Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 1

4:43 chiều – 16/11/2024

01

Tôi rất ghét mẹ, vì bà luôn ngăn cản tôi làm những điều thú vị. Vừa mới đủ 18 tuổi, bố tôi đã qua đời. Một tháng sau, mẹ dẫn tôi về quê. Tôi không muốn về.

Vì tôi cũng rất ghét bà nội, bà ta luôn liếc nhìn tôi với ánh mắt đầy khinh miệt.

Khi thấy chúng tôi đến, bà nội ngồi trên một chiếc ghế nhỏ trước cửa, vừa chửi rủa, vừa trợn trắng mắt lên nhìn chằm chằm vào tôi và mẹ.

Bà ta chửi mẹ tôi là đồ đàn bà hư hỏng, là kẻ đem đến xui xẻo, không sinh được con trai, lại còn hại chet con trai bà ta.

Bà ta chửi tôi là đồ vô dụng, muốn gả tôi cho một thằng ngốc trong làng để đổi lấy sính lễ tám vạn tám.

Tôi tò mò nhìn bà nội, quan sát kỹ hồi lâu. Rồi tôi lấy điện thoại ra hỏi bác sĩ trên mạng: “Bà nội tôi cứ hay trợn trắng mắt và liếc ngang liếc dọc là bị bệnh gì?”

Bác sĩ rất chuyên nghiệp. Ông ấy nói có thể bà bị động kinh hoặc liệt cơ mắt. Thì ra là vậy.

Tôi là một đứa cháu hiếu thảo, chuẩn bị tự tay phẫu thuật chữa bệnh cho bà nội. Tối hôm đó, tôi cầm k//éo và cồn, leo lên giường bà nội.

Khuôn mặt bà ta tái nhợt vì sợ hãi, cả người run lẩy bẩy như cái sàng. Mẹ đột nhiên mở cửa, kéo tôi ra ngoài, khiến tôi không thể hoàn thành cuộc phẫu thuật vĩ đại này.

Thật là phiền phức.

Ngày hôm sau, bà nội đuổi tôi và mẹ ra khỏi nhà.

Mẹ thuê một căn nhà tồi tàn trong thành phố, rồi đưa tôi vào học ở một trường gần đó. Ngày đầu tiên đến trường, bạn ngồi bàn sau đã “mượn” tôi 5 nghìn tệ.

Tôi không cho, hắn liền c//ắt đ//ứt bím tóc của tôi. Hắn đắc ý nhìn tôi, rồi ném bím tóc cho đám bạn.

“Con đ//ĩ nhỏ, không nghe lời thì lần sau tao c//ắt tai mày đấy.”

Xung quanh vang lên một tràng cười quái gở. Tôi lặng lẽ nhìn hắn, gật đầu, rồi nhanh nhẹn rút một cây bút sắt từ hộp bút ra.

Tôi đ//âm cây bút xuyên qua lòng bàn tay hắn, ghim chặt xuống bàn học. Tiếng la hét đau đớn và m//áu đỏ tươi của hắn khiến da đầu tôi tê dại.

Từng tế bào trong cơ thể tôi gào thét trong cơn phấn khích. Bố mẹ hắn đến trường làm loạn, nhà trường gọi mẹ tôi đến.

Mẹ đưa tôi về nhà.

Bà không đ//ánh tôi, chỉ nghiêm túc bảo rằng, khi người khác bắt nạt, tôi phải xử lý bằng cách đúng đắn.

Ví dụ như báo cho thầy cô hoặc nói với bà.

Bà rất lo lắng tôi sẽ bị thương.

Tôi cảm thấy phiền phức.

Mẹ thu hết những vật sắc nhọn xung quanh tôi, cả giá sách cũng được thay bằng những câu chuyện cổ tích tươi đẹp.

Buổi tối, mẹ lại bắt đầu kể cho tôi nghe câu chuyện về nàng tiên cá. Ca ngợi linh hồn bất diệt của nàng tiên cá.

Tôi chỉ cảm thấy nực cười, tại sao phải vì người khác mà làm tổn thương chính mình?

Nếu là tôi, tôi chắc chắn sẽ đ//âm d//ao vào tim hoàng tử.

Mắt hắn mù đến mức không nhận ra nàng tiên cá đã cứu hắn, vậy thì m//óc mắt hắn luôn đi cho rồi. Dù gì thì m//ạng của hắn cũng là do nàng tiên cá cứu mà.

Mẹ tìm nhiều trường khác nhau, nhưng trường nào cũng nghe nói về tôi nên không ai nhận.

Tôi thấy không sao cả, học hay không học đối với tôi chẳng có gì khác biệt. Nhưng mẹ rất buồn.

Bà tìm một gia sư tạm thời dạy tôi bài vở, bà đi làm, đợi khi có đủ tiền, sẽ đưa tôi đến một nơi có điều kiện giáo dục tốt hơn.

Người gia sư đó rất trẻ, vui vẻ và đẹp trai, sau khi nghe về chuyện của tôi, anh ta không những không sợ, mà còn giới thiệu bác sĩ tâm lý cho mẹ, thậm chí giảm một nửa tiền học phí cho tôi.

Anh ta nói, những đứa trẻ như tôi cần được cảm hóa bằng tình yêu thương. Vì vậy, khi mẹ đi làm, anh ta cất sách vở của tôi, dẫn tôi vào phòng ngủ.

Anh ta dùng dải lụa ren che mắt tôi. Vừa vuốt ve mặt tôi, anh ta vừa gọi tôi lúc thì là công chúa nhỏ, lúc thì là quái vật nhỏ.

Một con rắn lạnh lẽo trườn lên cổ chân tôi, phun ra thứ chất lỏng trắng đục hôi tanh.

Tôi thờ ơ nhìn anh ta.

Ngày hôm sau, tôi nói với mẹ rằng tôi muốn lên núi chơi. Mẹ đặc biệt dành hẳn một ngày để đi cùng tôi. Tôi lén bắt một con rắn nhỏ màu xanh.

Đấy, tôi luôn tìm thấy những điều thú vị.

Sau khi mẹ đi, thầy giáo lại dẫn tôi vào phòng ngủ. Anh ta không may, “vô tình” làm đổ chiếc giỏ đựng rắn của tôi.

Con rắn thè lưỡi, cuộn lấy chân thầy giáo, chui vào trong quần anh ta. Mẹ tôi nói thầy giáo không thể có con được nữa.

Gia đình thầy giáo bắt đầu trả thù chúng tôi. Mọi người đều khuyên mẹ nên từ bỏ tôi, đưa tôi vào trại tâm thần, nói rằng tôi là kẻ bẩm sinh đã á//c đ//ộc.

Mẹ chỉ cười, nói với họ rằng bản tính tôi không xấu, những người tôi làm hại đều là kẻ xấu, chỉ là tôi chưa học được cách xử lý đúng đắn.

“Đấy, chẳng phải nó không làm hại tôi sao? Sau này tôi sẽ trông chừng nó, nếu nó định làm hại người vô tội, tôi sẽ dạy bảo nó.”

Buồn cười thật, dạy bảo tôi ư? Dựa vào đâu chứ!

Những lời mẹ nói khiến tôi cảm thấy bực bội.

Lại còn làm tôi buồn nôn nữa, bà không nghĩ mình là người đặc biệt đối với tôi đấy chứ. Giữa tôi và bà cũng chỉ được kết nối bằng một sợi dây rốn mỏng manh.

Huống chi sợi dây ấy đã bị c//ắt đ//ứt từ lâu. Đêm hôm đó, tôi bỏ chất hút ẩm vào thức ăn của mẹ, nhìn bà ăn hết.

Mẹ được đưa vào bệnh viện để rửa ruột.

02.

Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của mẹ, tôi đột nhiên nhận ra việc này cũng không còn thú vị như tôi nghĩ.

Tôi cảm thấy khó chịu hơn.

Mẹ ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng nói rằng tôi chỉ đang bệnh thôi, và bà sẽ không bao giờ bỏ rơi tôi, bà sẽ luôn yêu thương tôi.

“Luôn yêu con?”

Tôi cười nhạt, lạnh lùng nhìn bà: “Vậy nếu có một ngày con biến thành chuột thì sao?”

Mẹ suy nghĩ một lúc rồi mỉm cười đáp: “Vậy mẹ vẫn sẽ yêu con. Chỉ là từ giờ không thể nuôi mèo đáng yêu nữa, vì Chuột Nhỏ của mẹ sẽ sợ.”

“Nếu con biến thành sâu thì sao?”

“Mẹ sẽ tìm chiếc bình đẹp nhất trên thế giới để nuôi con, đợi con hoá bướm.”

Tôi dữ dằn nhìn bà, nói rằng tôi sẽ không bao giờ trở nên tốt đẹp.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

“Nếu con biến thành chuột, con sẽ c//ắn đ//ứt hết dây điện trên thế giới này. Nếu con biến thành sâu, con sẽ ăn sạch hết rau trên cánh đồng của nông dân. Thậm chí nếu con biến thành đá, con cũng sẽ cố gắng làm tất cả những người đi ngang qua con vấp ngã.”

“Con đã xấu xa đến mức không thể cứu vãn rồi.”

Mẹ đột nhiên im lặng, bà nhẹ nhàng nhìn tôi, rồi hôn nhẹ lên trán tôi.

“Vậy thì quả là thần may mắn đã ban phước, con không phải là chuột, cũng không phải là đá, mà là con gái của mẹ, là Tiểu Trân của mẹ, báu vật quý giá nhất trong đời mẹ.”

“Mẹ sẽ luôn theo dõi con, chăm sóc con, không để con làm điều xấu.”

Đột nhiên, tôi thấy mẹ thật thú vị. Tôi rất muốn mở đầu của bà ra xem bên trong có gì.

Tôi nói với mẹ suy nghĩ của mình, bà khựng lại trong chốc lát, rồi cười nói: “Hoá ra Tiểu Trân của chúng ta muốn làm bác sĩ à. Điểm vào trường y rất cao đó, con phải học chăm chỉ hơn mới được.”

“Nếu sau này mẹ chet, mẹ có thể hiến thân thể cho con nghiên cứu, nhưng điều kiện là con phải lớn lên khỏe mạnh và hạnh phúc.”

Tôi và mẹ đã đạt được một thoả thuận. Khi mẹ chet, bà sẽ hiến th//i th//ể cho bệnh viện hoặc trường học của tôi, nhưng bà phải chet tự nhiên, không có sự can thiệp từ bên ngoài.

Trong khoảng thời gian mẹ chưa chet, tôi không được làm những việc cực đoan nữa, và nếu gặp chuyện gì, tôi phải giải quyết trong khuôn khổ của pháp luật.

Tôi đồng ý.

Mẹ đã liên hệ với một bà già đeo đầy trang sức bạc và gửi tôi đến vùng quê. Vì người thân của thầy giáo kia luôn tìm cách gây rắc rối cho chúng tôi, mẹ sợ tôi sẽ bị tổn hại.

Bà già đó là người Mèo (H’mong), thường nuôi một số rắn rết trong cái hũ.

Bà hỏi tôi có sợ không? Tôi khinh bỉ lắc đầu.

Bàn tay già nua của bà vuốt lên đầu tôi: “Tốt lắm, con ngoan, con có duyên với ta, và con có tài năng đặc biệt.”

Bà già đó thả một con trùng đ//ộc vào tay tôi. Con trùng cắn xuyên qua da thịt tôi, chui vào bên trong. Kể từ lúc đó, tôi trở thành cô gái nuôi trùng độc trong cơ thể.

03.

Mẹ tôi đã nửa năm không gọi điện cho tôi. Tôi lo lắng rằng bà đã quên đi thỏa thuận của chúng tôi, bỏ rơi tôi mà trốn thoát rồi.

Những năm qua tôi vẫn luôn giữ lời hứa giữa tôi và mẹ. Tối hôm đó, tôi chờ bà ngoại ngủ say, rồi lén lút chạy đi tìm mẹ.

Sau khi dò hỏi, tôi mới biết mẹ tôi thực ra là con gái ruột của một gia đình giàu có bị bảo mẫu của nhà tỷ phú đánh tráo.

Bố mẹ tỷ phú đã đón mẹ tôi về, cho bà cuộc sống sung túc. Mọi người đều rất ngưỡng mộ mẹ tôi. Thế nhưng, chưa đến nửa năm, mẹ tôi đã qua đời.

Mẹ bị hỏa táng, tr//o c//ốt đựng trong một chiếc hộp nhỏ. Chet tiệt, th//i th//ể của mẹ rõ ràng là của tôi, vậy mà họ lại tự ý quyết định.

Tôi rất giận dữ, định lén lút xâm nhập vào tang lễ của mẹ, tr//ộm một nắm tr//o c//ốt.

Dù hóa thành tro bụi, mẹ vẫn là của tôi.

Tôi trà trộn vào tang lễ của mẹ.

Tang lễ có rất nhiều người đến dự. Ai nấy đều mặc đồ đen, đeo hoa trắng, khuôn mặt đầy bi thương.

Một người phụ nữ tóc xoăn khóc lóc thê lương nhất, khóc đến mức gần như ngất xỉu. Mọi người xung quanh đều khen ngợi cô ta có tấm lòng nhân hậu.

Cô ta chính là tiểu thư giả, tên là Bạch Thư.

Nghe nói sức khỏe cô ta không tốt, bố mẹ tỷ phú không đành lòng đưa cô ta về, nên đã để cô ta ở lại.

Tôi chẳng mấy bận tâm.

Tôi cho tay vào túi, siết chặt cái túi nhựa bên trong, nghĩ đến việc lát nữa sẽ tr//ộm tr//o c//ốt thế nào.

Tiếc là đến khi tiệc tàn, tôi vẫn chưa có cơ hội. Tôi thất vọng, cũng buồn nữa, nên trong lúc ăn cơm, tôi đã ăn đến ba bát.

Người hầu lập tức nhìn tôi với ánh mắt khinh thường.

Bạch Thư bước đến, cô ta nắm lấy tay áo tôi, mỉm cười hỏi: “Cô có phải là Cố Trân không? Con gái của chị đúng không? Tôi thấy ảnh cô trên điện thoại của chị rồi.”

Tôi gật đầu.

May mà cô ta không truy hỏi sâu hơn xem tôi làm cách nào để vào được tang lễ.

Bạch Thư sờ vào ống tay áo rách của tôi, đôi mắt lập tức ngập tràn vẻ thương cảm, nói rằng tôi thật sự quá đáng thương.

Sau đó, cô ta quay người cầu xin bố mẹ tỷ phú cho tôi nhận lại họ hàng.

Họ nhìn kỹ gương mặt tôi, mắt rưng rưng: “Đã vào thu rồi mà vẫn mặc mỏng manh thế này, đúng là đứa trẻ tội nghiệp.”

“Đúng vậy, dù sao nó cũng là con của Lan Lan, là cháu ruột của chúng ta, đúng là nên nhận lại họ hàng.”

Họ đồng ý.

Chưa đầy một giờ sau, hành lý của tôi đã được đóng gói và gửi đến. Tôi cảm thấy kỳ lạ, định mở miệng nói điều gì đó.

Bạch Thư cau mày, liếc mắt nhìn tôi: “Cố Trân không muốn nhận lại họ hàng sao?”

Cô ta day day thái dương, tỏ vẻ phiền muộn: “Tại sao vậy?”

Bạch Thư cúi đầu trầm ngâm một lúc, rồi đột nhiên tỉnh ngộ, vẫy tay gọi người hầu đã khinh thường tôi đến.

Ống tay áo của cô ta xắn lên, để lộ một vết bầm tím trên cổ tay. Người hầu run rẩy quỳ xuống trước mặt cô ta.

Bạch Thư dịu dàng xoa đầu người hầu, nhẹ nhàng an ủi: “Đừng sợ.”

Đôi tay trắng nõn của cô ta chạm vào con d//ao trên bàn. Rồi cô ta cầm d//ao, thẳng tay đ//âm vào mắt người hầu.

Cổ tay xoay nhẹ, một con mắt hoàn chỉnh bị m//óc ra. Người hầu ngã xuống đất, gào thét đau đớn.

M//áu chảy lênh láng khắp nơi. Nhìn thấy dòng m//áu tươi đã lâu không gặp, đầu tôi như ù đi.

“Cố Trân không muốn về nhà, chắc là vì người hầu vô lễ vừa rồi đúng không?”

“Bây giờ tôi đã trừng phạt cô ta rồi.”

“Cô có muốn ở lại không?” Bạch Thư đưa con d//ao dính m//áu và nhãn cầu đến trước mặt tôi.

M//áu trong người tôi như sôi sục, tràn lên não. Mặt tôi đỏ bừng, nói lắp bắp: “Tôi… tôi muốn.”

Tôi biết chỉ cần tôi từ chối một chút, con d//ao đó có thể sẽ đ//âm vào cổ họng tôi. Bạch Thư hài lòng gật đầu.

Tôi đã chuyển vào nhà của mẹ.

Đêm xuống, trên đầu giường của tôi có một con chuột bị m//ổ bụng, bên trong bụng chuột có một tờ giấy.

Trên đó viết mấy chữ lớn bằng m//áu: [Chào mừng đến địa ngục, công chúa nhỏ của ta.]

Tôi run rẩy khắp người. Không phải vì sợ hãi, mà là vì phấn khích.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận