Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 2

12:56 chiều – 16/11/2024

4.

Anh trai? Tôi có anh trai? Tôi rõ ràng không có anh trai.

Lý Minh Thành chỉ có một em gái, tên là Lý Minh Sính, chính miệng anh ta đã nói, tôi nhớ rất kỹ.

Vốn còn ôm vài phần tò mò đối với người này, hiện tại chỉ có sự chán ghét vô cùng, tôi tắt phát sóng trực tiếp, ăn vài miếng kem còn lại và mua vé đi Tam Á.

Đời người ít nhất phải đi ngắm biển một lần. Đến chet tôi vẫn nhớ, đêm trước khi tôi chet, nhìn thấy ảnh gia đình của họ trên Wechat.

Đó là một bãi biển rất đẹp, bọn họ khỏe mạnh, vui vẻ, mỗi người đều rất hạnh phúc. Sự khiếm khuyết của tôi dường như sẽ mang đến bất hạnh cho họ, trời sinh đã bài xích với bọn họ.

Huyết thống không phải là ràng buộc giữa chúng tôi, mà là một xiềng xích không thể phá bỏ, không thể phá vỡ.

Kem quá lạnh, dạ dày truyền đến cơn đau, tôi lấy một lọ thuốc giảm đau từ trong túi ra, uống một viên, còn lại bỏ vào trong túi dự phòng.

Tôi đến Tam Á vào buổi tối.

Những con sóng thực sự kỳ diệu, đã gầm thét như thế hàng nghìn năm nay nhưng vẫn mang lại cảm giác thanh lọc tâm hồn.

Tôi lại bật phát sóng trực tiếp, lần này để phòng ngừa kênh phát sóng trực tiếp tiết lộ vị trí của tôi, tôi dùng băng cá nhân che camera. Nằm trên bãi biển nói chuyện phiếm với các fan.

“Rốt cuộc là bệnh gì hả? Không phải bệnh không thể trị, chỉ là bệnh nhẹ giai đoạn đầu, tôi hơi sợ đau, cho nên cần chuẩn bị tâm lý trước cho mình.”

“Mỗi người đều không phải trời sinh đã dũng cảm, sợ đau là điều rất bình thường, tôi cũng chỉ là người bình thường.”

“Anh trai? Tôi không có anh trai, anh ta nói bậy, có thể là fan cuồng thôi.”

Tôi cười cười, ụp cho Lý Minh Thành một cái nồi đen.

“Không nghĩ tới tôi mờ nhạt như vậy mà cũng có fan cuồng, mọi người cần phải bảo vệ tôi thật tốt đó nha.”

Lý Minh Thành lại tới nữa, bởi vì ban ngày anh ta đã tiêu rất nhiều tiền, nên bây giờ khi vào phòng phát sóng của tôi còn kèm theo đèn tím cùng bài hát có hiệu ứng đặc biệt; tôi muốn không nhìn thấy cũng khó.

[Vì sao không đợi anh?]

[Anh đến đó đã tìm em rất lâu.]

[Vì sao không đi bệnh viện?]

Lý Minh Thành hỏi hết câu này đến câu khác, tôi không muốn trả lời, cố ý làm bộ như không nhìn thấy, lao ra bãi biển giẫm nước cho khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp nghe.

“Nước biển lạnh quá, nhưng giẫm lên rất thoải mái.”

Hạt cát mềm mịn, không dùng sức giẫm cũng có thể lún vào, gió biển mặn mà mát lạnh thổi vào mặt khiến người ta sợ hãi nhưng lại trầm mê không thể giải thích được.

Tôi mặc một chiếc váy trắng như tuyết, hai tay xách làn váy, giống như một đứa trẻ ở bờ biển đá nước chơi. Nước biển bị tôi đá văng tung tóe, xung quanh không có ai, nhưng một mình tôi cũng chơi rất vui.

Ánh đèn ven đường sáng ngời rực rỡ, sâu trong mặt biển tối tăm vô ngần, tôi khiêu vũ ở chỗ giao nhau giữa ánh sáng và bóng tối, làn váy trắng như tuyết bị gió thổi lên, nở rộ ra một đóa hoa trắng như tuyết.

Mái tóc che khuất tầm mắt, tôi không nhìn thấy bản thân mình, cũng không nhìn thấy người khác. Bỗng nhiên, có người kéo tay tôi lại.

Một người đàn ông rất cao lớn, ở một nơi như bãi biển lại mặc áo sơ mi cùng quần tây, có vẻ không hợp cho lắm.

Trên tay anh ta cầm một vòng hoa, màu trắng pha chút xanh nhạt, một câu cũng không nói, chỉ đặt vòng hoa lên đầu tôi, sau đó đi lui vào bờ nhìn tôi.

Thật là một người kỳ lạ.

Tôi điên cuồng xong bước qua một bên, người đàn ông vừa rồi xem tôi khiêu vũ đã sớm rời đi. Tôi cầm lấy điện thoại chuẩn bị quay về khách sạn, lại nhìn thấy Lý Minh Thành đang cãi nhau với fan của tôi.

[Tôi thật sự là anh trai của Lý Minh Đình!]

[Tôi là anh ruột của con bé!]

[Anh trai có quan hệ huyết thống, cùng một mẹ!]

Những tia sáng màu tím liên tiếp hiện lên trên màn hình, tuy mỗi bình luận của anh ta đều rất nổi bật nhưng fan của tôi đã được tôi cảnh báo trước, mặc cho Lý Minh Thành nói đến khô miệng, cũng không tin anh ta là anh trai tôi.

Lý Minh Thành tức giận mắng một tiếng thô tục. Tôi cong khóe môi, bấm vào nick của Lý Minh Thành, đưa anh ta vào danh sách đen.

“Ngay cả khi bạn là một người giàu có, bạn cũng không thể mắng người hâm mộ trên lãnh thổ của tôi.”

Người hâm mộ chúc mừng cuồng nhiệt, không ít người còn tặng quà cho tôi, rất nhiều Bé Đáng Yêu đều lo lắng tôi đắc tội với ông lớn thì làm sao bây giờ.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

“Không cần lo lắng, tôi chỉ là một người phát sóng trực tiếp nhỏ bé, vui vẻ là quan trọng nhất.”

“Anh ta có tiền như vậy, hẳn là sẽ không để ý sống chet của một người nhỏ bé như tôi phải không? Nếu không thì anh ta cũng quá nhàn rỗi rồi.”

“Mỗi người làm chuyện mình nên làm, vui vẻ cũng tốt, không vui vẻ cũng tốt, nhân sinh bách vị, chậm rãi lĩnh hội thôi.”

Tiếng sóng biển ào ào vang lên, tôi thổi gió biển trở lại khách sạn.

Trong nháy mắt tắt truyền hình trực tiếp, Lý Minh Thành gọi điện thoại vào.

“Mọi người đều làm những gì họ nên làm, dù hạnh phúc hay bất hạnh, cuộc sống có nhiều hương vị khác nhau và bạn phải từ từ trân trọng nó.”

“Tôi nói chuyện như thế này có giống bà của bạn không? Bà đó rất có học thức và là một bà già rất cởi mở. Chúng ta có thể làm quen với bà vào lúc khác được không?”

Tiếng sóng biển gào thét, tôi trở về khách sạn trong cơn gió biển thổi qua.

Ngay lúc chương trình phát sóng trực tiếp bị tắt, cuộc gọi của Lý Minh Thành vang lên.

5.

Tôi bấm điện thoại, đặt điện thoại lên bàn rồi nằm xuống sofa xoa bụng. Thuốc hết tác dụng, cơn đau lại quay trở lại. Không đến mức đau đến không thể chịu đựng, nhưng cũng không dễ chịu mấy.

Khi tôi cảm thấy khó chịu, tính tình sẽ không tốt. Kiếp trước đã bị mài phẳng mọi góc cạnh, đời này tôi chỉ muốn làm con nhím. Ai cũng đừng nghĩ chiếm được tiện nghi ở chỗ tôi.

“Lý Minh Đình, bây giờ em đang ở đâu? Anh đi tìm em.” Giọng Lý Minh Thành trong điện thoại rất gấp gáp, giống như rất sốt ruột.

Tôi đổi tư thế nằm xuống, nhịn không được oán hận anh ta một câu: “Có bệnh thì chữa bệnh, không bệnh thì cút, tôi bận lắm.”

Lý Minh Thành lại bị tôi làm cho nghẹn họng, anh ta giống như nhận ra tâm tình tôi không tốt, giọng điệu nói chuyện nhu hòa hơn rất nhiều.

“Em, em không thoải mái?”

“Nếu em không muốn anh cùng em đi bệnh viện, vậy anh đưa tiền cho em, em tự đi bệnh viện kiểm tra có được không?”

Tại sao Lý Minh Thành lại cố chấp muốn đưa tôi đi bệnh viện như vậy? Cả đời này ngay cả bản thân tôi cũng vừa nhận được đơn chẩn đoán ung thư không lâu, tại sao anh ta lại gấp gáp muốn tôi đi bệnh viện như vậy?

Chuyện xảy ra khác thường tất có yêu, huống chi đây còn là Lý Minh Thành hay thờ ơ với tôi. Anh ta luôn luôn cảm thấy sự tầm thường của tôi khiến anh ta mất mặt, làm cho Lý gia mất mặt, ngay cả đi đường cũng hận không thể cách tôi 800 mét.

Một người tránh tôi như rắn rết như vậy, sao lại đột nhiên chú ý đến tôi như vậy? Tái sinh? Không có khả năng, coi như là anh ta sống lại đi, thì thái độ của anh ta đối với tôi cũng không thể thay đổi lớn như vậy được.

So với sống lại, tôi càng cảm thấy anh ta chắc là bị ai nhập rồi. Con người thật sự của anh ta không thể chú ý đến tôi như vậy.

“Đình Đình, em đừng náo loạn nữa. Nghiêm túc đấy, em hãy đi bệnh viện kiểm tra đi, nếu có vấn đề gì, anh trai dẫn em đi chữa bệnh.”

Chữa bệnh? Tôi không muốn điều trị. Hóa trị thực sự rất đau đớn. Cứ cách hai ngày lại có ống tiêm dài to như vậy đ//âm vào cột sống của một người, và t//iêm vào cơ thể……

Sau khi tiêm thuốc, khom lưng cũng đau, nằm cũng đau, từng giây từng phút đều nhắc nhở bạn, chỉ cần bạn chịu đựng không được hoặc không đủ kiên cường, lập tức sẽ có tử thần tới mang bạn đi.

Áp lực về cả thể chất và tâm lý lúc nào cũng đang áp bức không gian sinh tồn ít ỏi, chỉ là hồi tưởng một chút, đã cảm thấy da đầu tê dại.

“Sao anh lại nghĩ tôi có bệnh?”

Lý Minh Thành cười ha ha: “Mọi người đều phải thường xuyên kiểm tra thân thể. Có bệnh thì trị liệu, không bệnh cũng…”

Tôi không có hứng thú nghe Lý Minh Thành nói dối, dạ dày càng ngày càng đau, gió biển thổi cả đêm, cơm chưa vào bụng dạ dày đã kháng nghị.

Lý Minh Thành trầm mặc một lát, trước khi tôi cúp điện thoại nói: “Đình Đình, cho anh trai một cơ hội bù đắp, được không?”

“Sống lại một lần nữa, em cũng không thể để anh trơ mắt nhìn em…”

“Chúng ta đi chữa bệnh đi, về sau anh trai sẽ không tiêu tiền bậy bạ nữa, tất cả tiền đều cho em tích góp, chúng ta đi chữa bệnh…”

Anh ta không nói gì, tôi cúp điện thoại. Tên anh trai không ra gì này làm sao có thể vì sống alij một lần mà muốn cứu tôi chứ?

Sống lại một lần, chẳng phải anh ta nên vội vàng che giấu sự thật cho Lý Minh Sính rằng cô ta không phải người nhà họ Lý sao?

Lý Minh Thành sao lại thật lòng muốn cứu tôi, nhất định là đang chơi trò gì đó mà tôi không biết.

Sống quá mệt mỏi, cũng quá đau khổ.

Tôi thực sự không muốn sống trong một thế giới như thế này nữa.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận