Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 2

9:25 chiều – 16/11/2024

4.
Tuy nhiên lần này ta không còn xấu hổ nữa, ta gọi A Mặc với vẻ mặt nghiêm túc, bảo hắn giúp ta lấy thuốc.

Nhưng trong lòng tràn ngập sầu lo, vì ta sắp trốn không thoát vận rủi.

“Ngươi cần loại thuốc này làm gì?” – A Mặc hỏi ta.

Ta nhìn hắn, thở dài một tiếng rồi đáp lại hắn bằng những lời tương tự trong kiếp trước, chỉ là bối cảnh hoàn toàn khác.

“Ngươi bị ép buộc sao? Nếu như ngươi cần giúp đỡ, cứ nói với ta.”

Lần này ta không hề cảm thấy buồn cười, chỉ thấy đáng tiếc, tiếc thay hắn chỉ là một tiểu đồng trong tiệm thuốc, cho dù có lòng cũng không giúp được ta.

Ta miễn cưỡng cười, không muốn gây rắc rối cho hắn.

Lúc rời đi, hắn gọi ta lại: “Khương Đào, ngươi thật sự không cần ta giúp sao?”

Ta dừng bước và lưỡng lự.

Hồi tưởng lại kiếp trước, đây là cơ hội duy nhất ta nhận được sự trợ giúp từ bên ngoài, dù cho hắn chỉ là một tiểu đồng trong tiệm thuốc, không có cách nào chống lại Mạnh gia hay Hầu phủ.

Nhưng ta còn có cách nào khác chăng?

Dù sống lại lần nữa, liệu ta có thể nghĩ ra cách khác để thoát thân hay không?

Mắt thấy sắp mắc phải giẫm lên vết xe đổ, ta không còn cách nào khác.

Vì vậy, dù chỉ là một cọng rơm bé nhỏ, ta cũng phải thử nắm bắt.

Ta quay đầu, nghiêm túc trả lời A Mặc: “Ta cần giúp đỡ.”

Xe ngựa của Hầu phủ vẫn đang đợi ta, ta không dám gây động tĩnh quá lớn nên giả vờ đi vào tìm thuốc cùng A Mặc.

“Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?”

Ta sắp xếp câu từ, kể hết mọi chuyện từ việc Mạnh Tri Vũ không thể có con, đến việc xem bát tự của đám nha hoàn trong phủ và chọn trúng ta đi sinh con với Hầu gia.

Nghe xong, A Mặc cười lạnh, lẩm bẩm một câu: “Hầu phủ này quả nhiên không yên ổn nổi.”

Sau đó hỏi tiếp: “Nếu đã không muốn, tại sao lại đồng ý?”

Ta cười khổ: “Ta chỉ là một nha hoàn, làm gì có quyền từ chối, nếu ta không đồng ý, e rằng tiểu thư sẽ dùng biện pháp cứng rắn, vậy ta sẽ càng khổ hơn.”

“Nghe nói tiểu thư nhà ngươi cho ngươi thù lao không tồi, ngươi thật sự không động lòng sao? Ngươi không muốn làm di nương của Hầu phủ à?”

“Đã từng động lòng.”

Nhưng lại nhận được một bài học.

Ta cúi thấp đầu, lúng túng nói: “Lòng người khó lường, một chiếc bánh như vậy, ta không dám cam đoan liệu mình có mạng để ăn hay không.”

“Nếu ta sinh con, ta sẽ trở thành người có điểm yếu bị tiểu thư nắm thóp. Còn nếu ta phát sinh quan hệ với Hầu gia, tiểu thư ngoài mặt không nói gì, nhưng trong lòng sẽ vô cùng để ý.”

“Dù gì ta cũng chỉ là một nha hoàn, sao nàng có thể thực sự coi ta như tỷ muội? Đến sau cùng, nàng ắt hẳn sẽ không tha thứ cho ta.”

Đây là những điều ta nhận ra sau khi sống lại lần nữa.

A Mặc khẽ cười: “Không đến nổi quá ngốc.”

Cũng thật kỳ lạ, tuy hắn chỉ là một tiểu đồng trong tiệm thuốc, vẻ ngoài khá bình thường, nhưng cử chỉ ngược lại có vài phần tao nhã.

“Vậy bây giờ ngươi nói với ta tất cả những điều này, có nghĩa ngươi rất tin tưởng ta sao?”

5.
Ta lắc đầu, hiện giờ ta giống như chim sợ cành cong, đương nhiên không dám tin ai.

Chỉ là việc đã đến nước này…

“Ta không còn lựa chọn nào khác.” – Ta bất đắc dĩ thở dài.

A Mặc nhìn tôi với ánh mắt sâu xa một hồi, tiếp đó nghiêm mặt nói: “Yên tâm, ta đã đồng ý với ngươi thì sẽ giúp ngươi.”

Tuy không đặt nhiều kỳ vọng, nhưng ta vẫn cảm động đến độ rơi nước mắt.

“Nói vậy, ngươi có cách giúp ta ư?”

“Hẳn ngươi không thể trở về Hầu phủ nữa.”

Ta cũng biết điều này, nếu hôm nay quay về, ta sẽ không thể thoát khỏi việc phải lên giường với Hầu gia.

Nhưng…

“Tiểu thư nhà ta phái người theo ta ra ngoài, ta không chạy thoát được đâu.”

Ta lo lắng đến mức lông mày xoắn thành giun đất. A Mặc đột nhiên giơ tay lên, dùng que gỗ gõ nhẹ vào giữa hai hàng lông mày của ta: “Đừng cau mày, tuổi còn nhỏ mà đã nhăn thành bà già rồi. ”

“Trước tiên ngươi tạm trở về trì hoãn một ngày, nói hôm nay ngươi không mua được thuốc, ngày mai ta sẽ đích thân giao thuốc đến phủ cho ngươi, đến lúc đó sẽ có cách đưa ngươi ra khỏi phủ.”

Hắn nói vô cùng bình thản, thế nhưng ta vẫn lo lắng như cũ.

Điều này nghe có vẻ quá trừu tượng và khó tin.

Ta chần chừ hỏi: “Thật sự có thể đưa ta ra ngoài sao? Sau khi ra ngoài thì sao? Ta có thể đi không? Không có khế ước bán thân, lỡ như bị tìm ra, ta sẽ bị đánh chết…”

“Chẳng lẽ ngươi có cách tốt hơn?” – Hắn hỏi.

Ta lắc đầu.

“Vậy thì đúng rồi, cứ làm theo lời ta nói đi.”

Ta liên tục suy nghĩ, quả thực không thể nghĩ ra cách nào tốt hơn.

Chỉ là ngay cả Mạnh Tri Vũ cũng không đáng tin cậy, liệu A Mặc có đáng tin hơn không?

Suy cho cùng, ta và hắn không mấy thân thiết, chẳng qua ta thường đến cửa tiệm của hắn lấy thuốc, có lần thấy hắn bị người ta gây khó dễ, ta ra mặt giúp hắn nói vài câu mà thôi.

Từ đó về sau, ta và hắn thân hơn chút, mỗi lần đi lấy thuốc sẽ hàn huyên đôi câu.

Hắn chỉ là tiểu đồng trong tiệm thuốc, nếu bị người khác phát hiện việc hắn giúp ta bỏ trốn, hắn sẽ không khá hơn ta là bao.

Ta do dự không thôi, vừa lo hắn không đáng tin, vừa lo mình sẽ liên luỵ hắn.

Trong lúc đó A Mặc đã đứng dậy, thúc giục ta: “Sao còn lề mề ra đấy? Tên đánh xe của nhà ngươi đã nhìn về phía này lâu lắm rồi.”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Dòng suy nghĩ của ta bị gián đoạn, ta khẽ cắn môi, đồng ý với hắn.

Thôi, đi bước nào tính bước đó, tóm lại sẽ không thảm hơn việc sinh con thay người khác, chảy máu nhiều không được đại phu khám và bị ném xuống sông.

Mạnh Tri Vũ đương nhiên không vui khi ta trở về tay không.

“Ra ngoài lâu như vậy, thuốc đâu?” – Mạnh Tri Vũ không vui chất vấn.

Ta run lẩy bẩy quỳ xuống: “Tiểu thư thứ tội, loại thuốc tiểu thư muốn hôm nay không có ở tiệm, tiểu đồng tìm một lúc lâu nên làm chậm trễ thời gian, nói ngày mai sẽ giao đến phủ ạ. ”

“Ngày mai…”

Ta cẩn thận thăm dò sắc mặt Mạnh Tri Vũ, tiếp tục nói: “Tiểu thư, sớm hơn một ngày hay muộn một ngày cũng đâu có gì to tát?”

Nàng hơi nhíu mày, hỏi: “Ngươi có biết tại sao ta lại bảo ngươi mua loại thuốc đó không?”

Ta ra vẻ ngượng ngùng: “Nô tỳ đoán được đại khái, hoặc là Hầu gia không có tình cảm với nô tỳ nên cần phải dựa vào thuốc để trợ hứng, hoặc là sợ nô tỳ không thể hầu hạ Hầu gia tốt bởi vì thiếu kinh nghiệm.”

Gặp ta dịu dàng và ngoan ngoãn, thuận theo ý muốn của Mạnh Tri Vũ như vậy.

Nàng không tiếp tục làm khó ta nữa, sắc mặt hoà hoãn hơn: “Được rồi, muộn một ngày thì muộn một ngày, ngươi đi nghỉ ngơi đi, chuẩn bị sẵn sàng, ngày mai hầu hạ Hầu gia cho tốt.”

“Vâng.”

Khi ta rời khỏi phòng Mạnh Tri Vũ, tim ta đập thình thịch như trống đánh.

Hôm nay thoát khỏi một kiếp, hướng đi đã khác với kiếp trước.

Nhưng, ta thực sự có thể chạy thoát sao?

A Mặc thực sự có thể giúp ta sao?

Ta lặng lẽ thu dọn hành lý, dự định ngày mai sẽ tìm cơ hội trốn thoát bằng mọi giá, ta giấu kỹ số bạc mình tích góp được vào trong quần áo, thấp thỏm chìm vào giấc ngủ.

6.
Chiều ngày hôm sau, A Mặc thật sự đến giao thuốc.

Nói với người gác cổng bảo ta ra ngoài lấy.

Mạnh Tri Vũ không ngăn cản, dù sao việc này không mấy hay ho, càng ít người biết càng tốt.

Ta trông thấy A Mặc từ xa, vẻ mặt hắn thong dong, nhoẻn miệng cười với ta, như thể đã tính trước.

Ta hít một hơi thật sâu, khi sắp đến gần hắn, đột nhiên một nhóm người áo đen bịt mặt xông vào.

Mọi người trong phủ sợ hãi hét toáng lên, ta cũng không ngoại lệ. Đám thích khách kia đột nhập và đánh nhau với thị vệ trong phủ, còn ta bị một người bắt cóc chạy ra ngoài.

Mạnh Tri Vũ hoảng sợ được người khác dìu chạy đến, lo lắng hét về phía ta: “Khương Đào!”

Dĩ nhiên không phải lo lắng cho ta, nàng chỉ lo mất đi một công cụ là ta mà thôi.

Ta nghĩ, dù hôm nay có chết dưới tay thích khách còn hơn đi sinh con thay nàng.

Hai mắt ta đẫm lệ, mông lung nhìn nàng: “Tiểu thư…”

Chưa kịp nói lời tiếp theo, ta đã bị tên thích khách đánh ngất xỉu.

Khi tỉnh dậy lần nữa, ta đang ở trong một căn phòng lạ lẫm.

Ta ngơ ngác dò xét xung quanh, tiếp đến nhìn thấy A Mặc cách đó không xa.

“Ngươi…ta, ta không chết ư?”

A Mặc buồn cười liếc ta: “Đương nhiên ngươi sẽ không chết. Ta đã nói sẽ cứu ngươi mà.”

“Đám thích khách kia do ngươi bố trí à?”

Ta ngạc nhiên nhìn hắn, hắn chỉ là tiểu đồng trong tiệm thuốc, lấy đâu ra năng lực này?

“Đúng thế, nói chính xác hơn, họ là người ta thuê. Trong giang hồ có rất nhiều hiệp khách nghĩa sĩ nhận tiền làm việc, ngươi không biết sao? Ta đã chảy rất nhiều máu vì ngươi đấy.”

Ta không biết…

Nhưng ta đã từng đọc qua những mẩu chuyện như vậy trong truyện.

Nghe hắn nói vậy, ta không thắc mắc thêm nữa, ta lấy số tiền giấu sẵn trong người ra đưa cho hắn, ngượng ngùng nói: “Làm phiền ngươi rồi, không biết nhiêu đây có đủ hay không, ngươi tạm nhận lấy trước nhé.

Đợi ta vượt qua thời điểm khó khăn này, ngày sau nhất định sẽ đi làm thêm và kiếm tiền trả cho ngươi.”

A Mặc cầm túi tiền ước lượng: “Dư luôn rồi. Cho đến khi sóng gió qua đi, ngươi cứ yên tâm ở nhà ta, đợi ngươi tìm được nơi thích hợp hơn rồi rời đi cũng không muộn.”

“Được, cảm ơn ngươi.”

Lòng biết ơn của ta không thể diễn tả bằng lời, ta chỉ cảm thấy hắn là quý nhân vĩ đại nhất mà ta gặp được từ hai kiếp đến nay.

“Nhưng tại sao ngươi lại giúp ta?”

Xét cho cùng, ta và hắn không thân cũng chẳng quen, chỉ có trước kia ta từng đứng ra giúp đỡ khi hắn bị những vị khách khác gây khó dễ, về sau quen thân hơn chút mà thôi.

Còn lâu mới đến mức khiến hắn mạo hiểm như vậy để cứu ta.

Một khi bị Hầu phủ phát hiện việc hắn mua chuộc thích khách đột nhập Hầu phủ, còn bày mưu bắt cóc nha hoàn của Hầu phủ, e rằng hắn không thể gánh nổi hậu quả.

Dường như hắn nhìn thấu được sự bất an trong lòng ta, bình thản nói: “Yên tâm, cứu ngươi đơn giản chỉ vì lòng tốt của ta. Nha đầu ngươi trong sáng và tốt bụng, rất hợp mắt ta, trước đây ngươi từng ra mặt giúp đỡ ta, ta sẽ không có ý nghĩ xấu với ngươi đâu.”

“Hơn nữa, ta không thể chịu được hành vi bắt nạt người khác này của Hầu phủ.”

“Hôm nay ngươi trở về sinh con thay tiểu thư nhà ngươi, sau này ngươi sẽ bị coi là mối tai hoạ tiềm ẩn cần phải diệt trừ. Loại chuyện dơ bẩn này, đám người kia làm đến quen tay rồi.”

“Ngươi là người thông minh, thấy rõ lợi và hại. Nếu ngươi không chủ động mở miệng, dù ta biết ngươi sẽ lâm vào cảnh khó khăn, cũng sẽ không giúp ngươi.”

Hoá ra là thế sao?

Ấy vậy mà hắn vô cùng rõ ràng…

Cho nên ở kiếp trước, thực ra hắn đã nhìn thấu mọi chuyện.

Câu hỏi cuối cùng kia, có lẽ là cho ta cơ hội mở miệng nhờ giúp đỡ.

Chỉ do ta ngu ngốc, chọn sai đường.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận