“Lam Hy, em nói em thích anh, thực ra anh vẫn luôn không tin lắm.”
“Vậy sau này em đối xử tốt với anh hơn nhé?” Tôi dò hỏi.
“Không phải ý đó.”
Anh ấy giải thích, “Rất nhiều người từng nói thích anh, họ nghĩ anh xuất thân danh gia, học vấn cao, sự nghiệp thành công, có thể làm được mọi thứ, trong tình cảm thì chung thủy si tình, nhưng tất cả đều chỉ là hình tượng họ tưởng tượng ra.”
“Thực tế, anh đã từng bị 16 điểm môn Vật lý, chưa từng học nhạc cụ, cũng không hát được vì anh không biết hát, hơn nữa anh hay thù dai, có lòng đố kỵ, và rất u ám.”
“Anh ghen tị với em gái, vì bố đối xử với nó tốt hơn anh, hồi đi học Từ Dương đắc tội với anh, anh đã âm thầm gây khó dễ cho cậu ta không ít.”
“Vì vậy, em thích chẳng qua chỉ là một hình tượng hoàn hảo ảo do em tưởng tượng ra, anh nói như vậy, em có hiểu không?”
Tôi gật đầu.
Hiểu rồi.
Anh ấy tự ti.
Chà, giá như có thể chia cho anh một chút tự tin của tôi thì tốt biết mấy.
Hạ Thành Cẩn hài lòng gật đầu, trong sự hài lòng còn ẩn chứa chút thất vọng.
“Vậy mới đúng, em chỉ là không hiểu rõ con người thật của anh thôi…”
Tôi cười nhạt: “Em làm sao không hiểu anh chứ, em còn từng thấy anh ăn cơm bốc tay nữa kìa.”
“Em thấy hồi nào?” Hạ Thành Cẩn khó tin.
“Anh còn mút xương nữa.”
“…”
Từ rất sớm tôi đã phát hiện, Hạ Thành Cẩn như có gánh nặng gì đó.
Có lẽ vì bên ngoài đánh giá anh khá cao, anh luôn giữ kẽ, yêu cầu bản thân cũng rất nghiêm khắc.
Nhưng khi ở trước mặt bố, gánh nặng đó càng nặng nề hơn.
Bác Hạ thuộc tuýp người gia trưởng nghiêm khắc, yêu cầu với Hạ Thành Cẩn đặc biệt cao.
Có thể nuôi dạy một học sinh kém từng bị 16 điểm thành một người tài giỏi, đủ để tưởng tượng ra sự lợi hại của ông ấy rồi.
Hạ Thành Cẩn chỉ cần đứng trước mặt bố thôi đã thấy căng thẳng.
Trước khi kết hôn, dì Lâm mời tôi đến nhà họ Hạ chơi.
Hạ Thành Cẩn và bố anh bận công việc, về muộn, người giúp việc đã chuẩn bị lại bữa ăn cho họ.
Tôi và dì xem tivi ở phòng khách.
Hai cha con nhà họ Hạ ăn cơm, người nào cũng nghiêm túc đoan chính.
Trong khi Hạ Thành Cẩn bình tĩnh gắp một miếng sườn chua ngọt, mãi không gắp được.
Cho đến khi bác Hạ nhận điện thoại rồi rời đi.
Anh ấy nhìn theo bóng dáng bố rời đi, thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại dùng tay cầm một miếng sườn lên gặm.
Vì gặm quá gấp nên dính đầy dầu mỡ quanh miệng.
Bạn có thể tưởng tượng được không?
Nghe thấy tiếng bước chân bố trở lại, anh ấy vội vàng ném xương xuống, lấy khăn giấy lau sạch dầu.
Như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.
Kéo suy nghĩ trở lại.
Hạ Thành Cẩn mặt bình tĩnh, ngồi im thin thít, thực ra trong lòng đã không còn mặt mũi nào gặp người khác nữa.
Tôi tiếp tục châm chọc: “Thực ra anh ngủ không được nghiêm chỉnh lắm, hay đá em, nửa đêm em thường bị anh đá thức giấc.”
“Xin lỗi, lần sau anh sẽ chú ý.”
Không sao, mỗi lần tôi đều đá lại rồi.
“Còn nữa…”
“Không còn gì nữa.” Anh ấy vội vàng bịt miệng tôi lại.
Đến nước này, chuyện ly hôn cũng chẳng ai nhắc đến nữa.
Tôi gục xuống bàn trà ăn bánh, Hạ Thành Cẩn vẫn đang than phiền về chuyện ở buổi đấu giá.
“Em không thấy bộ dạng ngạo mạn của Từ Dương sao, nếu không phải em ngăn cản, cậu ta tuyệt đối không thể đấu giá được bộ trang sức đó.”
Rồi lại bổ sung, “Anh ghét cậu ta, không phải vì Minh Vi đâu, từ hồi cấp ba anh đã thấy cậu ta không phải người tốt rồi, sau này em cũng nên tránh xa người này ra.”
Tôi lặng lẽ nhìn không nói gì.
Bỗng thấy dáng vẻ “thoải mái” của Hạ Thành Cẩn hơi buồn cười.
“Em cười gì vậy?” Anh hỏi tôi.
Tôi khẽ ho hai tiếng, hỏi: “Tại sao anh ghét Từ Dương?”
Anh ấy có vẻ mặt kỳ lạ: “Không diễn tả được, chỉ cảm thấy cách nói chuyện của cậu ta rất kỳ quặc.”
“…”
“Từ hồi cấp ba đã vậy rồi, bề ngoài cậu ta cười hì hì, trông có vẻ tính tình rất tốt, nhưng lúc nào cũng hay gây chia rẽ.”
“Mỗi lần anh giận cậu ta, người khác đều nghĩ anh đang ỷ thế bắt nạt.”
…
“Bánh ngọt quá, pha cho em tách trà đi.”
Anh ấy ngoan ngoãn làm theo.
“Anh cũng uống đi.”
“Anh không uống.”
“Uống một chút đi, bồi bổ chút.”
…
Hạ Thành Cẩn không hiểu.
Tôi hỏi anh ấy: “Vậy anh trả thù Từ Dương thế nào?”
Hạ Thành Cẩn nói: “Anh đã chọc thủng lốp xe đạp của cậu ta.”
Suy nghĩ một lúc, anh ấy bổ sung, “11 lần.”
“Mỗi lần cậu ta chọc tức anh, anh lại lén chọc thủng một lần.”
“11 lần, sau đó cậu ta không làm phiền anh nữa à?” Tôi hỏi.
“Về sau cậu ta không bao giờ đi xe đạp đến trường nữa.”
Tôi: “…”
Hạ Thành Cẩn và Từ Dương còn có thù riêng.
11
Bố mẹ chồng bảo chúng tôi về nhà ở vài ngày.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetHạ Thành Cẩn phải đi công tác đột xuất, tôi về một mình.
Mặc dù bố mẹ chồng cũng coi như tương kính như tân, quan hệ hòa hợp nhưng tôi vẫn không thích bầu không khí trong nhà cho lắm.
Buổi tối, tôi ngồi ở phòng khách chơi game cùng cô em chồng.
“Chị dâu, có thể nhờ chị bảo anh đừng bắt em học thêm nữa được không?”
Hạ Yên Nặc năm nay học lớp 6, thành tích thi không tốt, nên kỳ nghỉ Hạ Thành Cẩn đã mời gia sư về dạy thêm cho con bé.
Tôi xoa đầu con bé: “Anh của em thấy em thi kém quá nên mới cho em học thêm đấy.”
“Nhưng ba em nói học không giỏi cũng không sao, sau này có anh nuôi mà.”
Hạ Yên Nặc là con út, trong nhà được cưng chiều nhất, đến cả bố chồng tôi vốn nghiêm khắc cũng trở nên mềm mỏng trước con bé.
Tôi cười khẽ: “Nhỡ anh ấy không muốn nuôi em thì sao?”
“Không đâu, tuy anh lớn hơn em nhiều, không đẹp trai, xấu tính, hay mắng em, nhưng vẫn cho em tiền tiêu vặt, vẫn mua cho em rất nhiều quà.”
“Ha ha ha.” Có vẻ Hạ Thành Cẩn không được lòng em gái lắm.
“Ba mẹ nói em là công chúa nhỏ của gia đình, sau này lấy chồng, họ sẽ chọn cho em người đàn ông tốt nhất trên thế giới, cả đời đối xử tốt với em.”
Nghe đến đây, nụ cười trên môi tôi dần cứng lại.
“Anh của em nói sao?” tôi hỏi.
“Anh bảo triều đại nhà Thanh sụp rồi, làm gì có công chúa nữa, nếu em còn lười biếng, anh sẽ gả em đi xa.”
Tôi: “…”
“Anh em muốn em học tốt là vì muốn tốt cho em, em có thể không giỏi nhưng không thể không học. Em có thể học hát, học nhảy, học vẽ, hoặc trở thành vận động viên, bác sĩ, tùy thuộc vào sở thích của em.”
“Em thích chơi game.”
“Anh bảo chỉ cần em thi đậu đại học, anh sẽ cho em chơi game chuyên nghiệp.”
Tôi gật đầu, giải thích: “Anh em nói đúng.”
“Còn ba mẹ… cũng không sai, nhưng nếu em nghe anh, sau này em sẽ có nhiều lựa chọn hơn.”
Bố mẹ chồng tôi chỉ muốn con gái sống nhẹ nhàng, hạnh phúc, đường đi đều đã được sắp đặt sẵn, nhưng suy nghĩ của người lớn đôi khi sẽ có khoảng cách với người trẻ.
Đang trò chuyện, Hạ Thành Cẩn bước vào.
“Anh về rồi à?”
Anh mệt mỏi, gật đầu.
Chi nhánh ở Hải Thành gặp vấn đề trong lúc kiểm toán, anh phải đi giải quyết.
“Không sao chứ?”
“Ổn, mọi việc đã được giải quyết.”
“Vậy là tốt rồi.”
Anh nhìn sang Hạ Yên Nặc, con bé vội nép sau lưng tôi.
Thấy vậy, Hạ Thành Cẩn bước tới kéo tai con bé: “Có phải em lại mắng anh không?”
“A a a, em không có!”
“Chị dâu, chị xem anh trai kìa!”
Hạ Thành Cẩn: “Em có gọi chị cũng vô ích, chị ấy có giúp cũng giúp anh thôi.”
Tôi vừa giơ tay ra lại không biết nên làm gì tiếp.
Đột nhiên, bố chồng tôi xuất hiện ở đầu cầu thang tầng hai, tiếng cười nói vui vẻ lập tức dừng lại.
Dường như chỉ trong tích tắc, Hạ Thành Cẩn đã trở nên nghiêm túc.
“Bố.”
“Con lên phòng bố một chút.”
“Con biết rồi.”
Tôi và Hạ Yên Nặc nhìn nhau, đều có linh cảm không lành.
Bố chồng rất ít khi mắng mỏ hay lớn tiếng, ông thường sẽ gọi ai đó lên để “nói chuyện”.
Biểu cảm nghiêm túc và giọng nói không giận mà nghiêm cũng đủ gây áp lực.
Khi Hạ Thành Cẩn quay lại phòng, trán anh có một vết xước.
Không nghiêm trọng, tôi đoán là do lúc ném tài liệu, bị cạnh giấy làm xước.
Tôi định hỏi nhưng lại sợ anh thấy mất mặt.
Tôi lấy hộp thuốc ra, lặng lẽ bôi thuốc cho anh.
Anh cũng không nói gì, tùy ý để tôi làm.
“Chẳng phải anh nói mọi việc đã được giải quyết rồi sao?”
“Khi có chuyện xảy ra chưa kịp tìm anh tính sổ, hôm nay tính luôn.”
“……”
Công ty lớn thế thì cũng không tránh khỏi sai sót, may mà Hạ Thành Cẩn nghiêm túc kiểm tra kỹ lưỡng nên không gây ra hậu quả nghiêm trọng.
Dù có chuyện xảy ra, thì cuối cùng vấn đề cũng không phải do Hạ Thành Cẩn gánh chịu.
Bố chồng tức giận như vậy, chẳng qua là lo lắng cho lợi ích của tập đoàn Hạ thị.
“Bố anh đáng sợ thật.”
“Anh cũng thấy thế.”
“Thực ra anh đã làm rất tốt rồi.”
“Anh cũng thấy thế.”
“Ông ấy quá nghiêm khắc.”
“Anh cũng thấy thế.”
Tôi bật cười: “Hạ Thành Cẩn, anh không biết xấu hổ à.”
Anh giơ tay lên, nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay tôi.
“Chúng ta về nhà thôi.”
Về nhà.
Từ này thốt ra từ miệng Hạ Thành Cẩn nghe có chút xa lạ.
Anh vừa bị mắng xong, giờ lại nói với bố muốn về, rõ ràng là không thích hợp lắm.
Nếu bị mắng thêm một trận nữa thì sao?
Chỉ còn cách là để tôi nói thôi.
“Anh cầu xin em đi?”
“Xin em đó.”
“…”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.