Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 1

9:24 chiều – 16/11/2024

1.
Đau quá…

Có người nói với ta rằng sinh con sẽ rất đau, nhưng ta không ngờ nó lại đau đớn đến thế.

Bà đỡ giống như hận không thể mổ bụng ta lấy đứa bé ra, hoàn toàn không quan tâm đến sự sống chết của ta.

“Phu nhân, Khương cô nương chảy máu nhiều, e rằng sắp không cầm cự nổi!”

Mạnh Tri Vũ vội vàng truy hỏi: “Đứa bé đâu? Đã sinh đứa bé ra chưa?”

“Vẫn chưa ạ, Khương cô nương không còn chút sức nào, việc này…”

Ngay sau đó, cửa phòng bị mở toang, ta mơ hồ nhìn thấy vạt áo lộng lẫy của Mạnh Tri Vũ ở trước giường.

“Khương Đào, ngươi mau tỉnh lại cho ta!”

“Ngươi nghe đây, nếu ngươi thuận lợi sinh ra đứa trẻ này, về sau ngươi và đứa trẻ này sẽ sống sung túc cả đời, ta cũng sẽ trả lại khế ước bán thân cho ngươi. Ngươi muốn ở lại làm di nương trong phủ cũng được, muốn tự do cũng chẳng sao, tất cả đều tùy ngươi.”

“Bằng không, hôm nay ngươi và đứa nhỏ này sẽ vùi thây ở nơi đây, tự ngươi suy nghĩ cho kỹ, muốn liều một phen hay không!”

Giọng điệu của Mạnh Tri Vũ hung tợn, nhưng quả thực khiến ta rõ ràng hơn mấy phần.

Ta nghĩ, tất nhiên ta muốn sống một cuộc sống tự do và vô lo!

Tất nhiên ta cũng muốn đứa bé này sống sót!

Ta cắn răng cố gắng dốc sức, đau đớn tột cùng hét lên, móng tay gần như cắm sâu vào lòng bàn tay, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng khóc nỉ non của trẻ con.

Ta buông bỏ sức lực, cảm giác sinh mệnh của mình đang xói mòn.

Ta muốn cầu xin Mạnh Tri Vũ cứu ta, nhưng lại nói không ra hơi.

Trong lúc hơi thở thoi thóp, ta nghe thấy giọng nói của Mạnh Tri Vũ đã khôi phục vẻ lạnh lùng vốn có: “Trai hay gái?”

“Bẩm phu nhân, là con trai.”

“Hừ, coi như nàng ta biết phấn đấu.”

“Đúng vậy, ngày sau phu nhân có một đứa con trai kề bên, cuộc sống ở Hầu phủ chắc chắn sẽ dễ dàng hơn!”

“Nên xử lý Khương Đào thế nào đây? Có cần tìm đại phu cho nàng ta không? E rằng nàng ta sắp không cầm cự nổi nữa.”

“Tìm đại phu gì chứ? Cứ trói lại rồi ném xuống hồ đi, giữ lại cũng vô ích.”

Cả người ta bị quấn quanh như một miếng giẻ rách và ném xuống hồ nước lạnh lẽo.

Cái lạnh thấu xương làm ta tỉnh táo đôi chút, ta cảm nhận được sự ngột ngạt đáng sợ, nhưng ngay cả sức lực vùng vẫy cũng không còn.

Máu tươi của ta nhuộm đỏ mặt nước, số phận của ta giống như cây rong trôi nổi lênh đênh trong hồ, mặc người khác định đoạt, thậm chí không thể kêu cứu.

Ta là một đóa hoa đào hoang dại ti tiện nhất, dẫu vậy, dựa vào gì mà ta chỉ xứng đáng héo úa, dựa vào gì mà Mạnh Tri Vũ giẫm lên máu tươi của ta, nở rộ rực rỡ…

Ngay lúc sắp chết, lần đầu tiên ta bắt đầu nghĩ về số phận của mình.

“Khương Đào, ngươi giúp ta đi, hiện tại chỉ mỗi ngươi có thể giúp ta!”

Nghe được âm thanh quen thuộc, ta còn tưởng mình sinh ra ảo giác trước khi chết.

Tuy nhiên cổ tay ta đau nhức, Mạnh Tri Vũ kéo ta thật mạnh, khóc lóc sướt mướt cầu xin ta, không khác như cảnh tượng trong trí nhớ là bao.

Nhưng rõ ràng đây không phải là ký ức…

“Nếu ta không có đứa con này, vị trí Hầu phủ phu nhân của ta chắc chắn sẽ bị lung lay, cuộc sống sau này của ta cũng sẽ bị huỷ hoại!”

“Khương Đào, ngươi đã ở bên cạnh ta nhiều năm, ta coi ngươi như tỷ muội ruột, ngươi nỡ bỏ mặc nhìn ta lâm vào tình cảnh khốn cùng này sao?”

Nghe những câu thoại quen thuộc, ta cảm nhận được dòng máu chảy trong cơ thể ngày càng rõ ràng hơn.

Ta còn sống.

Ta xác nhận điều đó vô cùng rõ ràng.

2.
Mặc dù không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng ta quả thực còn sống và trở về cái đêm Mạnh Tri Vũ nhờ ta sinh con thay nàng.

Đầu óc ta mơ hồ ngớ ngẩn, sau khi nghe xong lời nàng nói, ngơ ngác đồng ý với nàng, lúc trở về phòng của mình, ta sợ hãi suy ngẫm về mọi chuyện.

Phải chăng ông trời thương xót cái chết bi thảm của ta, cho ta một cơ hội sống lại?

Nếu thế, ta không bao giờ muốn trải qua nỗi đau sinh con lần nữa, càng không muốn chịu cái rét buốt và ngột ngạt dưới hồ.

Lúc trước, cuộc đời ta cũng như đầu óc của ta, đơn giản tựa như một tờ giấy trắng.

Ta bị bán vào Mạnh gia từ nhỏ.

Hầu hạ Mạnh Tri Vũ gần mười năm. Đôi khi Mạnh Tri Vũ bộc lộ chút tính tiểu thư, nhưng vẫn đối xử với ta bình thường.

Về sau, nàng ta được gả vào Hầu phủ, ta cũng theo làm nha hoàn của hồi môn cho nàng.

Ta đã chuẩn bị sẵn tinh thần hầu hạ Mạnh Tri Vũ suốt đời, dẫu sao ta cũng đã quen với việc này, ta chưa từng tưởng tượng ra lối thoát nào khác.

Sau khi Mạnh Tri Vũ thành thân, bỗng nhiên phát hiện bản thân mắc bệnh vô sinh. Cho dù Hầu gia có yêu nàng đi chăng nữa, Hầu phủ cũng không thể để một người không đẻ được làm chủ mẫu gia đình.

Kể từ đó, tính tình của Mạnh Tri Vũ thay đổi đáng kể.

Tính nết của nàng càng trở nên tồi tệ hơn, hở một tí là đánh chửi đám nha hoàn bọn ta, ném đồ đạc và khóc rống mỗi ngày.

Có điều những người bị nàng đánh đa số là nha hoàn ở Hầu phủ, ngược lại đối với ta khá tốt.

Hầu gia thật sự thích nàng, cho dù nàng làm loạn cỡ nào, hắn vẫn luôn kiên nhẫn an ủi nàng.

Sau này không biết vị chủ tử nào nghĩ ra được chủ ý, nói tìm người sinh con thay cho nàng và Hầu gia, tiếp đó nuôi dưỡng đứa bé dưới danh nghĩa của nàng.

Nói với bên ngoài rằng đây chính là đứa trẻ do nàng sinh ra.

Tuy nhiên, người làm được việc này chỉ có thể là những người dễ điều khiển và không có địa vị.

Chẳng hạn như đám nha hoàn trong phủ.

Sau đó họ lại tìm đến thầy bói, nói bát tự của người sinh con rất quan trọng, nếu không lựa chọn kỹ càng, đứa trẻ sinh ra sẽ tương khắc với Mạnh Tri Vũ, sẽ là tai hoạ.

Để rồi ta trở thành kẻ xui xẻo kia.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Vốn tưởng rằng mình sẽ bán mạng cho Mạnh Tri Vũ cả đời, hầu hạ nàng ta cả đời, nhưng ngàn lần không nghĩ tới còn phải sinh con thay nàng!

Sinh con, đây chẳng phải chuyện chỉ có thể làm cùng phu quân hay sao?

Ta không bằng lòng, ta muốn từ chối.

Mạnh Tri Vũ lại lôi kéo tay ta và cầu xin: “Khương Đào, ngươi hãy giúp ta đi, hiện giờ chỉ mỗi ngươi mới có thể giúp được ta!”

“Nếu như ta không có đứa con này, vị trí Hầu phủ phu nhân của ta chắc chắn sẽ lung lay, cuộc sống sau này cũng sẽ bị hủy hoại!”

“Khương Đào, ngươi đã ở bên cạnh ta nhiều năm, ta coi ngươi như tỷ muội ruột, ngươi nỡ bỏ mặc nhìn ta lâm vào tình cảnh khốn cùng này sao?”

Ta nghĩ nàng là chủ, còn ta là người hầu, mọi việc nàng yêu cầu chỉ cần thuộc bổn phận, ta sẽ không khước từ.

Kể cả muốn trút giận lên ta, tuy nhiên sao có thể coi việc sinh con là bổn phận của nha hoàn cơ chứ?

Mạnh Tri Vũ còn nói: “Nếu như ngươi giúp ta lần này, ta sẽ xin Hầu gia cho ngươi làm di nương, về sau ngươi sẽ không thiếu cơm ăn áo mặc, thấy thế nào?”

“Hay là, ta trả khế ước bán thân cho ngươi, nếu ngươi muốn rời đi, ta sẽ cho ngươi ngân phiếu và nhà ở, vậy đã đủ chưa?”

“Chỉ cần ngươi giúp ta, ngươi muốn gì ta cũng đồng ý với ngươi, được không?”

Ta có thể muốn gì nữa?

Những gì Mạnh Tri Vũ nói đã khiến ta dao động.

Làm di nương hay đạt được tự do cũng được, suy cho cùng đều tốt hơn hiện tại.

Đây là lần đầu tiên ta biết được rằng mình còn con đường khác ngoài việc làm nha hoàn.

Thế nên ta dao động.

Song ta hiểu rõ, chuyện đến nước này, ta cũng không có quyền nói không.

Mạnh Tri Vũ sẽ không bao giờ có ý từ bỏ những chuyện mình muốn làm.

Nếu ta không ăn mềm, nàng sẽ cho ăn cứng.

Điều đúng đắn là nhận lợi ích mà nàng cho và đồng ý làm việc thay nàng.

Khi Hầu gia biết được chuyện này, hắn lập tức phản đối và tỏ ra rất tức giận.

Hắn cho rằng biện pháp Mạnh Tri Vũ nghĩ ra thật hoang đường, đồng thời hắn nổi giận vì Mạnh Tri Vũ đã đẩy hắn đến bên người phụ nữ khác, người đó còn là một nha hoàn thấp kém.

Sau đó, không biết Mạnh Tri Vũ đã dỗ dành hắn bằng cách nào, hắn không còn kháng cự như ban đầu.

Có điều mãi hồi lâu mà vẫn chưa muốn ngủ chung phòng với ta.

Kế tiếp Mạnh Tri Vũ sai ta đi mua thuốc.

Thuốc dùng cho chuyện giường chiếu.

3.
Ta cố chịu đựng sự xấu hổ và đi đến hiệu thuốc mà mình thường lui tới, tiểu đồng A Mặc ở hiệu thuốc đó khá quen thân với ta, ta cố ý gọi hắn ra và thì thầm với hắn.

A Mặc nghe xong rất ngạc nhiên, hỏi ta muốn loại thuốc này để làm gì.

Ta không thể nói sự thật về chuyện vô sinh của Mạnh Tri Vũ, lại quá vụng về để nói dối, chỉ ấp úng nói được cô gia nhìn trúng, muốn chung chăn gối với cô gia.

A Mặc hỏi ta với vẻ nghiêm túc: “Ngươi bị ép buộc à? Nếu ngươi cần giúp đỡ, cứ nói với ta.”

Ta nghe có vẻ buồn cười, một tiểu đồng tại tiệm thuốc nhỏ bé, có thể giúp gì cho ta?

Thế nhưng ta vô cùng cảm động trước tấm lòng này của hắn, cảm thấy hắn thực sự coi ta như một người bạn.

Ta nhẹ nhàng mỉm cười, nói với hắn: “Không ai ép buộc ta cả, do ta tự nguyện. Chẳng bao lâu nữa ta sẽ có một cuộc sống tốt hơn.”

A Mặc thở dài rồi đi lấy thuốc cho ta.

Lúc ta chuẩn bị rời đi, hắn bỗng gọi ta lại, nói với giọng điệu nghiêm túc và trịnh trọng: “Khương Đào, ngươi thực sự không cần ta giúp sao?”

Ta chỉ mỉm cười vẫy tay, chậm rãi chạy về xe ngựa.

Dù có sự trợ giúp của thuốc, nhưng lần đầu tiên với Hầu gia vẫn khiến ta cảm thấy rất đau đớn.

Ta không hiểu tại sao mọi người lại mê đắm việc này trong truyện. Ngay cả một người có thân thể yếu ớt như Mạnh Tri Vũ cũng đặc biệt thích sinh hoạt vợ chồng với Hầu gia.

Nhưng ta không thích.

Về sau không cần dùng thuốc, Hầu gia cũng bằng lòng chung chăn gối với ta.

Ta chỉ mong mình sớm mang thai để không phải làm việc này nữa.

Nhất là khi Mạnh Tri Vũ đã bắt đầu không vui.

Rõ ràng ngay từ đầu chính nàng muốn giao ta cho Hầu gia, bây giờ Hầu gia bằng lòng phối hợp, nàng lại bắt đầu hận ta.

Nàng luôn giở tính khí quái gở, nói ta là hồ ly quyến rũ Hầu gia, nhưng sau khi trút giận xong, nàng sẽ lại đến xin lỗi ta.

Nàng nói do cảm xúc của bản thân bất ổn, khiến ta chịu ấm ức.

Chờ khi đứa bé chào đời, mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Ta cũng vô cùng mong chờ, nghĩ rằng mọi chuyện sẽ kết thúc sau khi ta hạ sinh em bé.

Ta không kể cho Mạnh Tri Vũ biết, Hầu gia đã nhiều lần đề cập với ta rằng sau khi đứa bé chào đời sẽ lập ta làm di nương, sau này sẽ chiều chuộng ta hết mực.

Hắn càng nói như vậy, ta càng không dám nghĩ đến con đường này.

Chỉ quyết tâm muốn lấy khế ước bán thân của mình, rời khỏi nơi đây và tìm lại tự do cho bản thân.

Chưa từng nghĩ, điều ta hằng chờ mong, cuối cùng lại chờ được ngõ cụt bị vứt bỏ sau khi người khác lợi dụng xong.

Lần này ta phải trốn thoát bằng mọi giá, nhưng trốn thế nào đây?

Nha hoàn bỏ trốn mà không có khế ước bán thân, một khi bị phát hiện, nếu không bị đánh chết cũng sẽ bị bán vào thanh lâu, tóm lại sẽ không có kết quả khả quan hơn.

Nhưng làm sao có thể chạm vào khế ước bán thân đó một cách dễ dàng như vậy…

Chuyện cũ hoàn toàn diễn biến như kiếp trước, ta vừa ứng phó với Mạnh Tri Vũ, vừa vắt óc nghĩ cách phá vỡ tình thế.

Chẳng mấy chốc đã đến ngày Mạnh Tri Vũ sai ta đi mua xuân dược.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận