh có muốn hay không?”
“Anh……”
Lời còn chưa dứt, điện thoại di động đột nhiên xuất hiện tin nhắn.
[Lâm Hạ tuyên bố hủy bỏ hôn ước.]
[Lâm Hạ có thể quay lại với tình yêu cũ.]
Ánh mắt Cố Minh Tu dừng lại trên màn hình máy tính, im lặng.
Hiển nhiên là cũng thấy được tin tức này, không còn tâm trạng tiếp tục đề tài này.
Trong lòng tôi buồn bực: “Anh cứ làm việc trước đi, em về đây.”
Nói xong cũng không quay đầu đi về phía cửa.
Trong lúc mở cửa, Lâm Hạ đứng ở cửa nghe lén té ngã trên mặt đất.
Khuôn mặt ửng đỏ trong nháy mắt trắng bệch.
Màu sắc trên môi nhạt dần, nước mắt lập tức lăn dài.
“Bụng của tôi đau quá…”
“Con của tôi…… Ai cứu tôi với…… Tôi thật sự đau quá.”
Cố Minh Tu gần như lập tức đứng dậy khỏi ghế, sải bước về phía tôi.
Trong mắt chứa đầy sự tức giận.
Lần đầu tiên lớn giọng và lạnh lùng quát tôi:
“Hứa Nhiên, tránh ra!”
Tôi bị giọng điệu sắc bén của hắn dọa cho choáng váng.
Nói không buồn là giả.
Tôi vừa muốn chỉ vào Lâm Hạ nói: “Cô thật đê tiện vô sỉ – -”
Đã bị Cố Minh Tu che miệng và ôm vào trong ngực.
Lui về phía sau vài bước, cách Lâm Hạ thật xa.
Một giây sau, ngoài cửa vang lên một giọng nói lạnh lùng.
Xen lẫn một chút điên rồ.
“Ai đã động vào Lâm Hạ của tôi? Gọi bác sĩ đến, không cứu được cô ấy tôi sẽ khiến các người phải chịu cùng!”
Tôi kinh hãi nhìn thấy đối tượng xem mắt của mình ôm chặt Lâm Hạ vào trong ngực.
Ánh mắt đầy “ba phần lạnh lẽo, ba phần đau lòng, ba phần hối hận, một phần thù hận” mà nhìn tôi.
Như thể muốn xé tôi ra thành trăm mảnh.
Cố Minh Tu bình tĩnh đứng trước mặt tôi: “Phó tổng, Lâm Hạ tự mình đụng phải, đừng giận chó đánh mèo.”
Lúc này, tất cả mọi người xung quanh đều nhìn hắn với ánh mắt cảm kích.
Tôi nhận ra người trước mắt này là Phó Cảnh Thâm.
Người đàn ông đã hủy bỏ hôn ước với Lâm Hạ.
Lâm Hạ vẫn nằm trên mặt đất, than thở khóc lóc: “Con của chúng ta, huhu…… Em đau quá.”
Phó Cảnh Thâm bế cô ta lên, trừng mắt cảnh cáo tôi, quay người rời đi.
Tôi lặng lẽ thò nửa cái đầu ra.
Nhỏ giọng nói: “Em cảm thấy chúng ta nên báo cảnh sát, anh thấy sao?”
Cố Minh Tu lạnh lùng đẩy tôi lại.
“Im lặng, đừng lên tiếng, cách xa bọn họ một chút.”
8
Cho đến buổi tối, khi chuẩn bị ngủ, tôi vẫn còn lẩm bẩm.
“Cho nên, anh không cho em tới gần Lâm Hạ, là bởi vì bọn họ không bình thường sao?”
Cố Minh Tu nhướng mày, tỏ vẻ ngầm thừa nhận.
“Vậy lúc anh ép người ta ký khế ước bán thân thì sao? Anh nghĩ thế nào?”
Cố Minh Tu nói: “Nếu anh nhớ không lầm, hôm đó trong phòng làm việc có hai người, không phải ngay cả giọng nói của anh em cũng không nghe ra đấy chứ?”
Tôi chỉ cảm thấy ngượng ngùng trong chốc lát, coi như không nghe thấy, chuyển sang dùng phương thức tấn công, đưa ra câu hỏi tiếp theo.
“Anh và cô ấy cùng ra vào khách sạn là chuyện gì thế?”
“Trùng hợp thôi.”
Thấy tôi dùng ánh mắt như nhìn kẻ lừa đảo, Cố Minh Tu thở dài.
“Phó Cảnh Thâm mắc chứng hoang tưởng và trầm cảm nghiêm trọng. Tối hôm đó, anh đến để xử lý rắc rối cho Phó Cảnh Thâm.”
Lúc này tôi mới biết, Phó Cảnh Thâm là anh em thân thiết lớn lên từ nhỏ của Cố Minh Tu.
Tôi trợn mắt há hốc mồm: “Vậy Lâm Hạ thì sao?”
“Lâm Hạ á.”
Trong mắt Cố Minh Tu thoáng qua sự lo lắng: “Là bạn gái trước kia của Phó Cảnh Thâm. Anh nhớ lúc trước là Phó Cảnh Thâm nói chia tay. Nhưng bây giờ, hình như cậu ta chỉ tin tưởng Lâm Hạ.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Ồ.”
Tôi rúc vào trong chăn, định nhắm mắt lại.
Chưa đầy ba giây sau đột nhiên mở ra.
“Có người nói anh cùng Lâm Hạ đi khám thai.”
Cố Minh Tu mở mắt ra, dưới ánh trăng mờ ảo, ánh mắt có phần trầm lắng.
“Tại sao anh phải đi khám thai với cô ta? Anh đâu có bệnh.”
Tôi chưa từ bỏ ý định nhắc tới:
“Bọn họ còn nói, con của Lâm Hạ là của anh.”
Cố Minh Tu lạnh mặt đè tôi xuống giường: “Quay lại đi, nhanh lên!”
Nhận ra Cố Minh Tu muốn trừng phạt thể xác, tôi ôm cái bụng tròn xoe như gặp kẻ địch: “Em có thai rồi!”
“Có cái rắm! Đó là do em ăn nhiều.” Cố Minh Tu hiếm khi thấy nói tục: “Bác sĩ nói rồi, chỉ là em bị chậm kinh, không phải mang thai.”
Tôi ra sức bò về phía trước, “A, vậy…… Vậy anh muốn làm gì?”
Cố Minh Tu bắt tôi về, cười lạnh một tiếng.
“Đương nhiên là, để mộng đẹp của em trở thành sự thật.”
9
Có lẽ là sợ tôi ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, gần đây Cố Minh Tu luôn giữ tôi theo bên người.
Ăn cơm, ngủ, đi vệ sinh đều không thể rời khỏi sự giám sát của hắn.
Không biết chuyện gì xảy ra, ánh mắt hắn nhìn tôi, mang theo một loại tình cảm kỳ lạ ….
“Em cảm thấy anh có chút biến thái.”
“Đừng nói nữa, ăn đi.”
“Ừm.”
Lúc này đang là giữa trưa, người trong phòng ăn dần dần nhiều lên.
Tôi thấy Lâm Hạ và Phó Cảnh Thâm từ cửa đi vào từ mười lăm phút trước, liếc mắt một cái nhìn chằm chằm tôi.
“Hai người bọn họ có vấn đề không? Vì sao lại nhất định phải ngồi bên cạnh tôi chứ?”
Lâm Hạ như thể đột nhiên nhận ra tôi, chủ động đi tới chào hỏi.
“Hứa Nhiên, tôi có thể ngồi cùng các người không?”
Lúc nói lời này, cô ta lén nhìn Cố Minh Tu.
Kết quả bàn ăn đã bị người ta lật lên.
Phó Cảnh Thâm đã khiến cơm trưa của tôi vương vãi khắp sàn nhà.
“Lâm Hạ, gần đây có phải anh đối xử với em quá tốt không?”
“Đến nỗi em quên cả điều cơ bản nhất.”
Lâm Hạ bị đẩy ngã xuống đất, khóc lóc đáng thương.
“Cảnh Thâm, anh hiểu lầm em rồi… Em không có…”
Đầu tôi dính đầy vụn pudding xoài, bị Cố Minh Tu ôm vào lòng.
Run lẩy bẩy.
Cứu với.
Tôi muốn gọi cảnh sát.
Tại sao người mắc bệnh tâm thần lại được thả ra ngoài?
Hơn nữa một lúc thả hai người.
Thấy ánh mắt yếu ớt bất lực của tôi, Cố Minh Tu nói: “Anh dẫn em ra ngoài ăn.”
Lúc chúng tôi rời đi, Phó Cảnh Thâm còn đang bóp cổ Lâm Hạ, cưỡng hôn như thể không có ai ở xung quanh.
Cố Minh Tu che mắt tôi lại, nói với Phó Cảnh Thâm:
“Tránh ra, đừng cản đường chúng tôi.”
Cố Minh Tu kéo tôi đi.
Đứng bên lề đường.
Bánh pudding dính trên đầu, dính quá.
Cố Minh Tu lấy khăn giấy ra, lau tóc cho tôi.
Tôi bị đả kích, hai mắt trừng trừng: “Hai người bọn họ có chơi chất kích thích không vậy, ví dụ như ma túy…”
“Chưa đến mức đó.”
Gió thổi, Cố Minh Tu ho khan vài tiếng.
Hắn lại choàng áo khoác tôi, sờ sờ đầu tôi: “Về nhà thôi.”
Tôi không ngờ Cố Minh Tu lại là một con cá mập giấy.
Chỉ vài cơn gió nhẹ, hắn bị cảm lạnh, còn sốt cao.
Cũng may chuyện lần trước để lại cho tôi bóng ma tâm lý không nhỏ, tôi cũng không muốn ra ngoài.
Ở nhà chăm sóc “bệnh nhân”
Giờ phút này, Cố Minh Tu đang nằm trên giường.
Khuôn mặt và cổ trắng nõn có chút ửng đỏ.
Bàn tay thon dài nhẹ nhàng che trên trán, mắt nhắm lại, không thể che giấu được sự yếu đuối.
Tôi tiến lại gần, đang muốn hôn hắn, bị Cố Minh Tu vừa mở mắt bắt gặp.
Hắn hỏi: “Em muốn làm gì?”
“Em muốn hôn anh.”
「…..」
Cố Minh Tu thở dài: “Anh bị cảm, tránh xa một chút.”
Tôi do dự một lát, vẫn lựa chọn ngồi xổm bên giường trông chừng hắn.
“Anh có muốn ăn cháo không? Em đi nấu.”
Cố Minh Tu đẩy tôi ra xa: “Yên lặng một chút, lát nữa sẽ ổn thôi.”
Ngày thứ ba Cố Minh Tu bị bệnh, Lâm Hạ và Phó Cảnh Thâm lại náo loạn.
Lâm Hạ mất tích.
Phó Cảnh Thâm phái người tìm, gần như lật tung toàn bộ Bắc Kinh.
Lúc biết được tin tức này, tôi vừa bị cháo nóng làm phỏng một chút, đang bôi thuốc lên chỗ sưng đỏ.
Tôi lay Cố Minh Tu còn đang ngủ chưa dậy.
“Lâm Hạ mất tích rồi.”
Cố Minh Tu từ từ tỉnh dậy, ôm tôi vào lòng, xoa rối tóc tôi.
“Chuyện của bọn họ, em ít quản đi.”
Tôi nghi ngờ rằng Cố Minh Tu là vì trốn việc, cố ý giả bệnh.
Ngoài cửa sổ đang mưa to, tôi kéo Cố Minh Tu dậy ăn cháo.
Nhưng cháo nấu chưa chín.
Cố Minh Tu không nói gì mà chỉ ăn hết cháo.
Lúc này, trong phòng khách chỉ còn lại tiếng va chạm của chén đĩa.
Tôi đang chuẩn bị cho bữa ăn tiếp theo thì chuông cửa đột nhiên reo.
Tôi tưởng là chuyển phát nhanh, chạy tới mở cửa.
Vừa mở ra, một khuôn mặt đầy vẻ đáng thương xuất hiện trong tầm mắt.
Cả người Lâm Hạ ướt sũng, bỏ qua tôi, nhìn về phía Cố Minh Tu bên trong.
“Cố tổng, tôi không còn chỗ nào để đi… Có thể ở lại đây tối nay không?”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.