Buổi sáng, Ninh Vương cùng ta ba triều hồi môn.
Phụ thân ta quan bái tam phẩm nhậm chức Lại bộ, là hàn môn quý tử trong miệng mọi người, làm người cũng đoan phương thanh liêm.
Khương phủ không lớn, trong nhà chỉ có sáu hạ nhân sai khiến, cũng đều là tri kỷ, cho nên cũng không sợ bọn họ đi ra ngoài nói lung tung, lúc ta vào cửa, gặp được tỷ tỷ cùng Mẫn Thời Dĩ.
Tỷ tỷ đối với chuyện này không cho là sai.
“Mẫn Thời Dĩ thích ta, ta cũng thích chàng. Thay vì bốn người thống khổ, không bằng thành toàn cho chúng ta.”
“Dù sao ván đã đóng thuyền, các ngươi muốn ta đổi về cũng được, nhưng hậu quả ta không gánh vác. ”
Phụ thân tức giận đánh nàng ta.
Tính tình tỷ tỷ xưa nay nóng nảy, nàng ta cầm chung trà bình hoa đập loạn một trận.
“Dựa vào cái gì chuyện tốt đều là của Khương Lê.”
“Hắn là Vương gia thì thế nào? Cũng không che giấu được hắn hiện tại là người mù. ”
“Bớt nói với ta tội khi quân, ta không sợ chết, ai sợ người đó liền ôm.”
Nàng ta nói xong lại trừng mắt nhìn ta, ” Người Mẫn Thời Dĩ thích là ta, là ta!”
“Muội cho dù gả cho chàng, trái tim chàng cũng không thuộc về muội.”
“Im miệng! “
Ta tát nàng ta một bạt tai, đè nén giọng cả giận nói, “Trong mắt tỷ, chỉ có tình cảm nam nữ, ngay cả tính mạng người trong nhà cũng có thể không để ý?”
Ta bắt lấy cánh tay nàng ta kéo ra ngoài.
“Tỷ nếu không sợ chết, vậy bây giờ chúng ta đi tìm Vương gia, nói rõ ràng, là giết hay tha đều do hắn làm chủ.”
Tỷ tỷ làm sao có thể không sợ chết, nàng ta chính là người ngay cả mơ thấy mình chết cũng sợ đến muốn khóc một hồi.
Đang náo loạn, bỗng nhiên trước cửa viện, huynh trưởng cùng Ninh vương đi vào.
Ninh vương dừng ở trong viện, hỏi: “Phu nhân, nàng làm sao vậy?”
4.
Ta bịt miệng tỷ tỷ.
“Khương Nghiên, ngươi la thêm một câu, để Vương gia phát hiện manh mối, ta hiện tại liền giết ngươi. ”
Tỷ tỷ bị biểu tình của ta dọa sợ.
Ta đẩy tỷ tỷ ra, vuốt v e váy đi vào trong viện nghênh đón Ninh vương, “Thiếp không sao, muội muội cùng muội phu cãi nhau ấy mà.”
“Không sao là tốt rồi. “Ninh vương thả lỏng lông mày.
Ta đỡ hắn vào sảnh chính, vừa ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt Mẫn Thời Dĩ, hắn nhìn chằm chằm tay ta đang đỡ Ninh vương, mặt mày lại có chút mất mát.
Như thể ta mới là người thất tín.
Mọi người đều tự ngồi xuống, ngoại trừ tỷ tỷ, mỗi người đều rất cố gắng nói chuyện phiếm, cho nên không khí cũng không tệ lắm.
“Mẫn đại nhân còn ở Hàn Lâm Viện? ”
Ninh Vương thuận miệng hỏi.
“Vâng, là ý của Dương Các lão, để ta tích góp một hai năm kinh nghiệm, sau đó thả ra ngoài rèn luyện.”
Mẫn Thời Dĩ giọng điệu có chút kiêu ngạo, “Rèn luyện hai nhiệm kỳ, liền có thể hồi kinh.”
Ta cụp mắt uống trà, Mẫn Thời Dĩ quả thật có thể kiêu ngạo, hắn là Trạng Nguyên thi đậu, đương triều tân quý, lại bái Dương Các lão môn hạ làm thủ phụ, chỉ cần hắn không phạm sai lầm, mười năm sau triều đình, tất có một chỗ cho hắn.
Thậm chí, trong triều còn có tin đồn, Dương Các lão dự định bồi dưỡng hắn làm người nối nghiệp.
Đây cũng là nguyên nhân tỷ tỷ nhìn trúng hắn.
So với vương phi nhàn tản, thê tử của quyền thần càng có địa vị hơn.
Nhưng ta hiện tại cảm thấy, lấy Mẫn Thời Dĩ, hắn không làm được quyền thần, cũng sẽ không có bao nhiêu thành tựu cao.
“Không sai. “Ninh Vương vuốt cằm nói.
Mẫn Thời Dĩ hỏi, “Thánh thượng muốn sửa chữa tế đài, các triều đại đều là hoàng tử giám sát, không biết vương gia có dâng thư thỉnh nguyện không?”
Tỷ tỷ hướng về phía ta nhíu mày đắc ý.
“Ta là người mù.”Ninh vương thờ ơ.
“Cái gì cũng không làm được, nghỉ ngơi thật tốt mới là chủ yếu. ”
Mẫn Thời Dĩ quét mắt nhìn ta một cái, ý vị thâm trường nói tiếp:” Cũng đúng, vương gia nên nghỉ ngơi nhiều. ”
Ta ngắt lời Mẫn Thời Dĩ, hỏi Ninh vương:” Vương gia, canh mặn không?”
Ninh Vương nhướng mày, lập tức hiểu ý của ta, lại cười nói: “Ta không mặn.”
“Vậy là muội phu mặn sao? ”
Ta tựa tiếu phi tiếu nhìn Mẫn Thời Dĩ.
Ta nói mặn, đương nhiên là thanh nhàn nhàn rỗi.
Rảnh rỗi lo chuyện của người khác.
Mẫn Thời Dĩ đỏ mặt.
Ninh vương nhếch khóe miệng, mặt mày lại có chút đắc ý mơ hồ, hắn nghiêng đầu thấp giọng nói với ta: “Phu nhân, ta muốn ăn cá.”
“Được.”
Ta chuyên tâm chọn xương cá cho Ninh vương, hắn nâng má nhìn về phía ta, mặc dù không nhìn thấy, nhưng biểu tình của hắn ngược lại rất thích ý.
Tỷ tỷ không dám nói chuyện, Mẫn Thời Dĩ cúi đầu uống rượu.
“Cá này, không tệ. “Ninh Vương nói.
Ta bỗng nhiên cảm thấy, Ninh Vương tựa hồ cũng không phải biểu hiện đoan túc như hắn.
Dùng bữa xong, ta trở về phòng lấy đồ.
Chờ từ tiểu viện đi ra, liền thấy Mẫn Thời Dĩ đứng dưới gốc đào xanh um kia, thấy ta sắc mặt buồn bã, “A Lê, không xứng đáng.”
Ta không muốn cùng hắn nhiều lời, đi vòng qua.
“Ta thích nàng, nhưng mặc kệ sai lầm thế nào cũng đã xảy ra, là ta không xứng đáng với nàng.”
Hắn đuổi theo giải thích, “Nàng muốn ta bồi thường thế nào cũng được.”
Ta dừng lại nhìn hắn.
“Ta muốn ngươi lập tức lấy cái chết tạ tội. ”
Hắn ngơ ngẩn.
“Vậy ngươi tốt nhất nên ngậm miệng lại, đem tội khi quân này giấu thật kỹ!”
Ta không hề nhìn hắn, xuyên qua đường mòn đi tiền viện.
Đối với Mẫn Thời Dĩ, sau khi đính hôn ta từng động tâm qua, hắn có tài hoa có dung mạo, còn nói tâm duyệt ta, những đêm dài khó ngủ kia, ta cũng từng lặng lẽ ảo tưởng qua tương lai của ta cùng hắn.
Nhưng tình cảm mỏng manh kia, trong nháy mắt khăn voan được vén lên, liền hóa thành hư ảo.
Có những người không đáng.
Ninh vương đứng ở cửa chính chờ ta, ta đi nhanh vài bước, hắn hướng về phía ta vươn tay, muốn ta dắt hắn.
“Đường nhà nàng ta không quen, làm phiền phu nhân rồi.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net
5.
Ta nắm tay Ninh Vương, cùng nhau đi ra ngoài.
Đi rất chậm, tâm tình Ninh Vương tựa hồ rất tốt.
Trên đường về, không biết vì sao, cỗ kiệu lại biến thành xe ngựa, Ninh Vương nhìn ta giải thích:
“Trong nhà kiệu phu có việc, ta bảo bọn họ trở về. ”
Ninh vương phủ không có kiệu phu, Khương phủ có, ý niệm trong lòng chợt lóe lên, ta cười đáp” Ghế chân ở nơi nào. ”
Ninh vương đứng ở bên cạnh xe, xa phu cùng Lập Nhân theo xe giống như gỗ, lại không nhúc nhích.
Ta chỉ có thể tiến lên, đỡ Ninh Vương lên xe.
Ninh vương tâm tình rất tốt, trên đường còn mua bánh ngọt, ta thấy hắn tâm tình tốt, vì vậy thử hỏi: “Vương gia, ngài từng bị người lừa gạt sao?”
“Nếu như là người không quen, lừa gạt lại là đại sự khó lường? ”
Ninh Vương vân đạm phong khinh,” Vậy nhất định phải làm cho đối phương trả giá thật lớn.”
“A.”
Ta sợ tới mức bóp nát bánh ngọt.
Ta nghĩ đến những gì mẫu thân ta và ta đã nói trước khi đi:
“Thừa dịp Vương gia vẫn chưa có phát hiện, liền sinh hài tử đi. Đến lúc đó, hắn vì con, cũng sẽ giữ bí mật này. ”
Xem ra, chỉ có thể làm theo lời mẫu thân nói.
Vì tính mạng của cả gia đình, chuyện sinh hài tử, phải càng nhanh càng tốt.
“Đang suy nghĩ cái gì? ”
Ninh vương đột nhiên hỏi ta.
Mặt ta hơi nóng, rất sợ tâm tư bị hắn phát hiện, vội vàng đổi đề tài, “Thất điện hạ, hôm nay còn tới không?”
“Hắn tinh quái, rất đáng yêu. ”
“Sẽ đến thôi.” Hắn nói.
Buổi chiều Thất hoàng tử đến vào giờ cơm tối, vẫn dính lấy ta nói chuyện, đánh cờ, buổi tối còn ầm ĩ muốn ở trong sân chơi đùa.
Vương gia hành động không tiện, tản bộ coi như xong đi.
Ta không muốn quá mệt mỏi, vẫn phải giữ thể lực đến đêm.
“Phu nhân, ta hành động có chút bất tiện. ”
Ninh vương đứng dậy, biết nghe lời,” Đi thôi, tản bộ. ”
Ta kinh ngạc nhìn thoáng qua Ninh vương.
“Ta cùng tẩu tẩu dắt nhị ca. ”
Thất hoàng tử nói,” Như vậy sẽ không sợ ca ngã. ”
Ba người tản bộ, trái một vòng phải một vòng, nửa canh giờ sau Thất hoàng tử bắt đầu kêu đau chân,” Nhị ca, ta đi không nổi. ”
Ninh vương gọi Lập Nhân đến,” Đưa hắn trở về.”
Thất hoàng tử bĩu môi bất tình bị ôm đi.
“Phu nhân, ta không mệt. “Ninh vương nói,” Tiếp tục. ”
“Được.”
Ta không nghĩ tới Ninh vương đối với tản bộ hứng thú cao như thế, ta đành phải tiếp tục dắt hắn ở trong hoa viên đi vài vòng.
Nhưng ta rất muốn về sớm nghỉ ngơi.
Đêm nay muốn viên phòng, thân thể hắn vốn là không tốt, nếu như quá mệt mỏi, nhất định sẽ có ảnh hưởng.
“Phu nhân đang suy nghĩ gì? ”
Ninh Vương đột nhiên hỏi ta.
“Sợ Vương gia mệt mỏi. ”
Ta lại cười nói,” Nếu không, chúng ta trở về nghỉ ngơi đi.”
Ninh Vương nghiêng đầu, tầm mắt dường như thật sự rơi vào trên mặt của ta, còn mang theo một tia tò mò.
Ta lại chột dạ, vội vàng đổi đề tài.
Đi đến cuối cùng, người mệt mỏi không phải Ninh Vương, mà là ta.
Rửa mặt xong, ta cố gắng chống đỡ tinh thần, “Vương gia, nghỉ ngơi đi.”
Ta đem gối đầu của hắn đặt ở trên giường, nhưng đáng tiếc, hắn nhìn không thấy.
Cho nên chỉ có thể dùng lời nói ám chỉ hắn.
“Được. ”
Ninh vương rót trà uống, ta vội vàng nằm ở trong giường, nhưng trong nháy mắt, ta lại ngủ thiếp đi.
Sáng sớm tỉnh dậy, Ninh Vương không có ở đây.
“Thúy Quyên, Thúy Quyên. ”
Ta vội xuống giường, xốc chăn lên, ảo não nhìn giường sạch sẽ.
” Hình như không viên phòng.”
“Vậy làm sao bây giờ? ”
Thúy Quyên bằng tuổi ta, không hiểu việc này.
Sớm biết vậy hỏi mẫu thân một chút, viên phòng cần làm những gì.
“Nô tỳ lặng lẽ ra ngoài phủ tìm bà tử hỏi thăm?”
Ta cảm thấy có thể, không hiểu liền hỏi, dù sao cũng không phải chuyện xấu.
Buổi trưa lúc Thúy Quyên trở về, xách theo một túi cá chạch, vẻ mặt thần bí nói cho tôi biết:
“Lão mụ mụ kia nói, nam tử ăn cái này tốt.”
6.
“Hôm nay mới mua, Vương gia ăn nhiều một chút. ”
Lúc cơm tối, ta gắp cho Ninh vương mấy miếng cá chạch, hắn ăn một đũa, nhíu mày.
“Làm sao lại mua loại cá này? ”
Ninh vương lời này, hỏi chính là Vương ma ma.
“Là Thúy Quyên cô nương xách về, phu nhân phân phó phòng bếp nấu cho vương gia ăn. ”
Vương ma ma nói: “Vương gia trước giờ chưa từng ăn loại động vật dơ bẩn này, không bằng nô tỳ bưng xuống đi? “
Vương ma ma ý vị thâm trường liếc mắt nhìn ta một cái, bà ta rõ ràng biết công hiệu của cá chạch.
Không biết Ninh Vương có biết công hiệu hay không, ta bỗng nhiên có chút hối hận hôm nay để phòng bếp làm một chén cá chạch, biểu hiện quá nóng vội.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.