05
Quả nhiên hoàng đế nổi trận lôi đình: “Người đâu, kéo cặp phụ tử kia xuống cho trẫm!!”
Hai tên thị vệ lực lưỡng tiến đến giống như hai ngọn núi đè lên người ta và phụ thân ta.
Ta dùng thân thể nhỏ bé liều mạng bảo vệ phụ thân ta nhưng chúng ta vẫn bị hai tên thị vệ đá vào tảng đá sắc nhọn.
Gáy phụ thân ta bị đập đến máu me đầm đìa, ông hôn mê lại nôn ra một ngụm máu lớn, ta sợ hãi khóc lớn, quỳ xuống cầu xin những người vây quanh tìm một đại phu đến.
Nhưng không ai để ý đến ta, họ đều đang xem náo nhiệt của hoàng gia.
Chỉ thấy dưỡng mẫu kiêu ngạo lạnh lùng đứng ở bên kia, tiểu công chúa ôm lấy đùi bà ta khóc lóc kêu:
“Mẫu phi, con biết lỗi rồi, con cũng muốn người ôm!”
Hoàng đế nắm tay bà ta, thâm tình nói: “Ái phi, trẫm cũng biết lỗi rồi, trẫm không nên vì Thục phi mà lạnh nhạt với nàng, theo trẫm về cung đi, trẫm nhớ nàng.”
“Tại sao các người luôn phải đợi đến khi mất đi ta mới biết trân trọng chứ?”
Dưỡng mẫu lạnh lùng nhìn hoàng đế và công chúa cầu xin tha thứ trước mặt, bà ta tỏ vẻ đã thấu hiểu nhân tình thế thái, không màng danh lợi, chỉ vào ta và phụ thân: “Ta nguyện cùng thợ săn sống trọn quãng đời còn lại, không muốn quay về hoàng cung lạnh lẽo nữa!”
Hoàng đế nhìn ta, trong mắt bỗng dưng bùng lên sát khí, ta sợ hãi chắn trước mặt phụ thân đang hôn mê.
Ngay sau đó, ta thấy hoàng đế khóc lóc giải thích, công chúa quỳ xuống ôm chặt lấy đùi dưỡng mẫu, rốt cục dưỡng mẫu cũng hài lòng, nàng ta nín khóc mỉm cười:
“Được, lần này ta tha thứ cho các người.
Ai bảo các người một người là trượng phu ta yêu nhất, một người là máu mủ của ta chứ?”
Ba người họ ôm chặt lấy nhau, những người dân vây quanh đều cảm thán:
“Đây quả là một giai thoại của hoàng thất!”
06
Dưỡng mẫu vui vẻ định cùng hoàng đế và công chúa lên xe ngựa về cung, ta liều chết xông lên nắm chặt lấy vạt áo bà ta:
“Mẫu thân! Người, người không cần con và phụ thân con nữa sao?”
“Làm càn! Đâu ra đứa ăn mày hôi hám dám xúc phạm Vinh phi nương nương!”
Thị vệ quất roi vào lưng ta, máu chảy ra từ khóe miệng ta nhưng ta không chịu buông tay, cho đến khi Tần Vinh Nguyệt đích thân nói với ta:
“Nữ nhi ta là công chúa lá ngọc cành vàng, ngươi chỉ là một đứa con hoang ti tiện, ngươi thật sự cho rằng ta muốn làm mẹ của ngươi sao?”
Công chúa Minh Ngọc vén rèm xe ngựa lên quát ta: “Nghe thấy chưa! Buông vạt áo mẫu phi ta ra! Tay ngươi bẩn lắm!”
Ta nhìn phụ thân đang thoi thóp, vẫn không chịu buông tay: “Mẫu thân… Vinh phi nương nương! Xin người tìm cho phụ thân con một đại phu! Ông ấy đối với người, ông ấy đối với người có ơn cứu mạng! Tình cảm giữa hai người rõ ràng rất tốt…”
Ta còn chưa nói hết lời, Tần Vinh Nguyệt đã đá thẳng vào mặt ta:
“Cút!”
Ta bị đá ngã xuống đất, nghe thấy bà ta dựa vào lòng hoàng đế giải thích bằng giọng nũng nịu:
“Là tên thợ săn kia si mê ta, ta vẫn luôn giữ mình trong sạch…”
07
Ngày hôm đó, ta một mình dìu phụ thân đi ba canh giờ mới từ hoàng thành trở về túp lều tranh ở thôn quê.
Phụ thân bị thương rất nặng, ngực bị đá đến bầm tím.
Đại phu nói phải dùng thuốc trị thương tốt nhất mới có thể giữ được mạng sống cho ông.
Ta kiễng chân lục tung trong nhà, nhìn thấy một chiếc hộp tinh xảo dán chữ hỷ, mở ra, phát hiện bên trong có một đôi vòng ngọc lớn nhỏ.
Chiếc vòng ngọc nhỏ vừa vặn với cổ tay ta, còn chiếc vòng ngọc lớn là sính lễ phụ thân định tặng cho Tần Vinh Nguyệt.
Ta rưng rưng lệ cầm cố chiếc vòng ngọc, đổi được mười lượng bạc trắng, còn bán cả đàn thỏ trắng lông xù mà phụ thân bắt được cho ta, cuối cùng cũng đủ tiền mua thuốc cho ông.
Chớp mắt đã một tháng trôi qua, vết thương của phụ thân đã khỏi, ta chạy đến trấn trên mua thuốc, nghe nói hoàng đế đã hạ chỉ lập hậu.
“Người được chọn làm hoàng hậu chính là Vinh quý phi vừa mới hồi cung!”
“Người phụ nhân này thật lợi hại! Ban đầu ở trong cung chỉ miễn cưỡng được coi là sủng phi, diễn một màn bỏ nhà ra đi, vừa hồi cung đã thăng ba cấp liên tiếp, phong xong quý phi lại phong hoàng hậu. Cả đời này vinh hoa phú quý hưởng không hết!”
“Nghe nói vị hoàng hậu nương nương này khi còn ở dân gian từng có một dưỡng nữ.”
“Dưỡng nữ gì chứ! Chỉ là một công cụ tranh sủng mà thôi!”
“Nghe nói trước đây công chúa không thèm để ý đến người mẫu phi ruột này, lần này hồi cung, công chúa hận không thể ngày nào cũng dính chặt lấy hoàng hậu, sợ hoàng hậu lại đi thương dưỡng nữ ở dân gian!”
“Chỉ thương cho dưỡng nữ kia, bị đám người thượng đẳng này lợi dụng xong thì vứt bỏ, nếu là nữ nhi ta, ta đau lòng chết mất!”
Ta cầm thuốc cúi đầu đi về nhà, gió tuyết làm nứt nẻ cả má ta, ta mới phát hiện ra mặt mình đã đầy nước mắt.
Ta không muốn nghĩ gì nữa, ta chỉ muốn nhanh chóng chữa khỏi bệnh cho phụ thân.
Nhưng khi ta về đến nhà, trên giường không còn bóng dáng phụ thân.
Ta đi tìm mãi, tìm mãi, cuối cùng tìm đến con sông nhỏ sau túp lều tranh, mặt sông đóng băng bị người ta đập một lỗ thủng lớn, trong lỗ thủng nổi lên một xác chết nam giới.
Đó là phụ thân ta.
Ta thậm chí còn không có cơ hội thu xác phụ thân, đã bị người ta đánh ngất xỉu.
Khi mở mắt ra lần nữa, ta đã nằm trên bãi tập ngựa của hoàng cung.
Thấy ta tỉnh lại, đột nhiên có hai chiếc xe ngựa lao tới, nghiến nát xương tay và xương chân ta.
Ta kêu thảm thiết nhưng trên đài cao lại truyền đến tiếng cười của hai mẫu tử.
Tiểu công chúa chỉ vào ta, người đã bị gãy tay chân, nói: “Mẫu hậu, người thích dưỡng nữ này, hay thích nữ nhi?”
Tần hoàng hậu sủng ái dỗ dành công chúa: “tiểu hài ngốc, con là thân sinh nữ nhi của mẫu hậu, đứa bên dưới kia chỉ là thứ rác rưởi mẫu hậu tiện tay nhặt được khi xuất cung, con ghen với nó à?
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Con giống hệt phụ hoàng con, ta đã nói với ông ấy rồi, tên thợ săn kia thô lỗ không chịu nổi, ta căn bản không để mắt đến, phụ hoàng con vẫn ghen tuông mù quáng, tìm người dìm chết ông ta.”
Công chúa nũng nịu nói: “Bởi vì con và phụ hoàng đều rất yêu mẫu hậu! Ai dám cướp mẫu hậu của con, cướp vợ của phụ hoàng, đều phải chết!”
Khi ta đau đớn đến chết đi sống lại, dưỡng mẫu đi đến trước mặt ta.
Bà ta chê ta bẩn, dùng một cây gậy gỗ nâng cằm ta lên, vẫn là khuôn mặt dịu dàng đó nhưng tâm địa cay nghiệt:
“Đứa con hoang, ngươi và phụ thân ngươi, đều chỉ là công cụ để ta khiến đôi phụ tử cặn bã kia hối hận mà thôi!”
08
Ta chết trong đau đớn tột cùng, khi mở mắt ra lần nữa, lại trở về ngày Tần Vinh Nguyệt mới được phụ thân ta dẫn về nhà.
Sau khi được tái sinh, ta kỳ lạ thay lại nghe được hết mọi suy nghĩ trong lòng bà ta.
Hóa ra sau lưng bà ta còn có một hệ thống tác quái.
Ta không thể hành động thiếu suy nghĩ, chỉ trước khi bà ta đến cửa, ta đổi nước trà tươi trên bàn thành nước bẩn trong mương.
Tần Vinh Nguyệt dưới sự theo dõi của ta đã ăn hết chiếc bánh ngọt đó, uống hết cốc nước đó.
Ta cười tươi đón bà ta vào cửa nhưng không gọi bà ta là nương.
Phụ thân ta sắp xếp bà ta ở phòng bên.
Nửa đêm, ta nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng nôn mửa.
Ta xuống giường đi đến cửa sổ, thấy Tần Vinh Nguyệt đang cúi gập người nôn thốc nôn tháo.
Suy nghĩ trong lòng bà ta lại vang lên bên tai ta:
[Sao cái nhân đậu đỏ thiu này lại lợi hại thế! Ta vừa nôn vừa đi cả đêm rồi! Hệ thống, ngươi nói một câu đi!]
[Xem ra kế hoạch công lược của ký chủ đã xảy ra sai sót, nếu ngươi không thể khiến dưỡng nữ kia gọi một tiếng nương thì đôi phụ tử trong cung kia cả đời này sẽ không bao giờ nhớ đến ngươi nữa.]
[Không! Ta nhất định phải về cung làm hoàng hậu, ta nhất định phải khiến đứa con hoang kia nhận ta làm nương!]
Ta đứng bên cạnh lặng lẽ lắng nghe.
Kết hợp với những gì đã trải qua ở kiếp trước và cuộc đối thoại giữa bà ta và hệ thống, ta đã hoàn toàn hiểu rõ hoàn cảnh của mình.
Ta là dưỡng nữ trong truyện truy thê hỏa táng tràng, sự tồn tại của ta là để thúc đẩy tên hoàng đế cặn bã và công chúa nghịch tử kia theo đuổi và hối hận với Tần Vinh Nguyệt.
Một khi kích hoạt được tình tiết hối hận, ta và phụ thân ta sẽ hoàn toàn trở thành công cụ bị giày xéo.
Nói cách khác, trước khi ta mở miệng gọi Tần Vinh Nguyệt là “nương”, bất kể ta làm gì với bà ta thì bà ta đều phải như một con chó tươi cười đón tiếp ta, cầu xin ta nhận bà ta làm nương.
09
Giống như trong mơ, ban ngày Tần Vinh Nguyệt cố tình trêu chọc phụ thân, khi phụ thân muốn cho bà ta danh phận, bà ta lại giả vờ e thẹn từ chối, nói rằng mình là thê tử bị bỏ rơi, không xứng với phụ thân ta.
Bà ta vừa đóng vai phụ nhân đáng thương, vừa chăm sóc cuộc sống của ta, chủ động chải đầu, may quần áo cho ta.
Mọi người trong làng đều biết nhà Sở thợ săn có thêm một người phụ nữ hiền huệ.
Chỉ có ta biết dưới vẻ ngoài dịu dàng hiền huệ của bà ta ẩn chứa tâm tư gì.
Suy nghĩ trong lòng bà ta ngày ngày vang lên bên tai ta.
[Cái túp lều tre rách nát này là cái gì, cũng chẳng có nha hoàn nào hầu hạ ta!
[Sở gia ngày nào cũng ăn mấy thứ đồ bỏ đi! Những bộ quần áo rách này cứ cọ vào da ta!
[Đứa con hoang Sở Tuế Ninh này đến bao giờ mới chịu gọi ta một tiếng nương! Ta muốn lập tức về cung!
[Ta nhớ hoàng thượng và công chúa quá! Đôi phụ tử cặn bã nghịch tử kia đến bao giờ mới đuổi theo ta đến! Ta chịu không nổi cái nơi khỉ ho cò gáy này rồi!]
Ta ghét nhất bị người ta gọi là “Con hoang.”
Phụ thân ta là thợ săn giỏi nhất Sở gia thôn, mỗi lần lên núi là đi hết một năm.
Thân mẫu của ta không chịu được cô đơn nên bỏ đi, từ đó, có người lén lút nói ta là con hoang do thân mẫu và một gã nam nhân lạ mặt nào đó sinh ra, phụ thân ta là kẻ đội nón xanh bị lừa.
Phụ thân không vì thân mẫu mà trút giận lên ta nhưng trong lòng ta vô cùng căm hận những kẻ gọi ta là “Con hoang.”
Trong lòng gọi như vậy, tất nhiên là càng không được.
Ta là một nữ hài rất hay thù dai.
Vì Tần Vinh Nguyệt nhớ hoàng thượng và công chúa đến vậy, ta sẽ giúp bà ta toại nguyện, trước khi Tần Vinh Nguyệt công lược thành công, hãy để hoàng thượng và công chúa nhìn thấy bộ mặt thật của bà ta trước.
Kiếp trước, Âu Dương tú tài trong làng sẽ đỗ đạt trong kỳ khoa cử này.
Ta kiên nhẫn chờ hai ngày, quả nhiên chờ được tin vui từ Âu Dương gia, Âu Dương tú tài đỗ Thám hoa lang.
Âu Dương tú tài là một tú tài tốt, sau khi thành danh, lập tức vinh quy bái tổ, đón thê tử tào khang Uyển Nương cùng vào kinh ở phủ đệ lớn.
Trước khi Uyển Nương vào kinh, cả làng đều vây quanh Âu Dương gia muốn dính chút vận may.
Thám hoa lang chính là mối quan hệ duy nhất ta có thể liên lạc với hoàng thất.
Phụ thân ta tay trái vác một con lợn rừng, tay phải xách một con dê, dẫn theo ta đến Âu Dương gia chúc mừng.
Tần Vinh Nguyệt không chịu đến, hẳn là bà ta sợ bại lộ thân phận.
Hôm đi chúc mừng, phụ thân từ sáng sớm đã mặc cho ta một chiếc áo bông, quần bông màu xanh lục.
Biết ta thích Tôn Ngộ Không, còn dệt cho ta một chiếc khăn quàng cổ da hổ.
Bện cho ta hai bím tóc, trên dây treo hai chiếc đèn lồng nhỏ màu đỏ.
Ta vừa đi, hai chiếc đèn lồng nhỏ vừa lắc lư, phụ thân nhìn bóng dáng ta cười sảng khoái.
Thấy ông vui vẻ, ta đột nhiên thấy cay cay nơi khóe mắt.
Một phụ thân tốt như vậy, không nên có kết cục như kiếp trước.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.