7
Sau đó tôi có chia đồ ăn cho Tiểu Trương nữa, anh ta thế nào cũng không nhận.
Vậy thì làm sao tôi có thể hối lộ người khác, kéo gần quan hệ được?
Những món ngon này tôi chỉ có thể một mình ăn thôi.
Cường độ làm việc cao cuối cùng cũng không được, Phó Hách Ngôn bị ốm.
Do làm việc với cường độ cao, lại không ăn uống đàng hoàng, bệnh dạ dày cũng tái phát.
Về bệnh dạ dày của hắn, tôi rất đau đầu.
Khi mới quen Phó Hách Ngôn, hắn đã có bệnh dạ dày, chỉ là không nghiêm trọng như bây giờ.
Mỗi lần chỉ có tôi ở bên cạnh, hắn mới có thể ăn thêm vài miếng cơm.
Đáng tiếc bây giờ tôi chỉ là một người thay thế.
Có lúc có thể táo bạo một chút, nhưng những phân tấc cơ bản vẫn phải giữ.
Trong lòng luôn mắng hắn không chịu ăn uống đàng hoàng, nhưng cũng không thể cưỡng ép nắm cằm hắn bắt ăn được.
Lần này hơi nghiêm trọng, bệnh dạ dày còn gây ra sốt.
Phó Hách Ngôn hôn mê cả đêm, thế nào cũng không cho ăn được.
Tiểu Trương lo lắng đi tới đi lui: “Phải làm sao đây?”
Anh ta lại đi ra ngoài tìm đầu bếp hợp khẩu vị của Phó Hách Ngôn.
Tôi bất đắc dĩ, chỉ có thể xắn tay áo vào bếp, nấu một bát cháo đen, kiên nhẫn cho hắn ăn.
Người đàn ông trong cơn hôn mê nhíu mày, không chịu ăn.
Tôi trực tiếp bẻ miệng hắn ra, từng muỗng từng muỗng đút vào.
Một bát cháo đen sền sệt, mất hơn nửa tiếng mới cho ăn xong.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Từng có lần đi công tác bên ngoài, tôi cũng có trạng thái hôn mê không thể ăn uống như vậy.
Chính chị em tốt Hạ Lộ của tôi, nấu món này, cưỡng ép cho tôi ăn, tôi mới sống được.
Vì vậy khi biết Hạ Lộ bị bắt, dù nguy hiểm đến đâu, tôi cũng phải đến cứu cô ấy.
Nửa đêm về sáng, Phó Hách Ngôn vẫn đang hôn mê cứ nắm chặt tay tôi.
Người hầu nói: “Từ khi phu nhân qua đời, Tổng giám đốc đêm nào cũng ngủ không ngon. Mỗi đêm đều phải xử lý công việc đến rất khuya mới ngủ, ăn uống cũng phải thúc giục mãi mới ăn, để không nghĩ đến phu nhân, Tổng giám đốc cứ hành hạ cơ thể mình, nếu để phu nhân biết, chắc chắn sẽ đau lòng lắm.”
“Cô Vân à, thật ra Tổng giám đốc đối với cô không giống những người khác, tôi cũng thường thấy bóng dáng phu nhân trên người cô, nhưng phu nhân đã qua đời rồi, con người vẫn phải hướng về phía trước.”
“Hy vọng cô có thể chăm sóc tốt cho anh ấy, giúp anh ấy sớm vượt qua.”
Ánh sáng ấm áp chiếu lên chăn, tôi nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Phó Hách Ngôn, không nói gì.
8
“Dạo này ân cần thế, đang có ý đồ gì vậy?”
Người đàn ông nằm trên giường bệnh, vẫn đang giải quyết công việc, ngẩng đầu hỏi tôi.
Tôi đáp: “Trả nợ.”
Phó Hách Ngôn mặt lạnh nói: “Em không trả hết được đâu.”
Tôi bị đuổi ra khỏi phòng.
Trợ lý Tiểu Trương với vẻ mặt áy náy: “Tổng giám đốc Phó vẫn chưa khỏi bệnh, nên giọng nói có hơi gắt, chị đừng để bụng.”
Tôi cũng không giận, thậm chí còn thấy có gì mới lạ.
Phó Hách Ngôn trước giờ chưa từng nổi giận với tôi.
Không phải là hắn không nóng nảy, chỉ là trước đây hắn luôn kiềm chế trước mặt tôi.
Hắn của bây giờ lại chân thật hơn.
Tôi khá thích điều đó.
“Chị Vân, chị đúng là biến thái.”
Trong điện thoại, cậu nhóc tổ chức cử đến hỗ trợ tôi nói.
Mã hiệu của cậu ta là Quy Quy, thích nghiên cứu thuốc men, lần đầu gặp còn dùng thuốc mê làm tôi ngất xỉu rồi bán đi.
Tôi không để ý: “Tôi chỉ là một người không từ thủ đoạn để đạt được mục đích thôi.”
Vì thời gian qua chăm sóc Phó Hách Ngôn bị bệnh, tôi vô tình tiếp cận được một số thông tin mật.
Coi như đã có không ít tiến triển.
Tôi nói: “Tổ chức thích những người như tôi, nếu không tại sao người khác không làm gì được Phó Hách Ngôn, mà lại cử tôi mạo hiểm đến làm nhiệm vụ?”
“Cái này đúng là đáng ngưỡng mộ. À phải rồi, chị Vân, đã có tin tức về chị Hạ Lộ rồi!”
Hóa ra, trong lúc làm nhiệm vụ, Hạ Lộ không trực tiếp chạm mặt Phó Hách Ngôn, nhưng lại bị tay chân của hắn bắt giữ, hiện giờ đang bị giam tại một quán bar.
Tình hình không thể trì hoãn được nữa.
9
“Em muốn xin nghỉ để đi chơi một ngày?”
Sau khi họp xong, Phó Hách Ngôn nhìn tờ đơn xin nghỉ phép tôi đưa, vẻ mặt khó đoán.
Tôi nói: “Làm việc phải có ngày nghỉ, em đã làm nhiều ngày rồi, anh bệnh cũng là do em chăm sóc. Nếu anh sợ em trốn, anh có thể đánh dấu lên người em.”
Hắn nói: “Tôi không đánh dấu lên những người không quan trọng.”
Đúng là miệng lưỡi cay độc.
Nếu là trước đây, tôi chắc chắn sẽ cho hắn một bài học, nhưng hiện tại vì thân phận đặc biệt, tôi chỉ có thể nghiến răng, chửi thầm trong lòng, rồi nghĩ cách khác.
Nhưng không ngờ, tối đó, Tiểu Trương đưa tới một tấm thẻ đen.
Đó là thẻ quyền hạn, có thể mua sắm miễn phí tại tất cả các trung tâm thương mại của Phó thị.
Phó Hách Ngôn đồng ý cho tôi ra ngoài.
Tiểu Trương đưa thẻ cho tôi, rồi định rời đi.
Tôi chặn lại: “Tổng giám đốc Phó không sợ em cầm thẻ chạy mất sao?”
Tiểu Trương: “Tổng giám đốc tin chị sẽ không bỏ trốn.”
Tôi cảm động.
Tiểu Trương tiếp lời: “Dù sao thì, khắp cả thành phố Kinh Kỳ này đều có người của nhà họ Phó theo dõi, dù chạy cũng sẽ bị bắt về thôi.”
Tôi: “…”
Cảm động lập tức tan biến.
10
Ở bên Phó Hách Ngôn phải kìm nén lâu rồi, ra ngoài, tôi như được thoát khỏi gông cùm. Ăn liền ba phần bánh nướng.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetCó đôi khi, những món ăn vỉa hè còn ngon hơn cả đại tiệc.
Nhờ có sự hợp tác của tổ chức, có một người đóng giả tôi tiếp tục đi dạo phố, còn tôi đội mũ và đeo khẩu trang, đi vào một con đường khác, thành công đột nhập vào quán bar và cứu Hạ Lộ ra ngoài.
Hạ Lộ không bị thương quá nặng, vì ngoại hình và dáng vóc của cô ấy rất đẹp, nên ngày mai sẽ bị đưa đến cho một đối tác của nhà họ Phó.
Sau khi được giải cứu, Hạ Lộ kích động ôm chầm lấy tôi.
“Vân! Sao giờ chị mới tới! Chậm thêm một ngày nữa là em bị đưa lên giường lão già đó rồi!”
Tôi gõ nhẹ lên trán cô nàng: “Không phải tại em cứ nhất định đòi nhận nhiệm vụ này sao? Đáng lẽ em nên nhận nhiệm vụ nào chỉ cần dùng đến bạo lực thôi, bây giờ thì biết khổ rồi chứ. May mà em chưa rơi vào tay Phó Hách Ngôn, nếu không giờ chắc em không còn toàn mạng đâu.”
Hạ Lộ bĩu môi: “Em chỉ là không phục thôi, lúc trước chị thành công, nên em cũng muốn thử, ai ngờ thuộc hạ của tên đàn ông thối đó cũng lợi hại như vậy. May mà chị không thật sự ở bên hắn, nếu không em nhất định phải dạy cho hắn một bài học!”
“Thôi bỏ dạy dỗ gì đi, đại tiểu thư, chúng ta phải rời khỏi đây trước đã.”
Ra ngoài, tôi đưa cô lên xe.
Cô nàng kéo tôi cùng lên xe.
“Đừng quay về nữa, chị đến đây cứu em, Phó Hách Ngôn sớm muộn gì cũng sẽ biết, anh ta không tin tưởng chị nữa, chị rất khó hoàn thành nhiệm vụ, đi theo em đi, tổ chức cũng sẽ không trách chị đâu.”
Hạ Lộ nói có lý, rời đi đúng là lựa chọn tốt nhất.
Giống như ba năm trước khi hoàn thành nhiệm vụ, tôi cũng rời đi không chút do dự.
Dưới sự bảo vệ của tổ chức, Phó Hách Ngôn sẽ không tìm thấy tôi.
Nhưng, tôi quay đầu lại nhìn tòa nhà cao nhất ở trung tâm thành phố, tòa nhà công nghệ Phó thị, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác không nỡ.
“Tôi là sát thủ xuất sắc của tổ chức, tôi sẽ không thất bại.”
Tôi bước xuống xe, quay người, vẫy tay một cách kiêu hãnh.
“Đợi tôi hoàn thành nhiệm vụ, trở về chúng ta sẽ cùng nhau đi ngắm người mẫu nam.”
11
Khi trở về, bầu không khí trong căn nhà dường như trở nên vô cùng im lặng và nặng nề.
Người hầu không ai dám hé răng nói một câu nào.
Tiểu Trương nói với tôi, hôm nay là ngày giỗ của phu nhân.
À, ra là ngày giỗ của tôi.
Chính tôi cũng quên mất điều đó.
Ba năm trước, vào ngày này, tôi đã dùng một vụ nổ để giả chết, rời xa Phó Hách Ngôn.
Tôi không để lại bất cứ phần thi thể nào cho hắn.
Phó Hách Ngôn đang ở trong phòng làm việc.
Tôi bước vào, không bật đèn, căn phòng chìm trong bóng tối, cùng với mùi rượu nồng nặc.
Hắn đã uống rượu sao?
Rõ ràng, Phó Hách Ngôn rất hiếm khi uống rượu, hắn luôn giữ đầu óc tỉnh táo, hành động hợp lý.
Đang nghĩ ngợi, một bàn tay trong bóng tối bất ngờ siết chặt cổ tôi.
Tôi thở gấp: “Phó, Phó tổng?”
Khi tôi nghĩ rằng bản thân sắp bị hắn bóp chết, đang chuẩn bị phản công lại, đột nhiên cả cơ thể hắn lại đè lên người tôi.
Hắn dựa hẳn vào người tôi.
“Phó Hách Ngôn?”
Hắn thực sự say rồi, mùi rượu nồng nặc, giọng nói cũng khàn khàn.
Hắn ghé sát vào cổ tôi, nhẹ nhàng hỏi: “Tại sao lại rời đi?”
Tôi giật mình, nghĩ rằng thân phận của bản thân đã bị lộ.
Nhưng sau đó, tôi nhận ra, đó chỉ là lời của một kẻ say.
Trong lòng tôi không hiểu sao lại cảm thấy buồn bực.
Tôi là một đứa trẻ mồ côi, thuở nhỏ sống rất khổ sở, thiếu thốn tình thương, không hề có chút cảm giác an toàn.
Vì vậy, tôi hiểu rõ cách để chinh phục một người đàn ông như Phó Hách Ngôn, một người cũng thiếu thốn tình cảm, cũng thiếu cảm giác an toàn như tôi.
Ở một khía cạnh nào đó, chúng tôi là cùng một kiểu người.
Tôi từng là người duy nhất mang lại cho hắn cảm giác an toàn, nhưng tôi đã phản bội và lừa dối hắn.
Cằm tôi bị lần nữa bị người nào đó bóp mạnh.
“Tôi sẽ không bao giờ để em rời xa tôi nữa.”
Tôi hoảng hốt kêu lên một tiếng, cả người bị bế ngang lên.
“Phó tổng, anh nhận nhầm người rồi!”
Trong căn phòng tối mờ mờ, người đàn ông quyền lực cao ngất ấy lại nhẹ nhàng, điên cuồng hôn lên khuôn mặt tôi.
Giọng hắn khàn đặc:
“Đừng rời xa tôi.”
Đêm đó, mọi thứ thật điên cuồng.
Không kém gì đêm tân hôn của chúng tôi trước kia.
Hắn lại một lần nữa đánh dấu lên người tôi.
12
Tin tức về việc đêm đó tôi bị Phó Hách Ngôn đánh dấu nhanh chóng lan truyền.
Trong lúc Phó Hách Ngôn họp, có người lén lút đưa cho tôi một mảnh giấy nhỏ, hẹn gặp ở một địa điểm.
Khi đến nơi, tôi nhận ra người đối diện là một cổ đông lớn của Phó thị, trước đây tôi cũng đã từng gặp.
Ông ta trước đến nay vẫn không ưa Phó Hách Ngôn, cho rằng bản thân có thâm niên hơn, luôn muốn lật đổ hắn.
Dù đã lớn tuổi, nhưng ánh mắt của ông ta vẫn sắc bén, tràn đầy tham vọng.
Ông ta nhìn tôi: “Cô rất giống người phụ nữ đó.”
“Nhưng làm một kẻ thay thế, sống mãi dưới cái bóng của một người khác, chẳng phải rất đáng thương sao?”
“Đi theo tôi là lựa chọn khôn ngoan của cô, việc thành, tôi sẽ không bạc đãi cô đâu.”
Tôi mỉm cười: “Tiếc là theo Phó tổng, lợi ích còn nhiều hơn thế.”
Ông ta sững người, sau đó dường như hiểu ra điều gì, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Không ổn, bắt cô ta lại!”
“Giờ mới nhận ra, đã muộn rồi.”
Cánh cửa sau lưng tôi đột ngột mở ra.
“Chú hai, ông đã già rồi, nên về quê nghỉ ngơi thôi.”
Người đáp lại lời ông ta, chính là Phó Hách Ngôn.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.