Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 3

8:11 chiều – 16/11/2024

5.
Tôi quyết định lặng lẽ rời đi.

Sợ rằng Thời Ứng có thể đổi ý và tiêu diệt tôi.

Khi đến phòng thí nghiệm, đàn em vội vã chạy tới:

“Đàn chị, hộp thư vẫn chưa có phản hồi, nhưng em đã tìm ra một tin nội bộ.”

“Giáo sư Ôn của đại học S, một tháng trước cũng dẫn đầu làm thí nghiệm của chúng ta, tuy rằng không biết thao tác cụ thể, nhưng phỏng chừng kết luận cũng không kém chúng ta nghiệm chứng nhiều lắm.”

Trong lòng tôi chợt nặng trĩu.

Từ khi phát hiện vấn đề đến khi kiểm chứng thí nghiệm, tôi đã cùng các đàn em mất hơn một năm.

Tháng trước, cuối cùng chúng tôi cũng hoàn thành luận văn, nhưng sau khi gửi đi hơn một tháng vẫn chưa có phản hồi.

Đàn em ngốc nghếch còn đứng bên cạnh vui vẻ: “Vậy thì chúng ta còn nhanh hơn họ, thí nghiệm này ít nhất phải mất ba tháng mới có kết quả, cộng với việc viết luận văn, chúng ta đã bỏ xa họ một đoạn.”

Người nọ vỗ vào gáy đàn em: “Nếu dễ dàng như vậy, luận văn của chúng ta đã không mất hơn một tháng mà vẫn chưa có hồi âm rồi.”

Việc các giáo sư có uy tín và thâm niên hơn chèn ép luận văn là một quy tắc ngầm đen tối trong giới chúng tôi.

Nhiều tạp chí có tầm ảnh hưởng không chỉ xét đến nội dung khi đăng bài mà còn xem xét đến trường phái học thuật và thâm niên.

Như phòng thí nghiệm nhỏ bé của chúng tôi, rõ ràng không có liên quan gì đến trường phái học thuật hay thâm niên.

Dù cuối cùng có được xuất bản, thì tạp chí cũng chắc chắn sẽ hạ cấp.

Tôi đã đoán được kết cục của bài báo này, vì vậy khi tham gia tiệc, tôi cũng đã trở nên uể oải hơn.

Để khoe du thuyền, hắn lại tốn công dùng máy bay riêng đưa chúng tôi đến bãi biển.

Du thuyền mới của Bạch Phóng Thần quả thật sang trọng, không ngạc nhiên khi hắn không tiếc gì để tổ chức tiệc sinh nhật cho chó chỉ để khoe khoang.

Bạch Phóng Thần nằm phè phỡn trên ghế sô pha sang trọng, ôm ấp cả hai bên, trong khi nhân vật chính của tiệc sinh nhật là Cáp Lôi thì tủi thân chỉ được thêm một hộp thức ăn.

Một anh em khác của Thời Ứng là Trình Hiên châm chọc:

“Ngay cả chó cậu cũng lợi dụng, cậu còn tệ hơn cả chó.”

Bạch Phóng Thần nhìn thấy tôi, mắt sáng lên: “Đàn chị, mau đến chơi Đại Phú Ông với tôi.”

Thôi được, tôi cũng không thể hiểu nổi, gia sản của hắn cộng lại còn nhiều hơn cả tiền ảo trong Đại Phú Ông, nhưng lại đặc biệt yêu thích trò chơi trẻ con này.

Thời Ứng bọn họ đương nhiên là không chịu chơi với hắn, chỉ có tôi là bị hắn làm phiền không thể từ chối, mỗi lần đều chơi vài ván với hắn.

Hắn thấy tôi như một người bạn đồng hành trong trò chơi, mỗi lần đều vui không ngớt.

Hắn gọi một vòng, cuối cùng cũng gom đủ bốn người, hào hứng chia tiền ở đó.

Thời Ứng và Trình Hiên ngồi một bên uống rượu nói chuyện phiếm.

Thời Ứng nhìn Bạch Phóng Thần đang vui vẻ ồn ào, lắc đầu: “Trẻ em thiểu năng hay vui cười.”

Trình Hiên cũng cười, không lâu sau ánh mắt tập trung trên người tôi:

“Thật ra cậu rất để tâm đến cô ấy.”

“Nhiều năm như vậy bên cạnh cậu không có phụ nữ, tuy rằng cậu nói cái này chỉ là nuôi dưỡng để đối phó với gia đình, nhưng đối với chúng tôi mà nói, cô ấy cũng coi như người phụ nữ duy nhất cậu dẫn tới gặp mặt chúng tôi.”

Thời Ứng ánh mắt trầm tư, bất chợt nghĩ về lần đầu tiên gặp tôi nhiều năm trước.

Lúc đó, hắn vừa tham gia một bữa tiệc khai trương lớn với vai trò là nhà đầu tư, khi ra ngoài, bên cạnh có một phòng nhỏ đang tổ chức một hội thảo học thuật quy mô nhỏ.

So với bữa tiệc khai trương hoành tráng, hội thảo này trông rất vắng vẻ.

Tôi đứng trên sân khấu, tóc búi cao, khuôn mặt trang điểm nhẹ, đang tranh luận với các giáo sư tóc bạc ở dưới.

Thời Ứng khi đó nghĩ rằng, à, cô gái này cũng khá giỏi.

Và khi gia đình lại nghi ngờ hắn có thực sự thích phụ nữ hay không, hắn bất chợt nhớ lại cảnh đó.

Chỉ là không ngờ, khi gặp lại tôi, tôi không trở thành một nhà nghiên cứu giỏi như hắn dự đoán, mà lại bị loại ra và chuyển đến một phòng thí nghiệm xa xôi không có thiết bị.

Hắn nâng ly và uống cạn rượu.

Tôi đang bận rộn với Bạch Phóng Thần, không biết Thời Ứng đã nghĩ gì, lúc này tôi đang rối như tơ vò.

Thành quả đã nỗ lực lâu như vậy giờ đây đã bị tuyên án tử hình, việc tôi không khóc đã là một kỳ tích.

Nhưng dù sao Bạch Phóng Thần cũng là chủ nhà, tôi không thể làm hỏng không khí của hắn, chỉ đành cười gượng, cùng họ chơi vui vẻ.

Sau khi xây thêm một căn nhà, Thời Ứng đặt tay lên vai tôi.

Hắn nắm tay tôi kéo dậy:

“Tôi mang cô ấy đi trước.”

Nói xong, hắn ôm tôi ra ngoài, không quan tâm đến Bạch Phóng Thần đang nổi cáu.

Hắn đưa tôi lên tầng trên của du thuyền: “Khó khăn lắm mới ra ngoài chơi, đừng mãi dỗ dành đứa trẻ khổng lồ đó.”

Tôi cười, hắn sao lúc nào cũng châm chọc chính xác đến vậy.

Theo tay hắn, tôi nhìn thấy những ánh sáng lấp lánh từ xa.

Điều tuyệt vời hơn là, trong ánh sáng lấp lánh, một vầng trăng mờ ảo phủ trên mặt biển, ánh đèn điểm xuyết làm cho ánh trăng càng thêm rực rỡ như gấm.

Hắn quay trở lại quầy bar, lục lọi một hồi, đưa cho tôi một ly rượu màu xanh huyền bí.

Những viên đá vụn lấp lánh dưới ánh sáng, như ánh trăng trên mặt biển, được đổ vào ly.

Tôi bị ấn tượng, không tự chủ được hỏi: “Ly rượu này gọi là gì?”

Tôi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Gọi là ‘Trăng biển’ thì sao?”

Thời Ứng không có ý kiến, nắm tay tôi ngồi xuống ghế câu cá:

“Dạy em câu cá có được không?”

Thời Ứng giọng điệu nhẹ nhàng, tạo cảm giác như đang dỗ dành tôi.

Tôi cười: “Vậy cá câu được thì làm gì?”

Thời Ứng nháy mắt tinh nghịch: “Nướng ngay tại chỗ, làm cho du thuyền của Bạch Phóng Thần bị khói đen.”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Tôi cười lớn: “Vậy hắn chắc chắn sẽ nướng chúng ta cùng với cá.”

“Nụ cười của mỹ nhân.”

Tôi không hiểu: “Hả? Cái gì?”

Thời Ứng lặp lại: “Anh nói, ly rượu đó gọi là ‘Nụ cười của mỹ nhân.’”

Hắn ngồi thẳng dậy từ ghế câu cá, châm một điếu thuốc, lại trở về với vẻ ngoài quyết đoán, khí thế mạnh mẽ như xưa:

“Nói đi, sao tâm trạng của em lại không tốt?”

6.
Tôi hồi tưởng lại lời nói và hành động của mình trên suốt chặng đường.

Rõ ràng tôi đã che giấu cảm xúc rất tốt rồi mà, làm sao Thời Ứng lại nhìn ra được?

Tôi cúi đầu đi qua.

Tôi thử nói vài câu, Thời Ứng vẫn kiên nhẫn như cũ, liền mạnh dạn nói tiếp.

Nói xong lời cuối cùng, viền mắt tôi hơi đỏ lên.

Thời Ứng véo nhẹ vào má tôi:

“Lúc gạt anh thì như thế nào, hùng hồn như vậy mà, đến bây giờ lại bị bọn họ bắt nạt, hử?”

Tôi tức giận bất bình:

“Từng người trong số họ đều có thanh danh và quyền thế, em mới chỉ chống cự một lần thôi đã rơi vào cái phòng thí nghiệm thế này, nếu đấu tiếp thì ngay cả Bắc Kinh em cũng không trụ lại được nữa.”

Thời Ứng cười: “Anh không có danh vọng và quyền thế sao? Nhưng lại chẳng thấy em sợ anh.”

Giọng điệu của hắn còn có chút bất mãn:

“Mười chín tệ tám một gói, em không phải như thường ngày lấy ra gạt anh chứ?”

Tôi ngẩng đầu định phản đối, bỗng nhận ra.

Mặc dù lý trí tôi hiểu rõ địa vị và quyền thế của Thời Ứng, nhưng trong quá trình tiếp xúc thực tế, tôi đã đặt hắn lên cán cân của sự ôn hòa và chiều chuộng, trong tiềm thức tôi biết hắn sẽ không thực sự làm hại tôi, nên mới dám làm nhiều việc càng thêm vô lo vô nghĩ.

Kỳ thật hắn đối với tôi, rất dung túng.

So với chim hoàng yến được huấn luyện nghiêm chỉnh trong giới, những lời nịnh nọt của tôi mấy năm qua cũng chỉ có thể nói là vụng về.

Nhưng hắn mặc cho tôi muốn lấy gì thì lấy, dụng cụ phòng thí nghiệm chi không chớp mắt.

Hơn nữa một thời gian trước, tôi từ trong miệng Phan Tín biết được một tin tức mới.

Tôi là người phụ nữ đầu tiên của Thời Ứng, cũng là người đầu tiên bước vào cuộc sống và bạn bè của hắn.

Thời Ứng ghét tất cả những thứ vượt quá tầm kiểm soát, bao gồm cả phụ nữ và tình cảm.

Cho nên nhiều năm như vậy, bên cạnh hắn vẫn không có phụ nữ.

Kết quả người trong nhà hoài nghi xu hướng tính dục của hắn không bình thường, bên hợp tác cũng thay đổi phương pháp nhét người, không có biện pháp, bạn bè của hắn đề nghị hắn nuôi một người phụ nữ để ứng phó với tất cả những chuyện này.

Rất kỳ lạ chính là, hắn tìm được tôi khi tôi còn đang lau ống nghiệm trong phòng thí nghiệm nhỏ nhoi.

Để tôi ở bên hắn quá lâu.

Mà tôi sau khi lừa hắn còn có thể ở chỗ này, tiếp tục kì kèo mặc cả với hắn.

Thời Ứng nghiêng đầu cười với tôi: “Còn khóc nữa sẽ thành mèo hoa thật đó.”

Tôi giấu đầu hở đuôi, quả thực ảnh hưởng đến sắc mặt của tôi.

Thời Ứng lấy bông tẩy trang giúp tôi tẩy trang một chút, vừa ập ừ ứng phó với tôi:

“Em không trang điểm cũng rất xinh đẹp.”

Động tác không quá thành thạo, nhưng thắng ở sự mềm mại.

Tuy rằng Thời Ứng không nói, tôi cũng có thể cảm nhận được, đêm nay hắn là đang dỗ dành tôi vui vẻ.

Lại trở lại trong du thuyền, Bạch Phóng Thần nghi vấn nhìn tôi: “Sao lại ra ngoài một chuyến, ngay cả trang điểm cũng lau hết rồi?”

Qua mấy ngày, Thời Ứng nói dẫn tôi tham gia một cuộc xã giao.

Tôi đi theo phía sau hắn lên cầu thang, hành lang quanh co.

Thời Ứng đứng ở cửa phòng, giơ tay ôm lấy tôi.

Tôi không hiểu ý hắn ta cho đến khi hắn ta đẩy cửa ra.

Trong phòng rộng rãi, lúc này bên cạnh bàn đã ngồi đầy người.

Tuy rằng những người này tôi cũng không biết hết, nhưng rải rác, tôi cũng nhận ra mấy người trong nghề thường xuyên làm báo cáo trên bục diễn thuyết.

Thời Ứng ôm eo tôi, ghé vào tai tôi thấp giọng nói:

“Nhân vật ảnh hưởng lớn anh đều mời tới cho em, muốn phát cái nào?”

Nếu như lúc này không có nhiều người như vậy, tôi sẽ không ngại mà quỳ xuống dập đầu một cái.

Thời Ứng nâng ly lên:

“Sức hấp dẫn của khoa học là ở chỗ vĩnh viễn sáng tạo và khám phá không có điểm dừng, các vị ngồi đây nhất định hiểu rõ hơn tôi, mà bất cứ hành vi mai một và trì hoãn sáng tạo nào, đều là bất kính đối với khoa học.”

“Tôi không nên can thiệp bừa bãi vào giới học giả, nhưng cũng hy vọng các vị có thể theo lẽ công bằng xem xét bản thảo, tôn trọng tâm huyết nghiên cứu của mỗi nhà nghiên cứu.”

Tôi quay đầu nhìn về phía Thời Ứng.

Hắn ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch, cái cổ thật dài dưới ánh mặt trời hiện ra một độ cong đẹp mắt.

Trong lòng tôi cứng lại, mơ hồ rơi lệ.

Thời Ứng không có lấy ra tiền của lão đại giới Bắc Kinh nói cái gì phải đem luận văn phát ra, cũng không có nói họ đều phải cho tôi mặt mũi, mà là nói:

“Phải tôn trọng tâm huyết nghiên cứu của mỗi nhà nghiên cứu.”

Không phải bởi vì thể diện hay uy áp của hắn mới phải phát luận văn — mà là bởi vì bản thân nghiên cứu của tôi.

Hắn khẳng định và tôn trọng giá trị nghiên cứu của tôi, lấy tôi và nỗ lực của tôi làm tiền đề cho bữa tiệc này.

Hắn nói với tôi qua lời nói của mình rằng đây không phải là một cuộc gian lận học thuật dưới sự áp bức của cường quyền, mà là đang dùng sức mạnh của hắn vì nỗ lực của tôi mà loại bỏ bất công.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận