1.
Chơi trò chơi với bạn bè, tôi thua cuộc.
Tôi chọn “đại mạo hiểm”.
Cô bạn thân Tư Tư thản nhiên đọc to nội dung thử thách:
“Hôn người đàn ông độc thân đầu tiên bước vào sau đó.”
Đọc xong, cô ấy ngẫm nghĩ một lúc, rồi quay sang nhìn tôi, lại nhìn điện thoại.
Cô ấy nói: “Mình có chút việc phải ra ngoài một lát.”
Sau khi cô ấy đi, sự bàn tán nhiệt tình của chúng tôi vẫn không giảm.
Tôi dựa vào ghế, kêu lên một tiếng đầy đau khổ:
“Cái quái gì thế này?”
Ai nghĩ ra cái trò quái ác này chứ?
“Có gan chơi thì có gan chịu, không được trốn đâu đấy.”
“Đúng đó, lâu lắm mới thấy Tuế Tuế thua, không thể trốn được.”
Thậm chí còn có đứa bạn xấu lợi dụng cơ hội châm chọc:
“Tuế Tuế chẳng lẽ sợ không dám à?”
Tôi lập tức lấy lại tinh thần:
“Ai nói tôi không dám? Chỉ là đại mạo hiểm thôi mà.”
Thực ra trong lòng tôi rất lo lắng.
Sau đó, mấy đứa bọn tôi mắt dán chặt vào cửa, chăm chú theo dõi mọi động tĩnh.
Tôi lo lắng đến đau đầu.
Uống thêm vài ly rượu để giải sầu.
Đầu lại càng đau hơn.
May mắn là những người lần lượt bước vào đều là phụ nữ hoặc các cặp đôi đang nắm tay nhau.
Tôi liếc nhìn đồng hồ.
“Còn mười phút nữa là quán bar đóng cửa.”
Nói đến đây, trong giọng nói của tôi không thể kiềm chế được sự đắc ý.
“Thế này không tính là tôi gian lận, thật sự không có người đàn ông độc thân nào bước vào.”
Lời vừa dứt.
Cửa bị đẩy ra.
Một nhóm đàn ông vừa cười nói vừa bước vào trước mặt chúng tôi.
Người đàn ông dẫn đầu mặc bộ vest được thiết kế riêng, dáng vẻ thanh lịch.
Hắn nhìn xung quanh, như thể đang tìm kiếm điều gì đó.
Mấy cô bạn đẩy tôi:
“Mau lên, nhiều đàn ông như thế, chắc chắn có một người độc thân mà.”
Tôi chửi thầm một câu trong lòng.
Uống cạn ly rượu trên tay, rồi đứng dậy tiến về phía họ.
Khi họ thấy tôi đi tới, trong ánh mắt thoáng qua một chút ngạc nhiên.
Tôi bước thẳng đến trước mặt người đàn ông dẫn đầu.
Tôi có chút say.
Nhưng vẫn có thể nhận ra người đàn ông trước mặt rất đẹp trai.
Hoàn toàn không hợp với không khí ồn ào xung quanh.
Hắn trông khá quen mắt.
Có lẽ cũng là khách quen của quán bar này.
Tôi thu lại suy nghĩ, hỏi:
“Anh đẹp trai, anh còn độc thân không?”
Vừa dứt lời, tiếng cười xung quanh đã vang lên không ngớt.
“A Chu, đúng là có số đào hoa thật, có mỹ nhân đến bắt chuyện kìa.”
“Sao tôi lại không có vận may như thế nhỉ?”
“Vận may gì chứ, đây là duyên số đấy. Bảo sao có người tốn bao nhiêu công sức để đến quán bar này mà.”
“Người say rượu chẳng phải chỉ để uống rượu đâu. Còn giả vờ lạnh lùng, bên trong chắc chắn đang vui mừng.”
Hơn nữa, có một người nhìn thấy người đàn ông đó vẫn đứng đờ ra không có phản ứng, đùa với tôi:
“Người đẹp, xem ra người mà cô làm quen không thèm để ý đến cô. Hay là cô thử làm quen với tôi đi?”
Tôi cảm thấy đầu óc mình đã không còn tỉnh táo.
Gật đầu: “Làm quen với anh cũng được.”
Dù sao thì cũng không quen biết, hôn ai chẳng giống nhau?
Nói xong, áp lực xung quanh bỗng chốc giảm xuống.
Mọi người đồng loạt hít một hơi thật sâu.
Người vừa rồi cười tươi rói nói chuyện với tôi, ngay lập tức lùi lại, cách tôi vài mét.
“Chị dâu, em vừa mới đùa thôi, chị đừng coi là thật nhé. Tối nay em vẫn muốn về nhà an toàn.”
“Haha, để cậu phải câm miệng, đã xong rồi đấy.”
“Chị dâu, vừa rồi em chỉ là một phút bốc đồng thôi. Chị và đại ca mới là một cặp trời sinh.”
Cái gì mà lộn xộn thế này?
Tôi vừa định hỏi thì người đàn ông đứng đầu đã che khuất tầm nhìn của tôi.
“Nhìn cậu ta suốt làm gì?”
2.
Mặc dù đã say, nhưng tôi vẫn có thể nghe ra rằng hắn có chút tức giận.
Hắn nhíu mày một chút vì hơi rượu trên người tôi:
“Sao lại uống nhiều rượu như vậy?”
Tôi không trả lời, mà hỏi lại:
“Vậy còn anh, có phải là độc thân không?”
“Ừ, độc thân.”
Nói xong, hắn còn bổ sung một câu:
“Chắc chắn rất thích hợp để bắt chuyện.”
“Vậy xin lỗi, đã làm phiền.”
Nói xong, không đợi hắn phản ứng lại.
Tôi đã ôm lấy cổ hắn, và hôn hắn.
Hơi thở lạnh lẽo của người đàn ông ập tới.
Bờ môi mỏng rất mềm mại, rất dễ hôn.
Khiến tôi có một giây phút thất thần.
Quên mất phải buông hắn ra.
Chỉ cảm thấy không khí xung quanh đều đang nóng lên.
Mọi người xung quanh im lặng một vài giây:
“Chị dâu thật là nữ trung hào kiệt*.”
*Thành ngữ này dùng để miêu tả những người phụ nữ có tài năng xuất chúng, gan dạ, dũng cảm và có khả năng lãnh đạo, giống như những vị anh hùng nam giới.
Họ còn muốn tiếp tục bàn tán.
Đột nhiên, từ phía sau vang lên một tiếng kêu.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Thẩm Việt Châu, sao cậu lại ở đây? Cậu không phải nói là sẽ giữ mình trong sạch cho người nhà cậu sao?”
Tôi giật mình, muốn đẩy hắn ra.
Nhưng hắn không hề lùi bước, với tư thế ôm trọn tôi, hỏi người kia:
“Có chuyện gì?”
Giọng điệu không vui.
Người đó bước lại gần, nhìn rõ mặt tôi, cũng cùng với mọi người xung quanh mà thốt lên một tiếng.
Ngay lập tức hiểu ra.
Hắn hỏi:
“À, tôi có phải đã làm phiền các cậu không?”
“Biết rồi mà còn không mau cút đi.”
“Được rồi, sẽ không làm phiền hai người nữa.”
Người bên cạnh cũng đồng loạt phụ họa:
“Sẽ không làm phiền hai người đâu. Mẹ tôi gọi tôi về ăn cơm.”
3.
Chờ mọi người đi hết, chỉ còn lại tôi và Thẩm Việt Châu bốn mắt nhìn nhau.
Tôi bỗng cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn.
Hai người chúng tôi đứng rất gần, lúc này tay tôi còn đặt trên cổ hắn.
Thật là mờ ám.
Mặc dù tôi say rượu, nhưng vẫn nghe rõ lời của hắn.
Hắn gọi mình là “Thẩm Việt Châu.”
Tôi nhìn người trước mặt, một cái đầu bỗng chốc trở thành hai cái.
Vẫn cẩn thận hỏi:
“Thẩm Việt Châu?”
Thái tử gia lạnh lùng tàn nhẫn trong giới Bắc Kinh?
“Sao, cuối cùng cũng nhận ra tôi rồi?”
Giọng điệu không nghe ra sự không vui.
Thậm chí còn lên giọng ở âm cuối.
Cũng có thể là những người giàu có này thích giấu giếm cảm xúc của mình.
Đã nhận ra hắn rồi.
Nhưng tôi không dám nói.
Về việc chiều nay tôi đến công ty của hắn để bàn chuyện hợp tác, cúi đầu hạ thấp bản thân.
Rồi xoay người ở quán bar hôn hắn một cách cưỡng ép.
Rượu trong tôi đã hoàn toàn tỉnh.
Trong đầu chỉ toàn là tin đồn về Thẩm Việt Châu.
Nghe nói hắn rất giữ gìn bản thân, bên cạnh không có một người phụ nữ nào.
Nghe nói nữ diễn viên từng nổi tiếng chỉ nhân lúc hắn say, sờ một cái lên tay hắn.
Ngày hôm sau đã bị cả mạng xã hội phong sát.
Nghe nói còn có tiểu thư nhà giàu muốn hạ thuốc hắn.
Rất nhanh, gia đình của tiểu thư đó đã biến mất không dấu vết ở Bắc Kinh.
Từng bài học đau đớn của tiền bối lần lượt cảnh tỉnh tôi.
Trong lòng tôi chỉ có một suy nghĩ.
Tôi thực sự xong đời rồi.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, tôi đã nghĩ xem nên chôn mình ở đâu.
Thẩm Việt Châu cảm thấy bên ngoài tiếng người quá ồn ào.
Vì vậy, hắn gọi người đàn ông vừa nãy tới.
“Phương Triết, sắp xếp cho chúng tôi một phòng kín yên tĩnh.”
Người đàn ông được gọi là Phương Triết nhanh chóng đáp: “Được rồi.”
Vào phòng kín làm gì?
Giết người hay chặt xác sao?
Ngày mai tôi có bị đem ra từng mảnh không?
Tôi vội vàng lắc đầu:
“Có chuyện gì thì chúng ta nói ngay tại đây cũng được.”
“Ở đây có nhiều người, liệu có bất tiện không?”
Câu nói này nghe sao có gì đó không đúng lắm.
Nhưng tôi không kịp phản ứng.
Trong lòng chỉ biết rằng ở nơi đông người, Thẩm Việt Châu thật sự không thể làm gì tôi.
Vì thế tôi kiên quyết nói: “Tôi thích ở đây.”
4.
Biểu cảm của Thẩm Việt Châu có chút khác thường.
Hắn khẽ nhướng mày, giọng nói nén lại sự phấn khích.
Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Thì ra thích chỗ đông người.”
Nói xong, hắn liền kéo tôi lên sàn nhảy của quán bar.
Mặc dù đã gần đến giờ đóng cửa, nhưng bên trong quán bar vẫn rất đông người.
Mùi rượu hòa lẫn trong âm nhạc heavy metal* khiến đầu óc tôi choáng váng.
* Heavy metal (thường được gọi tắt là metal) là một thể loại nhạc rock phát triển vào cuối những năm 1960 và đầu 1970, chủ yếu ở Anh và Mỹ.
Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, muốn tranh thủ lúc đông người để tìm cơ hội trốn thoát.
Nhưng bất ngờ nhận ra tay mình đã bị Thẩm Việt Châu nắm chặt trong lòng bàn tay.
Thẩm Việt Châu từng bước tiến về phía tôi.
Tôi lùi từng bước, cho đến khi không thể lùi thêm nữa.
Sau lưng tôi chỉ còn lại cây cột chịu lực lạnh lẽo.
Thấy tôi né tránh, hắn hỏi:
“Sao không tiếp tục nữa?”
“Tiếp tục, tiếp tục cái gì?”
“Tiếp tục hôn tôi. Chẳng phải cô nói thích chỗ đông người sao?”
Vậy nên đây là lý do hắn kéo tôi đến giữa quán bar sao?
“Tôi không có ý đó.”
“Thật sự không muốn tiếp tục sao? Nhìn cô có vẻ hôn rất vui mà.”
Hắn cúi đầu sát lại gần, khoảng cách giữa hai người gần như không còn.
Đôi mắt đào hoa của hắn nhìn thẳng vào tôi, mang theo ý khiêu khích.
Tôi đứng ngây tại chỗ.
Hắn có phải đang châm chọc tôi không?
Tôi vừa định quỳ xuống xin lỗi, cầu xin hắn tha mạng.
Nhưng đột nhiên nghe thấy một giọng nói đầy kích động vang lên:
[Vợ ơi, đám cưới của chúng ta phải có 108 bàn nhé!]
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.