Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 10

2:22 chiều – 16/11/2024

44

Đêm cuối thu đã có cái lạnh của đầu đông.

Dù ta có quấn áo khoác kỹ càng đến đâu, cũng không ngăn nổi gió rét len qua cổ áo, từng cơn lạnh buốt xuyên thấu da thịt.

Nhờ vào trận đòn thưởng của Hoàng hậu nương nương, ta cuối cùng cũng đoán được người mà Thái tử nhắc đến, kẻ có dung mạo giống ta, rốt cuộc là ai.

Người có thể xuất hiện bên cạnh cả Thái tử, Hoàng hậu và Hoàng đế, cho dù thân phận có thấp hèn đến đâu, cũng không thể quá tầm thường.

Huống hồ những lời đồn đại về việc tái mở cuộc tuyển chọn nữ sử, cùng với danh mục sách trong Sùng Văn Quán có phong cách vô cùng quen thuộc, từng điều một đều hướng đến cùng một kết quả.

Nàng giống ta, đều là người từ thế giới khác xuyên qua đến đây.

Tư tưởng về bình đẳng và tự do đã khắc sâu trong cốt tủy, khiến cả ta và nàng đều trở thành những kẻ dị loại trong mắt thế nhân.

Những giá trị của thời đại mới về sự độc lập và quyền bình đẳng lại trở thành tử lệnh cho cả ta và nàng.

Dù chúng ta có cố gắng hết sức để hòa nhập, cũng chẳng thể giống như những kẻ khác.

Nữ sử và Sùng Văn Quán là kết quả của cuộc chiến đấu giữa nàng và thời đại này.

Nhưng nàng đã bị cung cấm xóa bỏ sự tồn tại, còn ta thì vẫn đang vùng vẫy trong những vòng luân hồi của cái chết.

Một hòn đá từ mái hiên thấp rơi xuống, lăn lóc đến bên chân ta.

Ta trượt chân, chiếc chuông trong tay cũng vang lên những tiếng leng keng. Rồi một hòn đá thứ hai cũng lăn đến.

Cánh cửa gỗ sơn đỏ, vốn đã được đóng chặt, từ lúc nào đã hé mở một khe nhỏ. Một cái đầu len qua khe cửa, bí mật vẫy tay ra hiệu cho ta.

“Ngươi, lại đây.”

Sợ rằng ta không hiểu, cánh tay hắn thò ra ngoài, chính xác chỉ về phía ta khi ta đang định quay đầu nhìn lại.

“Đúng, chính ngươi.”

Sau đó, ta bị kéo vào trong một tòa cung trống đã bị bỏ hoang từ lâu, không kịp phân trần.

Nỗi sợ hãi quen thuộc tràn ngập tâm trí, ký ức về những lần chịu nhục và chết chóc lần lượt hiện về, nặng nề đè lên ngực ta đến mức không thở nổi.

Trong khoảnh khắc ấy, chỉ còn một suy nghĩ duy nhất xuất hiện trong đầu ta:

Dù ta có phải chết thêm một lần nữa, chuyện như trước đây tuyệt đối không thể tái diễn với ta.

Đám thị vệ tuần tra đi ngang qua con đường nhỏ mà ta vừa đi.

Gã nam nhân bịt chặt miệng ta bằng một tay, tay kia giữ chặt hai tay ta, hắn mạnh mẽ ép ta vào tường, khiến ta không thể cựa quậy. Chiếc chuông đồng trong tay ta rơi xuống chân.

May mắn thay, hắn chỉ lo ngăn cản ta lên tiếng, quên mất rằng ta vẫn còn đôi chân có thể cử động.

Đây không phải là nội viện Hầu phủ, nơi phu nhân có thể một tay che trời.

Ta chỉ cần dẫn dụ thị vệ đến đây, đổi lấy thêm chút thời gian.

Chỉ cần Thái tử và Chu Việt Sơn vẫn còn coi ta là hữu dụng, họ sẽ không để mặc ta bị bức chết oan uổng.

Ta đá mạnh chiếc chuông ra xa.

Nhân lúc thị vệ bên ngoài lên tiếng hỏi han, ta giãy giụa thoát khỏi hắn, cắn mạnh vào mép bàn tay đang che miệng ta.

Vết thương cũ từ lần bị tát trước đó rách toạc ra lần nữa, nhưng ta chẳng còn thời gian để bận tâm.

Cánh cửa cung bị đẩy mạnh, tiếng bước chân rầm rập của đám thị vệ ùa vào.

Trong khoảnh khắc ấy, đầu óc ta trở nên tỉnh táo lạ thường, thậm chí ta đã nghĩ sẵn cách để phân trần.

Hình phạt của Hoàng hậu nay lại trở thành điểm tựa lớn nhất cho ta.

45

Một chiếc ngoại bào bị phủ lên đầu ta.

Nam nhân không buông tay, cũng không hốt hoảng như ta đã tưởng.

Hắn thậm chí còn nhân lúc ta thả lỏng, kéo ta ra sau lưng hắn.

Tiếng bước chân hỗn loạn ngừng lại, ta nghe thấy âm thanh đao kiếm của thị vệ được thu vào vỏ.

Người đứng đầu lên tiếng, giọng cung kính và kinh ngạc:

“Điện hạ?”

Người nam nhân đang nắm lấy ta khẽ hừ một tiếng:

“Lui xuống đi, ngày mai ta sẽ tự mình giải thích với phụ hoàng.”

Căn phòng chật hẹp lại trở về sự yên tĩnh.

Chiếc chuông đồng dừng lại ở góc tường, nhưng không ai nhìn nó thêm một lần.

Dù vạt váy của ta vẫn lộ ra ngoài ngoại bào của hắn, dù tất cả đều biết trong phòng này còn có một cung nữ bị phạt trực đêm, nhưng họ đều như mù lòa.

Trước khi đi, thị vệ còn chu đáo đóng cửa lại cho hắn.

Nam nhân cuối cùng cũng thả ta ra.

Hắn xoay cổ tay, hít sâu một hơi:

“Ra tay thật nặng.”

Ta ngồi sụp xuống đất, chiếc ngoại bào rơi xuống chân ta.

“Nghe nói hôm nay mẫu hậu phạt một nữ sử mới vào cung, là ngươi phải không?”

Hắn liếc ta một cái, rồi quay người nhặt chiếc chuông đồng lên, đặt lại trên bàn.

Hắn không đến gần ta nữa, mà chỉ phủi bụi trên ghế rồi ngồi xuống.

Ta siết chặt lấy vạt váy, chẳng muốn đáp lời hắn.

Dụ dỗ Hoàng tử khác hẳn với dụ dỗ thiếu gia, tội lỗi này không thể so sánh được.

Dù sao trời sáng cũng sẽ bị lôi ra đánh chết, vậy ta còn lo lắng làm gì nữa?

46

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Do ta quyết định không nói năng gì, căn phòng chìm vào im lặng.

Về lý mà nói, ta nên tìm mọi cách để trước khi chết, phải rõ ràng được thân phận của người trước mặt, phòng khi Chu Việt Sơn không thể dựa dẫm, thì ít ra ta còn một lối thoát cho kiếp sau.

Nhưng có lẽ là do gần đây tinh thần ta quá căng thẳng, hoặc do kết cục của kẻ xuyên không trước đã tạo cú sốc lớn, hoặc đơn giản là vì thiếu ngủ, khiến đầu óc ta ngừng hoạt động.

Ta đột nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Lúc ta xuyên đến, thân thể này đang bị đánh roi.

Nguyên chủ có lẽ do thân thể yếu nhược, không chịu nổi trận roi ấy mà chết, rồi ta bị nhét vào xác nàng.

Thật nực cười, dù người bị đánh đã chết, kẻ thi hành vẫn phải đánh đủ mới được dừng lại.

Nhưng ta có thể thay đổi được gì đây?

Ngay cả việc thay đổi số phận của mình, ta cũng chẳng thể làm được.

Dù có không cam lòng, thì cũng có ích gì?

Ánh mắt của nam nhân vẫn luôn dừng lại trên người ta, cái nhìn dò xét của hắn quá rõ ràng, khiến ta bất giác thấy khó chịu.

“Nhìn gì mà nhìn, có gì hay ho đâu.”

Ta túm lấy chiếc ngoại bào của hắn, ném mạnh về phía hắn.

Thế nhưng áo quá lớn, mà tay ta lại quá ngắn, chiếc ngoại bào thậm chí còn không chạm đến chân hắn, mà chỉ nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Nam nhân như thấy điều gì đó mới lạ, đột nhiên bật cười.

“Ngươi không sợ ta.”

Hắn quan sát ta, rồi trực tiếp đưa ra kết luận.

Sau đó lại hỏi:

“Ngươi biết ta là ai không?”

Ta biết mình nên nói gì.

Ta nên lập tức quỳ xuống, dập đầu xin tội, rồi nói rằng nô tỳ mắt kém không nhận ra tôn quý, mạo phạm đại nhân.

Nhưng ta không muốn làm vậy.

Hoàng tử thì sao, Thái tử thì sao, Hoàng hậu thì sao?

Sau khi đã chết một lần, tất cả đều đã là chuyện khác.

Thế là ta liền lườm hắn một cái:

“Không biết, thích làm gì thì làm.”

Hắn cười lớn hơn.

Ta cảm thấy có lẽ mình đã gặp phải một kẻ điên.

Với thân phận của hắn, trong thời đại này, dù hắn có làm gì ta, cũng không phải trả giá, đều là chuyện bình thường.

Nhưng kỳ lạ thay, hắn lại chẳng làm gì cả, điều này mới là điều bất thường nhất.

47

Hắn bầu bạn cùng ta suốt cả đêm. Đến cuối cùng, khi hắn đứng dậy, ta không kìm được mà hỏi câu ta đã muốn hỏi từ lâu nhất:

“Ngài không giết ta sao?”

Ánh bình minh đầu tiên xuyên qua tấm giấy cửa sổ đã cũ kỹ, chiếu lên gương mặt hắn.

Vị hoàng tử trẻ quay đầu lại, ánh mặt trời tô lên đường nét bên mặt hắn một viền vàng nhạt mờ ảo.

Hắn quay lưng về phía ánh sáng, bỗng chớp mắt với ta. Hắn nói:

“Ngươi đoán xem?”

Ta: …

Đoán cái đầu ngươi ấy!

Chết bao nhiêu lần rồi, hắn là người đầu tiên khiến ta cạn lời như thế.

Thế nhưng hắn không để ý đến sự phản kháng của ta, cương quyết quấn chiếc áo choàng đã bị kéo lê trên đất lên người ta, rồi kéo ta chạy thẳng đến cửa Càn Thanh cung.

Phải, chính là kéo tay mà chạy, tay trong tay, giữa thanh thiên bạch nhật, trước mặt tất cả cung nữ, thái giám và thị vệ trên đường.

Ta đã nói hết mọi lý do mà ta có thể nghĩ ra, từ việc ta là thân phận nô tỳ hèn mọn, không xứng được bậc quý nhân để mắt tới, đến chuyện ta từng là góa phụ trước khi vào cung, lại còn có một đứa con yểu mệnh, mang điềm gở không nên gần.

Thậm chí ta còn dọa, nếu hắn không buông tay, ta sẽ đâm đầu vào tường chết ngay tại chỗ cho mà xem.

Thế nhưng, tất cả chỉ đổi lại được hai chữ từ hắn, vô cùng lạnh nhạt:

“Im miệng.”

Chiêu chí mạng!

Cuối cùng, ta chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn kéo ta quỳ xuống ngay trước cửa Càn Thanh cung, vừa khéo chặn đúng đoàn nghi trượng của Hoàng đế khi ngài đang chuẩn bị lên triều.

“Phụ hoàng, nhi thần ưng ý vị nữ sử này, xin phụ hoàng ban nàng cho nhi thần.”

Vị hoàng tử trẻ tuổi nghiêm túc thốt ra lời không hề nghiêm túc. Để thêm phần chắc chắn, hắn còn vòng tay ôm ta vào lòng.

“Hôm qua nhi thần không kiềm chế được mà đã thu nhận nàng rồi, thị vệ ắt hẳn có ghi chép lại.”

Ta: ???

Ta: !!!

Đại ca à, chờ chút! Ngươi có hiểu ngươi vừa nói gì không?

Ngươi không phải đang lớn tiếng giữa chốn cung đình tuyên bố đêm qua mình đã cùng ta thân mật rồi sao?

Ngươi có cần phải can đảm đến thế không!

Những lời hắn nói thực sự quá mức… nhạy cảm, khiến ta nhất thời quên mất phải quản lý biểu cảm, theo phản xạ liền ngẩng đầu lên nhìn.

Và thế là, ta thấy được… Thái tử, người đứng ngay bên cạnh Hoàng đế, biểu cảm không khác gì ta, “rắc” một tiếng, mặt như vỡ ra.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận