Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 1

4:10 chiều – 16/11/2024

1.
Dạo này, bạn cùng phòng của tôi đang mê mẩn tiểu thuyết phong thuỷ, nghe bảo còn bái một cao nhân lánh đời nào đó làm thầy, suốt ngày cúp học, chỉ ở lì trong ký túc xá luyện vẽ bùa.

Để trông thật hơn, hắn ta thậm chí còn đổi rèm giường mình thành rèm dành cho tang lễ, chữ “điện” (奠) to tướng thật làm người ta nổi da gà.

Nửa đêm tỉnh giấc nhìn qua cái rèm giường của bạn cùng phòng, tôi còn ngỡ mình bị mộng du mà đi lạc vào cái đám tang nào đó. Nhìn từ xa, ngủ ở trong đó cứ như đang ngủ trong quan tài vậy.

Tôi với những người khác trong ký túc xá đã nhắc chuyện này rất nhiều lần:
“Thằng quỷ, mày làm thế này khiến chúng tao cứ sờ sợ sao ấy, nhanh chóng dọn dẹp hết đống đồ đó đi.”

Mỗi lần Lôi Cương nghe được những lời này, hắn ta cứ cười xòa nói: “Có gì đâu, chỉ cần tụi mày không làm chuyện gì xấu xa thì mắc gì phải sợ cơ chứ?”

“Nếu không thì tao cho tụi bây vài tấm bùa tao vẽ, có bùa của tao, tụi bây nhất định sẽ bình an khoẻ mạnh.”

Chưa kịp nói lời nào, hắn ta đã nhét đống bùa đó cho chúng tôi.

Tôi thấy hơi bực bội, nên sau khi nhận bùa thì nhanh chóng rời đi.

Từ lúc Lôi Cương mê mẩn những thứ này thì hắn ta bắt đầu tiêu tiền như nước, mới ba ngày đã xài hết tiền sinh hoạt vốn dùng cho cả tháng, mà lúc tiêu hết rồi lại mặt dày mày dạn đến tìm tôi mượn tiền.

Bị mượn nhiều đến mức tối ngủ tôi cũng mơ thấy Lôi Cương đến tìm tôi mượn tiền, hết lần này đến lần khác làm tôi đau cả đầu.

Trong mơ, tôi móc từ trong túi quần ra một đống tiền nhưng đều là bạc lẻ, mà lạ lùng hơn cả là mỗi lần Lôi Cương chỉ lấy một hay hai tệ gì đó thôi.

Mới đầu thì mấy ngày mới mơ thấy một lần, nhưng sau đó khoảng thời gian ngăn cách giữa những giấc mơ càng ngày càng ngắn, giờ thì hôm nào tôi cũng mơ thấy cả.

Nếu một lần, hai lần còn có thể nói là trùng hợp, nhưng cùng một khung cảnh, một cách thức thì nó lại kì lạ, tôi không kìm được mà kể chuyện này cho một người bạn khác nghe, cậu ta lập tức tái mặt mà nói:

“Thẩm Thiên, thứ mà bạn cùng phòng của cậu muốn mượn không phải là tiền, mà là tuổi thọ của cậu!”

2.
Tôi nghe mà đần cả người, mượn tuổi thọ hả? Đang đùa tôi sao, rõ ràng đó là tiền mà, dù nó chỉ có một tệ thôi, sao có thể liên quan tới tuổi thọ được chứ?

Sắc mặt bạn tôi dần trở nên nghiêm túc, cậu ta nói đây là một bí thuật tà ác mà cậu ta từng đọc trong sách cổ.

“Có người ham sống nhưng tuổi thọ lại ngắn, nên trước tiên bọn họ chuẩn bị tang lễ cho bản thân mình để lừa gạt âm sai giấu trời lừa đất, đồng thời dùng phù chú đặc chế để làm cho người bị mượn mạng dẫn bọn họ vào trong giấc mơ.”

“Dùng tiền để đổi tuổi thọ, nhưng do tuổi thọ của mỗi người là do trời định, nếu mượn quá nhiều sẽ bị trời phạt, nên mỗi lần cậu ta mới chỉ mượn của cậu một ít, chờ đến lúc số lần mượn nhiều lên, mối quan hệ giữa đôi bên đã gắn bó với nhau chắc chắn như keo sơn thì cậu ta có thể mượn toàn bộ tuổi thọ của cậu trong một lần luôn.”

Đầu óc tôi như nổ “bùm” một tiếng, lời của cậu bạn làm tôi ớn lạnh cả người dù hiện giờ bản thân đang ngồi giữa phòng học đông đúc nóng nực, da đầu tôi như muốn nứt toạc ra.

“Sao có thể? Sao có thể dễ dàng như vậy?” Tôi khó tin, lòng vẫn ôm một tia hy vọng.

Thấy tôi không mấy tin tưởng, cậu bạn của tôi nói:
“Có phải sau mỗi lần cậu cho bạn cậu mượn tiền trong giấc mơ xong, khi tỉnh lại đều cảm thấy rất uể oải, rất muốn ngủ, sau đó thường hay phát sốt, đến bệnh viện kiểm tra cũng chẳng tìm ra được nguyên nhân hay không?”

Nghe cậu bạn nói xong, lòng tôi lập tức lạnh đi, da đầu cũng tê rần.

Hoàn toàn chính xác, ban đầu mơ thấy bị mượn tiền rồi choàng tỉnh, tôi cảm thấy tinh thần không được tốt cho lắm, còn tưởng rằng do mình học nhiều quá nên cảm thấy mệt, cảm thấy thiếu sức sống.

Hơn nữa trong suốt mấy ngày liền tôi thậm chí còn đi ngủ rất sớm, nhưng càng ngủ thì lại càng muốn ngủ nhiều hơn, ngủ dậy rồi vẫn cảm thấy đầu óc có chút mơ mơ màng màng.

Mà đúng thật là rơi vào giấc mơ đó lâu thì tôi lại bắt đầu phát sốt, tôi luôn cho rằng do bản thân lúc chạy bộ tập thể thao không cẩn thận nên bị cảm lạnh, mỗi lần chỉ sốt nhẹ, mà chưa đến một ngày thì đã tự hết sốt rồi.

Tôi đã đến bệnh viện của trường kiểm tra vài lần, nhưng mười lần như một – chẳng phát hiện ra vấn đề gì, nên tôi cũng chả để tâm cho lắm.

Giờ đây nghe cậu bạn nói xong, dường như thật sự có chút vấn đề.

Thấy sắc mặt của tôi dần thay đổi, cậu bạn của tôi biết tôi đã bắt đầu tin tưởng lời nói của cậu ta.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

“Mọi thứ trên thế gian đều có nhân quả báo ứng, cho dù bạn cùng phòng của cậu muốn hại cậu, cũng phải thông qua một môi giới nhất định, chỉ khi đạt thành điều kiện tất yếu là khiến cậu nợ đồ cậu ta, cậu ta mới có thể dẫn cậu vào trong mơ, cậu nghĩ kỹ lại xem cậu có từng nhận được thứ gì từ cậu ta hay không?”

3.
Tôi dùng hai tay ôm đầu, nhớ lại từng li từng tí những chuyện từ lúc tôi chuyển vào trong ký túc xá, nghĩ đi nghĩ lại, bỗng nhiên có một suy nghĩ lóe lên trong đầu.

Là lá bùa đó, trước đó hắn ta hoa mỹ nói rằng đó là bùa giúp tôi bình an khỏe mạnh.

Tôi nhìn cậu bạn của mình với vẻ mặt trắng bệch:

“Quả thật trước đó tớ có nhận một lá bùa do cậu ta vẽ, nhưng lá bùa đó do cậu ta ép tớ lấy, không phải tớ chủ động xin cậu ta!”

Cậu bạn tôi lắc đầu lia lịa:

“Chuyện này không có liên quan gì đến việc cậu có chủ động hay không, chỉ cần cậu vô duyên vô cớ lấy đồ của cậu ta, nó sẽ tạo thành điều kiện cậu nợ đồ cậu ta theo luật nhân quả. Cái này gọi là có vay có trả, nên là mượn lại cũng không khó, nếu cậu đã nợ cậu ta thì đương nhiên cậu ta cũng có thể tìm cậu để đòi lại một thứ gì đó.”

“Hay là tớ lập tức mua vé máy bay về nhà nha?”

Tôi nghe xong liền quýnh quáng lên, nếu thật sự không được nữa thì ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, chạy trước rồi tính sau.

Cậu bạn của tôi lắc đầu: “Vô dụng thôi, cậu đã bị cậu ta dắt vào giấc mơ, bất kể có trốn đến đâu đi nữa cũng chẳng làm nên trò trống gì đâu. Hơn nữa, nếu bỏ chạy sẽ dễ đánh rắn động cỏ.”

Tôi nghe xong, chẳng còn nghĩ được cách nào khác nữa: “Vậy tớ nên làm gì bây giờ?”

Sau một hồi trầm tư, bạn tôi mới lên tiếng: “Như vậy đi, tớ có biết một chuyên gia trong lĩnh vực này, để tớ tìm người đó giúp đỡ thử xem, nhưng lúc cậu nằm mơ nhớ không được cho mượn tiền nữa đấy nhé.”

“Ngoài ra cậu hãy tìm một sợi dây đỏ, cắt ngón giữa bên bàn tay phải của mình rồi nhỏ vài giọt máu lên đó, xong lại cột lên ngón áp út trên tay trái của mình, thế này có thể giúp cậu chống đỡ một lúc.”

Cuối cùng, cậu bạn của tôi cứ liên tục căn dặn:

“Nếu bạn cùng phòng của cậu đã biết được cái bí thuật tà ác này, nhớ tuyệt đối đừng khiến cho cậu ta nghi ngờ, mọi chuyện cứ đợi tớ quay lại rồi nói tiếp!”

4.
Tối đó, tôi kinh hồn bạt vía quay trở lại ký túc xá.

Trong ký túc xá tối om, vừa mới ngẩng đầu, chữ “điện” (奠) cực lớn đập vào tầm mắt của tôi, tôi sợ đến mức tê cả da đầu.

Vào lúc tôi đang muốn bật đèn lên thì chiếc rèm giường giống như dành cho đám tang nọ được kéo ra từ bên trong, đồng thời một đôi tay gầy đét như que củi vươn ra.

“Thẩm Thiên, mày trở về rồi đấy à, đi ngủ sớm một chút đi, đừng bật đèn nữa nhé!”

Nghe giọng nói đó, trong đầu tôi xuất hiện cảnh tượng xác chết vùng dậy, cương thi bật ra từ trong quan tài, tôi cứng nhắc quay người, mượn ánh sáng được hắt vào từ ngoài hành lang để rửa mặt qua loa rồi vội vàng phóng lên giường đi ngủ.

Mãi đến sau khi tôi lên giường và kéo rèm giường lại, Lôi Cương nằm ở phía đối diện cũng mới kéo rèm giường lại, nhưng dù được ngăn cách bởi hai tấm rèm giường, tôi vẫn có cảm giác đang ngồi trên bàn chông như cũ, trên dưới toàn thân đều thấy ớn lạnh.

Quay đầu nhìn về giường của Lôi Cương, tôi vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt khiếp người dù đã cách hai lớp rèm giường.

“Không sao đâu, không sao đâu, cho dù lời cậu bạn của mình nói là sự thật, thì Lôi Cương cũng chỉ có thể mượn tuổi thọ của mình trong giấc mơ, nó chẳng thể nào làm gì được mình cả.”

Ừ he, nếu chỉ mượn tiền trong mơ, thế mình không ngủ thì sao nó mượn được!
Tôi hạ quyết tâm sống sót qua đêm nay trước rồi lại nói, để tránh cho hắn ta phát hiện ra điều gì đó bất thường, tôi vùi đầu vào trong chăn, chỉ chừa ra một khe hở để thông khí.

Ban đầu, tôi định nghịch điện thoại để giết thời gian, nhưng lúc đồng hồ điểm 0:00, tôi lại lập tức cảm thấy trước mắt hoàn toàn mơ hồ.


“Thẩm Thiên, Thẩm Thiên…”

“Tao lại tiêu hết tiền rồi, mày có thể cho tao mượn ít tiền được không?”

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận