5
Giật mình tỉnh giấc từ cơn ác mộng, ta phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường mềm mại, y phục trên người đã được thay mới, vết thương cũng được băng bó cẩn thận.
Đang lúc thắc mắc, một bàn tay ngọc ngà vén màn giường lên.
“Đừng nhìn, là do nha hoàn xử lý.” Lục Minh Vũ tự nhiên ngồi bên giường, tay khuấy bát thuốc đen ngòm, thản nhiên nói, “Nói đi, trở lại làm gì?”
Ta nắm chặt vạt áo, do dự: “Ngươi có thể cứu Tạ Thành được không?”
Muỗng thuốc rơi vào bát, tạo nên những đợt sóng lăn tăn.
“Ôn Ninh.” Lục Minh Vũ tức đến bật cười, “Ngươi nghĩ chỉ cần một lời nói của ngươi là ta sẽ sẵn sàng liều mạng vì ngươi như trước kia sao?
“Ta đường đường là Nhiếp Chính Vương, muốn loại nữ nhân nào mà chẳng có.
“Nàng tự đánh giá mình quá cao rồi.”
Như một cái tát mạnh, khiến tai ta ù đi.
Ngày trước cũng vậy, Tạ Thành rơi vào bẫy bị bắt, bọn sơn tặc đòi một khoản tiền chuộc lớn, nếu không sẽ giết người.
Trước nhiệm vụ, ta chỉ có thể nhờ Lục Minh Vũ đổi lấy con tin.
“Hắn rất quan trọng?”
“Rất quan trọng. Yên tâm, ta sẽ sớm quay lại cứu chàng.”
Đôi mắt đen của Lục Minh Vũ bỗng chốc trở nên u ám.
Hắn cười khẩy một tiếng, rồi đi thẳng lên núi.
Không ngờ lũ sơn tặc không giữ lời, chúng dùng cực hình để tra tấn hắn, khi ta mang tiền lên chuộc người, tay phải của Lục Minh Vũ đã bị thương nặng, suýt không thể cầm bút nữa.
Lúc đó, hối hận dâng trào như cơn sóng trắng cuộn trào.
Mắt ta cay xè, chỉ muốn tự tát mình hai cái.
Trong lòng ta thầm hứa sẽ đối tốt với hắn cả đời, nhưng sau đó lại chính tay mình moi tim hắn.
Móng tay cắm vào lòng bàn tay, máu rỉ ra.
Ta loạng choạng quỳ trước mặt Lục Minh Vũ, “Xin ngươi, chỉ cần ngươi chịu giúp, bảo ta làm gì cũng được.”
“Ồ?”
Tiếng cười lạnh lùng vang lên từ trên đầu.
Bàn tay thô ráp với vết chai nhẹ nhàng vén tóc mai, ngón tay lướt qua làn da, khơi dậy một làn sóng nóng bỏng.
“Đây là nàng tự nói, làm gì cũng được.”
Giọng hắn lả lướt, âm cuối kéo dài.
Như thể bị một con rắn độc nhìn chằm chằm, sống lưng ta lạnh toát.
Ta cắn chặt môi dưới, run rẩy mở dây thắt lưng của hắn, xuyên qua lớp áo mỏng cũng cảm nhận được cơ bắp hắn bỗng căng cứng.
Lục Minh Vũ ánh mắt u ám: “Biết mình đang làm gì không?”
Thấy ta vụng về đưa đôi môi mình tới, hắn cười lạnh đập vỡ bát thuốc xuống đất.
Mảnh sứ vụn văng khắp nơi.
Người hầu hoảng hốt quỳ sụp xuống, không dám thở mạnh.
“Ha, thật là tình yêu chân chính.”
Sắc mặt Lục Minh Vũ tối sầm, từ từ siết chặt cổ ta:
“Muốn cứu hắn đến vậy, ta nhất định không để nàng như ý!”
6
Lửa giận trong mắt hắn bùng lên tận mấy lần, giống hệt như lần đầu hắn gặp Tạ Thành.
Trong nhiệm vụ lần đó, ta bị trúng phải thuốc mê.
Tạ Thành đưa ta về nhà, không ngờ lại bị Lục Minh Vũ bắt gặp.
Lục Minh Vũ khác hẳn với thường ngày, mạnh mẽ đè ta xuống, hai tay chống bên cạnh, liên tục chất vấn:
“Hắn là ai?
“Các người có quan hệ gì, tại sao hắn có thể ôm nàng?
“Ninh Ninh, nàng không muốn thành hôn với ta, có phải vì hắn không?”
Giọng nói run rẩy, biểu cảm kích động.
Trong những ngày qua, Lục Minh Vũ đã nhiều lần đề nghị ấn định ngày thành hôn, nhưng ta luôn tìm đủ lý do để từ chối, không tránh khỏi nghi ngờ và nhạy cảm.
Thực ra không phải ta không muốn.
Sống bên nhau bao lâu, nói không động lòng là không thể nào.
Nhưng ta chỉ là một sát thủ, tình cảm đối với ta thật xa xỉ.
Không dám nhìn thẳng vào ánh mắt thăm dò của hắn, ta lúng túng quay mặt đi, không ngờ lại bị hắn cắn mạnh vào xương quai xanh.
Ta đau đớn hít một hơi lạnh, vô tình chạm vào một chỗ nào đó.
Chỉ nghe một tiếng khẽ kêu, Lục Minh Vũ nghiến răng nói:
“Ninh Ninh, nàng có phải đã quên, chúng ta đã có hôn ước rồi không?
“Dù có thành hôn sớm cũng không sao.
“Hơn nữa, thê tử mà không ngoan ngoãn như vậy, nàng nói tướng công phải phạt thế nào?”
Áp lực nặng nề ập đến, ta không thể chống cự, như con cá trên thớt chờ bị chặt.
Trong lúc hoảng loạn, ta rơi nước mắt.
Lục Minh Vũ ngẩn người, sau một lúc tự chế nhạo cười: “Thì ra nàng ghét ta đến vậy.
“Nếu không thích, sao còn phải đính hôn?”
Hắn nhìn ta với ánh mắt đầy tổn thương, buông tay ra, ôm chăn tiếp tục trải trên mặt đất.
Sau này, bất luận ta giải thích thế nào, hắn vẫn xem Tạ Thành là kẻ thù.
Giờ đây, tiếng cười lạnh lùng vang lên từ trên cao.
“Lúc trước là nàng đã trêu đùa ta.” Lục Minh Vũ từ từ siết chặt tay trên cổ ta, ánh mắt dưới đáy tràn đầy điên cuồng, “Là muốn lấy ta làm phương án dự phòng, hay cảm thấy trêu đùa ta thật thú vị?
“Thật nực cười, ta luôn trách bản thân mình không đủ tốt, không thể chiếm được tình cảm của nàng.
“Ngay cả khi bị nàng moi tim, vẫn mong đợi nàng quay lại.”
7
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetCho đến khi ta gần như ngạt thở, hắn mới giận dữ vung tay áo bỏ đi.
Dù không còn quay lại nơi này, mỗi ngày vẫn có người mang tin tức về Tạ Thành, kèm theo phần thưởng và thuốc bổ.
Chỉ là những gì ghi chép trên đó đều là những hình phạt khiến lòng người lạnh gáy.
Ta bực bội vo giấy lại, ném vào đống lửa đang lách tách kêu vang.
Điểm lửa đỏ tươi nhảy lên da thịt, một cơn đau nhói xộc đến, chợt nhớ lại trận hỏa hoạn tàn khốc năm ta năm tuổi.
Khi đó, mẫu thân của Tạ Thành đã dùng sức lực cuối cùng để ném ta ra ngoài, còn bản thân thì bị những thanh xà ngang sập đè chết trong đống hoang tàn.
Ngày hôm đó chính là sinh thần của Tạ Thành.
Hắn ta vừa từ bắt hai con cá từ sông vêd, vui vẻ chạy về nhà.
Nhưng chờ đón hắn ta lại không phải là người mẹ dịu dàng, cũng không phải là những chiếc bánh bao nóng hổi.
Mà là ngọn lửa cháy lớn, và ta khóc lóc xin lỗi.
Tạ Thành ngồi ngẩn ra trên mặt đất, giận dữ hỏi: “Ôn Ninh, tại sao không phải là ngươi chết?”
Tại sao không phải là ta?
Ta đã hỏi bản thân câu hỏi đó biết bao lần.
Mẫu thân hắn ta là một nữ tử tốt bụng, luôn chăm sóc cho một cô nhi là ta, đã che chở cho chúng ta trong thời kỳ loạn lạc, nhưng vì ta có xích mích với quý nhân mà phải chịu liên lụy, cuối cùng táng thân trong biển lửa.
Còn Tạ Thành luôn chăm sóc ta như một người huynh trưởng, nhưng vì ta mà mất đi người thân duy nhất.
Là ta đã hại họ.
Để báo thù, để đền bù, ta đã theo Tạ Thành vào Ngân Nguyệt Các.
Mỗi lần hắn ta nhận nhiệm vụ, ta đều xin đi cùng, bất kể bị lạnh lùng trách mắng ra sao, ta đều lặng lẽ chịu đựng.
Dù gặp bất cứ nguy hiểm nào, ta cũng quyết tâm chắn trước mặt hắn ta.
Người trong các nói ta yêu hắn ta say đắm.
Chỉ có ta biết.
Trong kiếp này, ta nợ hắn ta, ta sẽ trả bằng mạng sống của mình.
Tay ta xoay lại, khép lại bản án của Tạ Thành, bên trên viết rõ ràng hắn ta đã mưu cầu tài vật, giết hại cả nhà Thị Lang Bộ Hộ cùng một trăm hai mươi người.
Môi ta nhếch lên một nụ cười mỉm.
Phương pháp xử lý này quá quen thuộc, giống như khi Ngân Nguyệt Các vứt bỏ ta năm đó, chỉ một cái mũi tên gán cho tội danh.
Ánh trăng bên ngoài sáng tỏ, ánh bạc chiếu lên những vết thương lớn nhỏ trên cánh tay.
Ta nghĩ, nếu lần này có thể giúp hắn ta minh oan, thì giữa ta và Tạ Thành sẽ hết nợ?
Trong những năm qua, ta đã chán ngấy cuộc sống chạy trốn, đánh nhau, chỉ muốn tìm một nơi có phong cảnh đẹp để sống hết phần đời còn lại.
Xây dựng một ngôi nhà nhỏ, trồng đầy hoa thược dược hồng.
Nếu có thể, thì nuôi thêm một con mèo ô vân đạp tuyết*.
*Một con mèo có lông đen trên lưng, lông trắng ở bụng và lông trắng trên đầu.
Suy nghĩ khẽ động, ta cầm bút phác thảo bản vẽ, thoạt nhìn có vẻ khá giống với ngôi nhà ở thôn Mục Vân.
Gió đêm thổi tắt ánh nến, ta ngẩng đầu nhìn về hướng Đại Lý Tự.
Hiện tại mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu một bức mật thư nữa.
8
Ta sai người đi mời Lục Minh Vũ.
Chưa gặp hắn, lại đợi một người đang tức giận, đó là Hồng Cẩm.
Nàng ta như cơn bão ập đến, trên người vẫn mang mùi máu tươi, chắc hẳn vừa trở về từ một nhiệm vụ.
“Đồ nữ nhân xấu xa, sao ngươi còn mặt mũi nào ở đây?” Nàng ta vung tay, kéo áo ta, khiến ta rơi xuống giường.
Nhìn quanh căn phòng đầy những bảo vật quý giá, nàng ta càng tức giận, tay run lên.
“Ta ở bên cạnh hắn ba năm, hắn chưa từng nhìn ta một cái.
“Tại sao ta bỏ ra bao công sức mà vẫn không nhận được, còn ngươi chỉ cần vẫy tay hắn đã tự nguyện dâng hiến tất cả?”
Ánh mắt lạnh lẽo như độc dược.
Nàng ta cúi đầu tiến sát đến ta, hơi thở ấm áp phả vào má ta.
Mũi kiếm lạnh lẽo theo tầm nhìn trượt xuống tĩnh mạch.
“Ta đã hiểu, chỉ cần ngươi còn sống, hắn sẽ không chứa chấp người khác trong lòng.”
Cơn đau rát như lửa đốt trên cổ.
Nhưng vết thương của ta vẫn chưa hồi phục, nếu thật sự đánh nhau thì chẳng có cơ hội nào, chỉ biết nắm chặt chuôi kiếm trấn an nàng ta: “Dù ngươi có tin hay không, hắn giữ ta lại chỉ để tra tấn.”
“Tra tấn?” Hồng Cẩm bật cười ngạc nhiên, “Ngươi gọi đó là tra tấn sao?
“Vậy ngươi có biết trong mấy ngày này, hắn đã cứu người mà ngươi yêu…”
“Im miệng!” Một tiếng quát giận dữ vang lên.
Hồng Cẩm vội vàng tránh khỏi mũi kiếm, nhưng khi quay người lại đã bất ngờ đẩy ta về phía trước.
Nhìn thấy ta sắp va vào một vũ khí sắc nhọn bên cạnh.
Ta tuyệt vọng nhắm mắt lại, không ngờ lại rơi vào một lồng ngực rắn chắc, ngay sau đó là một tiếng kêu khẽ.
Lưng Lục Minh Vũ va vào góc nhọn.
Mùi máu tanh ngập tràn, gương mặt hắn trắng như giấy.
Giống như có người ấn nút tắt tiếng, cảnh tượng hỗn loạn nhưng không phát ra tiếng động.
Hồng Cẩm bị thii vệ giữ chặt, vẫn giãy giụa muốn lao tới.
Còn ta bị kéo sang một bên, ngây người nhìn các đại phu cứu chữa Lục Minh Vũ, thấy từng thau máu được mang ra, tim ta đau như muốn ngất xỉu.
Cho đến khi rạng sáng, ta mới nghe được tin tức hắn đã vượt qua nguy hiểm.
“Ôn tiểu thư.” Nhìn thấy ta đứng ở cửa, đại phu dừng lại động tác lau mồ hôi, cúi người chào:
“Ta biết ngươi không phải là người lạnh lùng vô tình, cú đâm năm đó chỉ sát qua tim của Vương gia, không tổn thương đến chỗ hiểm, nhìn là biết cố ý.
“Nhưng ba năm qua, Vương gia đã cống hiến tâm huyết vì xã tắc, thịnh thế thái bình này không thể thiếu ngài ấy, dân chúng cũng không thể thiếu ngài ấy.
“Dù ngươi đến đây vì lý do gì, xin hãy đừng hủy hoại ngài ấy nữa.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.