Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 5

9:20 chiều – 16/11/2024

14

Thị vệ của phủ Thụy An Vương như đã biết trước là ta sẽ đến nên chủ động dẫn ta vào phủ.

Mà Tạ Văn Hạc ngồi nghiêm chỉnh trên cao, mặt mày lạnh như băng giống như khi ở Hồng Trướng Lâu.

Không biết ta đã đứng ở phía dưới bao lâu, chân đã hơi tê thì hắn mới ban ơn mà mở miệng nói:

“A Trúc, cầu xin ta đi.”

Ta mấp máy môi nhưng không sao mở lời được.

Đột nhiên Tạ Văn Hạc cười nhưng là nụ cười rất nham hiểm, nụ cười khiến người ta không khỏi sợ hãi:

“A Trúc, ta đã nói rồi, ngươi còn có thể cầu xin ta hai lần nữa.”

“Lần này ngươi vì ai mà đến? Tú bà của Hồng Trướng Lâu à?

“Nhưng bà ta liên quan đến một vụ án lớn, A Trúc, bổn thế tử không thể vì ngươi mà phá lệ tha cho bà ta được.”

Ta không muốn nhìn Tạ Văn Hạc, đành tùy ý nhìn vào khóm hoa ở phía xa.

Đêm qua vừa mới có một trận mưa lớn, những nụ hoa rụng đầy đất, chỉ còn sót lại vài bông hoa tàn vẫn kiên cường nở rộ.

Trải qua mưa gió nhưng lại càng thêm tươi tắn, cánh hoa căng mọng.

Ta nghĩ, ta cũng muốn làm một bông hoa như vậy.

Ta không còn là A Trúc bám víu vào Hồng Trướng Lâu như trước nữa.

Bây giờ càng không muốn bám víu vào Tạ Văn Hạc.

Cho nên ta nói:

“Thế tử gia, A Trúc không đến cầu xin ngài.”

“Nhưng vì thế tử gia đã nói A Trúc là ân nhân cứu mạng của ngài, còn có thể thực hiện hai nguyện vọng, vậy thì bây giờ A Trúc muốn ngài thực hiện.”

“Một, ta muốn đưa một bữa cơm cho Liễu ma ma. Hai, đưa hết khế bán thân của các tỷ muội ở Hồng Trướng Lâu cho ta.”

Ta ngẩng đầu nhìn Tạ Văn Hạc, giọng nói rất nhẹ, tuy là hỏi nhưng lại rất mạnh mẽ:

“Thế tử gia, được không?”

Sắc mặt Tạ Văn Hạc lập tức tái mét, hắn nắm chặt chiếc cốc sứ trong tay, gân xanh trên cổ tay nổi lên:

“A Trúc, ngươi biết ta muốn ngươi làm gì mà.”

Ta im lặng nhìn hắn.

Hắn cũng nhìn chằm chằm vào ta.

Đây là một cuộc đối đầu không tiếng động.

Ta và Tạ Văn Hạc ở bên nhau hai năm, ta cũng đoán được một số tâm tư của hắn.

Hắn quen làm người được chiều chuộng cao cao tại thượng, chỉ là hắn không muốn để ta rời khỏi hắn, nhưng lại không muốn hạ mình cầu xin ta.

Nhưng hắn không muốn để ta rời đi, cũng chỉ để cho ta làm thiếp.

Còn là thiếp thất tranh sủng với A Kha cô nương.

Kể từ ngày đó của hai tháng trước, ta đã không bằng lòng rồi.

Bây giờ, ta vẫn không bằng lòng.

Đột nhiên, ta quỳ xuống đất, nhiệt độ của phiến đá xanh rất lạnh, cộng thêm hơi ẩm sau cơn mưa ngày hôm qua, thấm vào tận xương tủy của ta:

“Thế tử gia, xin ngài thành toàn cho A Trúc.”

Ta cầu xin hắn đừng ép ta nữa:

“Thân phận của ngài cao quý, còn A Trúc có xuất thân từ thanh lâu, ta không xứng với ngài.”

Tạ Văn Hạc: “Ta có thể sắp xếp cho ngươi một thân phận tốt…”

Hắn còn chưa nói xong, ta đã ngắt lời hắn: “Nhưng A Trúc không muốn, A Trúc không muốn vào phủ.”

“Không muốn vì dỗ dành một người mà làm cho những đầu ngón tay bầm tím, không muốn người đó không chịu ăn cơm ta nấu, cũng không uống trà ta pha, càng không muốn từ tận đáy lòng của hắn luôn coi thường ta, khinh miệt ta, khinh rẻ ta.”

“Thế tử gia, Tạ Văn Hạc, ta không muốn.”

“Ta cũng là người, là người còn sống sờ sờ, ta cũng có tình cảm, cũng sẽ đau lòng, cũng sẽ buồn. Nhưng dường như ngài chưa bao giờ nhìn thấy nỗi buồn của ta.”

Tạ Văn Hạc cười lạnh một tiếng, hắn bước xuống véo mặt ta:

“A Trúc, trước kia không phải ngươi rất thích ta sao? Bây giờ ngươi cũng muốn vứt bỏ ta sao?”

Ta nhẹ nhàng gật đầu:

“Đúng vậy, trước kia A Trúc sinh ra vọng tưởng, dám thích thế tử gia. Nhưng thế tử gia, lúc trước khi ta cứu ngài ra khỏi đám ăn mày, rõ ràng ngài cũng cảm kích ta, nhưng sau khi ta đưa ngài vào Hồng Trướng Lâu, ánh mắt của ngài đã hoàn toàn biến thành chán ghét.”

“Vì vậy, thế tử gia, ngài hãy buông tha cho A Trúc đi, cũng buông tha cho chính ngài nữa.”

Đừng miễn cưỡng bản thân mà thích ta, cũng đừng miễn cưỡng ta nữa.

Rất lâu rất lâu, Tạ Văn Hạc cũng không nói một lời, dường như hắn đã mệt mỏi, sau đó quay người bỏ đi.

Chỉ có điều hắn đồng ý để ta vào đưa cho Liễu ma ma bữa cơm cuối cùng.

Người ta thường nói: Một bữa cơm trước khi chết còn hơn ngàn đống tro tàn trước mộ.

Ta vẫn hiểu rõ Tạ Văn Hạc.

Hắn tuyệt đối sẽ không chỉ vì ta mà bắt Liễu ma ma, chắc chắn là Liễu ma ma đã phạm tội gì đó nên hắn mới làm như vậy.

Cho nên ta không thể cầu xin hắn.

Ta chỉ có thể làm như vậy.

15

Trong ngục, Liễu ma ma sống không tốt.

Tóc tai bù xù, y phục tù nhân còn có mùi hôi thối.

Còn đâu dáng vẻ ăn mặc lộng lẫy ở Hồng Trướng Lâu nữa?

Bà ta thở dài nói: “Trước kia chỉ biết ngươi là một kẻ ngốc, không ngờ ngươi còn là người cứng đầu.”

Ta không nói gì, ta đưa cho bà ta một bát cơm và canh gà.

Liễu ma ma không nói gì nữa, bà ta cầm đũa lên khuấy khuấy rồi đột nhiên hỏi: “Là Phượng Nương đi tìm ngươi có đúng không?”

Không phải nghi vấn, mà là khẳng định.

Ta gật đầu.

Bà ta cười một tiếng:

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

“Ngươi và Phượng Nương đều là lừa bướng bỉnh, đời này của ta coi như đã sống đủ rồi, ta tạo ra nhiều nghiệp chướng như vậy, cũng đáng đời.”

“Nhưng A Trúc, ta chưa bao giờ bạc đãi ngươi, ngươi coi như giúp ta một việc đi, ngươi để Phượng Nương đến giúp ngươi có được không?”

“Được.” Ta đặt hộp thức ăn xuống: “Tạ Văn Hạc đã đồng ý đưa hết khế bán thân của các cô nương ở Hồng Trướng Lâu cho ta, sau này ta sẽ chăm sóc tốt cho Phượng Nương.”

Lúc này nói gì cũng vô ích, ta chỉ có thể đáp ứng Liễu ma ma.

Chỉ mong kiếp sau bà ta không đi vào vết xe đổ này nữa mà làm một người tử tế.

Ta cầm khế bán thân trở về Hồng Trướng Lâu, không biết từ lúc nào Phượng Nương cũng đã trở về.

Nàng nhìn ta bằng ánh mắt phức tạp, nhưng không biết nói gì.

Ta cười với nàng: “Phượng Nương, ta đã gặp Liễu ma ma, Liễu ma ma rất tốt, còn dặn ta chăm sóc tốt cho ngươi.”

Ánh mắt của Phượng Nương lóe lên một tia sáng: “Vậy bà ấy có thể trở về không?”

Ta không trả lời.

Ta chỉ sai người gọi tất cả các cô nương xuống.

Các tỷ muội của Hồng Trướng Lâu lần lượt tụ tập lại, không còn Liễu ma ma và quy công, trên mặt ai cũng hiện lên vẻ lo lắng cho tương lai sau này.

“A Trúc à, chuyện mà vị của nhà ngươi làm thật không đáng tin! Hồng Trướng Lâu của chúng ta đắc tội gì với hắn mà hắn lại muốn phá nát chén cơm của chúng ta!”

“Đúng vậy, Liễu ma ma bị bắt rồi nên khách không dám bước chân vào Hồng Trướng Lâu nữa, chúng ta còn bán nụ cười cái gì nữa? Uống gió Tây Bắc à!”

“A Trúc, A Trúc, ngươi làm ơn đi cầu xin thế tử đi, ngươi bỏ đi rồi, chúng ta cũng muốn sống.”

Các tỷ muội mồm năm miệng mười, ríu rít không ngừng.

Chỉ có Nhậm Vân và Phượng Nương đứng một bên, không nói một lời.

Nhậm Vân là cái tên đứng đầu bảng của Hồng Trướng Lâu, vốn là tiểu thư khuê các nhưng vì gia tộc bị liên lụy vào vụ án mưu phản, toàn bộ nữ quyến trong phủ không bị chém đầu thì cũng bị đưa vào thanh lâu làm kỹ nữ.

Liễu ma ma nói, người đọc sách cho nên thanh cao.

Nhậm Vân chính là người như vậy.

Nàng luôn tự cho mình là cao quý, mới đến Hồng Trướng Lâu mà nhất quyết không chịu tiếp khách, Liễu ma ma lập tức sai người nhổ ba móng tay của nàng, ném nàng vào phòng đầy chuột đói trong ba ngày.

Đến khi ra ngoài thì Nhậm Vận đã chịu tiếp khách.

Chỉ là toàn thân của nàng đều bị chuột gặm nhấm, trông rất kinh khủng.

Nhậm Vân phải dưỡng nửa năm, mới dưỡng được thân thể như trước mà đi tiếp khách.

Liễu ma ma chịu bỏ tiền nuôi nàng, cũng là vì nàng thanh cao, xinh đẹp, làn da trắng hồng như ngọc, rất được lòng nam nhân.

Chỉ riêng đôi mắt của nàng cũng đã khác chúng ta.

Mắt ngậm sương buồn, lại mang theo chút kiêu ngạo cố chấp.

Khác với vẻ mị nhân của chúng ta.

Ta hỏi Nhậm Vân: “Nhậm Vân, nếu Hồng Trướng Lâu tan rã, ngươi cảm thấy thế nào?”

Nhậm Vân uể oải, nàng rất kiêu ngạo, thoạt nhìn như không muốn để ý đến ta.

Nhưng nàng vẫn nói ba chữ: “Tốt, rất tốt.”

16

Khoảnh khắc này, các tỷ muội đều im bặt.

Im lặng hồi lâu mới có người nhỏ giọng mắng:

“Cái gì chứ, bản thân không muốn tiếp khách mà còn muốn kéo chúng ta xuống nước!”

“Đúng vậy, còn tưởng mình là đại tiểu thư à? Đều tiếp khách, đều hạ tiện, làm bộ làm tịch cái gì chứ?”

Nhậm Vân lạnh lùng liếc nhìn mọi người một lượt, sau đó nàng mới cười khẩy, nụ cười sắc bén như dao, thốt ra mấy chữ: “Một đám ngu xuẩn.”

“Đúng, như vậy quá ngu xuẩn.” Ta mỉm cười tiếp lời nàng, lấy từng khế bán thân trong hộp ra.

“Nhưng chúng ta ngoài việc tiếp khách ra thì còn có thể có cuộc sống khác, không phải sao?

“Tỷ như là ta, ta đã mở một quán hoành thánh. Tỷ như Nhậm Vân, không chừng còn có thể làm một nữ tiên sinh.

“Khế bán thân của các tỷ muội đều ở đây, có thể xé nát bất cứ lúc nào. Ngoài ra, các tỷ muội đều đã để dành được một số bạc, đủ để các ngươi về quê hoặc mở một cửa hàng ở kinh thành.

“Nếu các tỷ muội vẫn muốn tiếp khách thì có thể gia nhập Xuân Phong Lâu ở đối diện.”

Không một tỷ muội nào tiến lên.

Chỉ có Nhậm Vân nhướng mày: “Thật không?”

Ta nói: “Thật.”

Nàng lại hừ lạnh một tiếng, rút khế bán thân của mình ra rồi xé nát:

“Nơi thối nát như thế này, nên biến mất từ lâu rồi mới phải.”

Có nàng ấy dẫn đầu, các tỷ muội còn lại cũng xé nát khế bán thân của mình.

“Ai muốn đến Xuân Phong Lâu chứ? Bây giờ đều đã tự do rồi, ai còn ngu ngốc như vậy?”

“Đúng vậy, cho nên Nhậm Vân nói không sai, Hồng Trướng Lâu không còn nữa, tốt đến mức không thể tốt hơn.”

“Liễu ma ma là tai họa ngàn năm, không còn cũng tốt.”

Mọi người bàn tán không ngớt, sau khi xé nát khế bán thân, họ đều trở về phòng thu dọn đồ đạc.

Còn Phượng Nương lại đứng ở phía xa như bị người ta hút mất hồn vía.

Ta thở dài: “Phượng Nương, Liễu ma ma không về được nữa rồi, ngươi cảm thấy là chuyện tốt hay chuyện xấu?”

Phượng Nương đờ đẫn nhìn chằm vào khế bán thân cuối cùng trong hộp.

Tờ khế bán thân đơn độc, mỏng manh, lặng lẽ nằm đó.

Môi nàng run run, rất lâu sau mới nói: “Tốt, là chuyện tốt.”

Ta đưa tờ khế bán thân của nàng ấy vào tay nàng ấy.

“Liễu ma ma đã dặn ta một câu, bảo ta chăm sóc tốt cho ngươi. Nếu ngươi có ý định cùng ta bán hoành thánh thì ta rất hoan nghênh, nếu ngươi có nơi nào tốt hơn để đi thì ta cũng không ngăn cản ngươi.”

“Phượng Nương, ta chỉ hy vọng ngươi hiểu rằng, không có Liễu ma ma, ngươi còn có thể sống tốt hơn.”

Nói xong, ta định dời chân rời đi.

Nhưng Phượng Nương lại kéo tay áo ta.

Nàng nhỏ giọng nói: “Ta đi cùng ngươi.”

Ta ngẩn ra, sau khi phản ứng lại thì nắm lấy tay nàng:

“Được, vậy ngươi về nhà với ta đi.”

Về nhà, chúng ta đều có nhà rồi.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận