Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 122

11:48 chiều – 16/11/2024

Máy quay khẽ rung lên, chỉ trong chốc lát, con cú “Thổ Phỉ” đã bay vút lên chiếc quạt ngọc bích sáng lấp lánh.

Hạ Vân theo sát phía sau, thận trọng bước lên, cảm giác tim đập thình thịch không ngừng khi nhìn xuống chiếc quạt rực rỡ sắc màu dưới chân mình. Cô ấy cố gắng kiềm chế cảm giác sợ hãi, giữ bình tĩnh.

Lúc này, các khán giả trong phòng livestream cũng chứng kiến cảnh tượng khó tin này, ai nấy đều mở to mắt đầy kinh ngạc.

[Aaaa, đó là cái gì vậy? Trời ơi! Thế giới này thực sự có thứ kỳ ảo như vậy sao?]

[Trời đất, tôi bị hoa mắt, hay là thế giới này xuất hiện lỗi rồi? Đại sư Tần không lẽ là người xuyên không, hoặc là nhân vật tầm cỡ dị giới?]

[Lần này không giải thích nổi rồi, Đại Hạ quốc của chúng ta lại sắp nổi tiếng rồi đây.]

[Đây là thế giới của Đại sư Tần sao? Cứ như trong phim vậy, kỹ xảo cũng không dám làm như thế này.]

[Thật muốn được thử cảm giác một lần, chỉ cần chạm vào chiếc quạt đó thôi là chết cũng mãn nguyện.]

[Vừa mới mua một chiếc Rolls-Royce Cullinan, nhưng nhìn chiếc quạt của Đại sư Tần thì thấy xe của mình chẳng còn giá trị gì nữa.]

[Người trên kia, thứ có thể so sánh với Đại sư Tần chắc chắn không phải con người, đừng tự làm khó bản thân. Dù sao, bạn vẫn là người, lại còn là người giàu có, không cần tự ti.]

[Đây là lần đầu tôi nghe thấy người sở hữu Rolls-Royce mà tự ti.]

[Không biết chiếc quạt của Đại sư Tần có thể to đến mức nào, đột nhiên nghĩ đến buổi livestream vào thứ Bảy, liệu Đại sư có thể làm vài chiếc quạt này cho những người may mắn không?]

Giữa lúc mọi người đang bàn luận sôi nổi, Tần Nhan Kim cầm lấy điện thoại, vẫy tay chào khán giả trong livestream.

“Tôi sắp kết thúc livestream rồi, hẹn gặp lại các bạn sau hai ngày nữa! Tạm biệt mọi người!”

[Tạm biệt Đại sư Tần, tôi yêu người!]

[Đại sư Tần, mở quạt nhớ chậm chút nhé! Gặp trời mưa nhớ mang ô theo!]

[Phụt, hahaha, mở quạt, cứ như mở xe vậy. Ai nghĩ ra cái câu ‘mở chậm chút’ thế?]

[Không biết Đại sư Tần có bằng lái không nhỉ…]

Nhìn dòng bình luận trêu chọc không ngớt, Tần Nhan Kim chỉ khẽ mỉm cười, sau đó tắt livestream.

Buổi livestream này quả thật chưa từng có tiền lệ, không chỉ phá giải nhiều vụ án mạng nghiêm trọng mà còn phanh phui vô số kẻ cộm cán đứng sau bóng tối.

Tổ trọng án lần này còn lần ra nhiều vụ án cũ đã bị che giấu từ lâu, đồng thời làm lung lay nền móng của không ít “đại cá mập” trong giới kinh doanh và chính trị, gây ra một cuộc cải tổ lớn.

Nhưng đó là chuyện sau này.

Bố mẹ Hạ Vân, sau khi con gái qua đời, đã trở về quê hương ở một ngôi làng hẻo lánh.

Họ từng muốn đòi lại công bằng cho con, nhưng những kẻ ác đó không hề cho họ cơ hội. Hễ họ có ý định kiện tụng, lập tức bị chúng tìm đủ cách để hành hạ người thân của gia đình.

Dần dần, người thân không chịu nổi áp lực, lần lượt chuyển đi. Chỉ còn lại cha mẹ Hạ Vân thường xuyên đau ốm và bà nội già yếu nằm liệt giường.

Dù sống yên tĩnh trong làng nhỏ, nhưng nỗi đau trong lòng họ giống như vết thương bị ngâm trong nước muối, nhức nhối đến tê dại.

Chiếc quạt ngọc bay rất nhanh, chỉ vài phút đã đến nơi. Một người, một hồn ma và một con cú cùng hạ cánh xuống con đường nhỏ ở sau núi.

Nhìn căn nhà cũ kỹ quen thuộc trước mắt, đôi mắt Hạ Vân đỏ hoe. Cô mấp máy môi, muốn nói điều gì đó nhưng lại nghẹn ngào không thốt nên lời. Đôi mắt ngấn nước đầy nỗi nhớ thương và đau buồn.

Cô muốn tiến tới, nhưng không dám. Cô sợ rằng cha mẹ sẽ nhìn thấy hình dạng hiện tại của mình, khiến vết thương lòng khó khăn lắm mới lành lại sẽ bị xé toạc, càng thêm đau khổ.

Tần Nhan Kim vỗ nhẹ vai cô, an ủi: “Đừng lo, lát nữa ta sẽ lập một trận pháp ngay cửa nhà cô. Khi đó, cô không cần ở ký túc xá trường học nữa, có thể về nhà sống cùng cha mẹ mỗi ngày.”

“Thật sao?” Hạ Vân ngỡ ngàng nhìn Tần Nhan Kim, đôi mắt tràn đầy hy vọng.

Tần Nhan Kim mỉm cười: “Đương nhiên rồi. Thôi nào, chỉnh lại cảm xúc, đi thôi, gặp cha mẹ cô nào!”

“Dạ!” Hạ Vân lau nước mắt, gật đầu nghẹn ngào.

Thổ Phỉ không đi theo họ mà bay lên cành cây cao, đưa mắt quan sát xung quanh. Dù phong cảnh ở đây không hùng vĩ như núi Thanh Phong, nhưng cũng khá đẹp.

“Có ai ở nhà không?” Tần Nhan Kim gọi vọng vào khu vườn nhỏ với hàng rào tre.

Chỉ một lát sau, từ ngôi nhà tồi tàn bước ra một người phụ nữ trung niên với dáng vẻ khập khiễng.

Người phụ nữ có làn da vàng vọt, tóc mai hai bên điểm bạc. Bộ quần áo trên người đã bạc màu vì giặt quá nhiều lần. Bà nheo mắt nhìn về phía Tần Nhan Kim.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

“Ai đấy?”

Giọng bà khàn đặc, thô ráp, không giống giọng nói của một người phụ nữ.

“Mẹ~”

Hạ Vân nhìn người mẹ đã già đi rất nhiều chỉ sau hai năm, không kìm được bật khóc thành tiếng. Cô không ngờ rằng, chỉ mới hai năm trôi qua, mẹ cô đã già nua như thể thêm cả chục tuổi, khiến cảm xúc vừa vững vàng đôi chút của cô lập tức sụp đổ. Lòng ngực cô nghẹn lại, như có thứ gì chặn kín không thể thở.

“Xin chào, cháu là bạn của Hạ Vân. Cháu tên Tần Nhan Kim. Hôm nay mạo muội ghé thăm, mong dì thứ lỗi.” Tần Nhan Kim mỉm cười, giọng nói dịu dàng giới thiệu.

“Bạn của Tiểu Vân sao?”

Mẹ Hạ kích động hỏi, rồi lập tức quay vào nhà lớn tiếng gọi: “Ông ơi, ông nó ơi, mau ra đây! Bạn của Tiểu Vân đến rồi, là bạn của Tiểu Vân đấy…”

Bà vừa gọi vừa vội vã bước nhanh về phía Tần Nhan Kim. Nhưng vì chân bà bị tật, mỗi bước đi đều rất khó nhọc. Thậm chí, do không cẩn thận, bà giẫm phải một hố nhỏ, cả người nghiêng ngả sắp ngã nhào về phía trước.

“Mẹ!”

Hạ Vân hoảng hốt thốt lên, lao nhanh tới muốn đỡ mẹ mình. Nhưng Tần Nhan Kim đã nhanh hơn một bước. Cô chỉ khẽ nâng tay, một luồng sức mạnh mềm mại nhẹ nhàng đỡ lấy mẹ Hạ, giữ bà thăng bằng cho đến khi bà đứng vững, rồi luồng sức mạnh ấy mới tan biến.

Mẹ Hạ ngơ ngác, kinh ngạc nhìn Tần Nhan Kim, lắp bắp: “Chuyện… chuyện này là sao?”

Ở đây ngoài bà và Tần Nhan Kim ra không còn ai khác. Nếu nói sức mạnh kỳ lạ vừa rồi không liên quan đến cô ấy, thì bà có chết cũng không tin.

“Dì ơi, cháu là một đạo cô, biết một số thuật pháp, chuyện này rất bình thường. Dì đừng sợ.”

Tần Nhan Kim mỉm cười nói.

Cô cố tình để lộ khả năng của mình để làm bước đệm cho việc nhận lại gia đình sắp tới. Bằng không, sự xuất hiện đột ngột của Hạ Vân chắc chắn sẽ khiến đôi vợ chồng già khiếp sợ.

Mẹ Hạ lập tức phản ứng, vội vàng đổi giọng: “Ồ, hóa ra là tiểu tiên cô à…”

Ngay lúc ấy, bố Hạ dò dẫm bước ra từ trong nhà, xúc động lớn tiếng gọi: “Lan Phương ơi, ai đến thế? Hình như tôi vừa nghe bà gọi Tiểu Vân?”

“Ba~”

Hạ Vân khóc nấc lên, bay lại gần. Nhưng khi thấy đôi mắt của bố như không còn tiêu điểm, trên mắt còn phủ một lớp màng xám, nó lập tức hoảng loạn.

“Ba, mắt ba làm sao thế? Ba…”

Tần Nhan Kim dường như đã biết trước tình cảnh này, cô không tỏ ra ngạc nhiên, chỉ điềm tĩnh cất lời: “Chào chú, cháu là bạn của Hạ Vân. Hôm nay đến thăm hai bác, muốn mang đến cho mọi người một bất ngờ.”

“Bạn của Tiểu Vân? Mau, mau vào nhà ngồi. Lan Phương, mau mời bạn của Tiểu Vân vào đi.”

Bố Hạ bị mù, chỉ có thể đoán hướng mà mời, giọng nói đầy kích động.

“Ba mẹ…”

Hạ Vân không biết phải nói gì, nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Nó không ngờ rằng, trong hai năm bị giam giữ tại trang viên, bố mẹ nó đã không còn như ký ức ngày xưa. Nếu biết trước sẽ thế này, nó đã không dễ dàng tha thứ cho lũ cặn bã kia.

Tần Nhan Kim được bố mẹ Hạ mời vào trong. Trên chiếc giường gỗ tạm bợ, một bà cụ già nua đang nằm liệt, hơi thở yếu ớt.

“Bà nội…”

Lần này, Hạ Vân không thể kìm nén, òa khóc rồi lao vào bà cụ.

Tần Nhan Kim nhanh tay kéo nó lại, thở dài: “Giờ cô như thế này, bà của cô không chịu nổi đâu. Đợi đã, để tôi nói rõ với bố mẹ cô trước đã.”

Lúc này Hạ Vân mới nhớ ra mình hiện tại là lệ quỷ, đầy rẫy âm khí sát phạt, người khỏe mạnh còn khó chịu nổi, huống chi bà nội nó đang yếu thế này.

Nó sợ hãi, tái mặt, vội vàng lui vào góc, gương mặt đầy bất an và tự trách.

Nhưng cảnh tượng ấy lại khiến bố mẹ Hạ và bà nội thêm phần nghi ngờ.

Bố Hạ còn đỡ, ông không nhìn thấy, chỉ nghe âm thanh. Nhưng những lời Tần Nhan Kim nói khiến tim ông đập thình thịch, bất an lạ thường.

Mẹ Hạ thì biến sắc rõ rệt.

Có lẽ do biết thân phận đạo cô của Tần Nhan Kim, nghĩ đến những gì cô vừa nói, giọng bà run rẩy hỏi: “Tiểu tiên cô, cô vừa nói chuyện với ai thế?”

Tần Nhan Kim nhẹ nhàng mỉm cười: “Là con gái dì, Hạ Vân. Cháu đã đưa cô ấy về rồi. Hai người có muốn gặp không…”

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận