4.
Ta ngồi trên cành cây chờ tỷ tỷ, hắn ở trong sân luyện kiếm xong, không có việc gì thì ngồi trên tường nói chuyện với ta.
Lúc nào cũng là ta nói nhiều, hắn chỉ nghe, thỉnh thoảng đáp vài câu.
Ở ngoài tường, không biết là con nhà ai, có cậu bé chỉ vào ta, nói với cô bé nhỏ tuổi hơn: “Muội không được học theo tỷ ấy, con gái nhà lành ai lại trèo cây? Mẹ nói tỷ ấy là đồ ngốc đó.”
Vừa hay trong tay ta cầm một quả lê, ta nghe lời tỷ tỷ, nếu có ai nói ta là ngốc, nhất định phải phản kháng.
Ta ném quả lê qua, vừa vặn trúng vào vai cậu bé lớn tuổi hơn.
Cậu ta nhìn quả lê bị nát dưới đất, lại nhìn ta, ta ngẩng đầu, chính đáng nhìn cậu ta, không phải là lỗi của ta.
Cậu ta bật khóc, khóc toáng lên.
Cô bé nhỏ tuổi thấy cậu ta khóc, cũng òa khóc theo.
Rất nhanh từ cửa nhỏ nhà Tống Các lão một nữ tử không lớn tuổi lắm chạy ra.
Người lớn nhà Tống Các lão ta khoảng chừng đều biết, nhưng lại không biết nàng ấy.
Nàng ấy nói the thé hỏi hai đứa trẻ chuyện gì xảy ra?
Cậu bé chỉ vào ta nói ta vô cớ ném lê vào cậu ta.
Nữ tử trẻ quay đầu nhìn lên ta, nàng ấy không đẹp lắm, mắt nhỏ, cằm nhọn, má không có thịt.
“Cô sao lại vô cớ ném vào con ta? Cô là con nhà ai? Sao không có chút giáo dưỡng nào vậy?”
Nàng ấy chống hông, làm dáng vẻ hung dữ.
Ta có chút kinh ngạc, lại dám nói ta không có giáo dưỡng sao? Ta là do tỷ tỷ dạy dỗ mà lớn lên, nói ta không có giáo dưỡng, chẳng phải nói tỷ tỷ dạy không tốt sao?
“Nói nhảm, ta được tỷ tỷ dạy dỗ, sao lại không có giáo dưỡng?” Ta phản bác.
Nàng ấy dường như không ngờ ta sẽ nói vậy, miệng hơi hé mở, lộ ra hàm răng hơi vàng.
Chỉ cách một bức tường, quá gần, dáng vẻ này thực sự không đẹp.
Nàng ấy không biết sao, cứ mắng mãi không thôi.
Ta theo tỷ tỷ lớn lên nơi phố chợ, loại người hung hãn nào chưa từng gặp qua?
Nàng ấy không là gì cả, chỉ là ta không muốn phí lời với nàng ấy.
Ta leo xuống bằng thang, cửa nhỏ không khóa, chỉ có một bà cụ gác cổng, tai hơi nghễnh ngãng.
Ta mở cửa nhỏ, thò đầu nhìn nàng ấy.
Nàng ấy ngồi xổm dưới đất, kéo cậu bé nhìn khắp lượt, như sợ cậu ta bị một quả lê làm hỏng.
Nàng ấy không dễ mến, nhưng đối với con thì hết lòng.
Tỷ tỷ nói nhìn người không thể chỉ nhìn một mặt, ai cũng có khó khăn, có điểm mạnh tất có điểm yếu, tương tự, có điểm yếu nhất định cũng có điểm mạnh, chỉ là chúng ta nhìn nhận họ như thế nào thôi.
Ta bèn tha thứ cho chuyện nàng ấy vừa mắng mình!
Chỉ là Triệu Thập An không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng ta, hắn vốn nghiêm túc anh tuấn, không cười thì có phần đáng sợ.
“Sao muội không mắng lại?” Hắn hỏi.
“Tỷ tỷ bảo rồi, họ ném bùn vào muội, muội lại lấy bùn trồng sen! Hơn nữa nàng ấy cũng không hoàn toàn là người xấu.” Ta cười tươi nhìn hắn.
Hắn đưa cho ta một gói giấy dầu, chỉ cần ngửi mùi là ta biết ngay, là bánh ngàn lớp do đầu bếp bên phủ vương gia làm.
Nói về độ ngon, ta đã ăn qua bánh ngàn lớp của rất nhiều tiệm nhưng chỉ thấy bánh nhà hắn là ngon nhất.
Thời gian vội vã, mới đó đã là mùa thu, khắp thành hoa cúc nở rộ.
Hoàng hậu tổ chức tiệc thưởng cúc, ta không muốn đi, nhưng mẹ không cho, một là vì Hoàng hậu đích thân phái người đến nhà truyền lời, hai là ta đã quá tuổi lấy chồng rồi.
Đại ca làm Thượng thư, nên có rất nhiều người đến nhà cầu hôn ta, nhưng cha nói chuyện với họ chưa được ba câu, liền tiễn khách, cha nói họ không thật lòng.
Nếu họ không thật lòng cầu hôn, cha nói thà nuôi ta đến già còn hơn.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTừ khi nhà gặp khó khăn, cha mẹ và các ca ca dường như rất coi trọng chuyện hôn nhân, họ cũng rất quan trọng hai chữ thật lòng.
Mẹ nói nhất định phải đi, ta không thể làm khác, nhưng Hoàng hậu chỉ mời những tiểu thư, công tử chưa kết hôn.
Mẹ dặn đi dặn lại giao ta cho ba ca ca.
5.
Mùa thu năm nay mưa nhiều, rả rích suốt ngày không dứt, khiến người ta gần như muốn mốc meo.
Chỉ có hôm nay là ngày hiếm hoi đẹp trời, thu cao khí sảng, gió thu mát mẻ.
Hoàng hậu chọn một trang viên ở ngoại ô để tổ chức, nghe nói là của hồi môn của bà, nhưng mẹ nói xuất thân của Hoàng hậu không tốt, trang viên này chắc là do Hoàng thượng tặng bà.
Mẹ nói Hoàng thượng đối với Hoàng hậu cũng có phần thật lòng.
Tỷ tỷ nói rằng thật lòng là thứ khó cầu nhất trên đời.
Tiệc thưởng hoa do Hoàng hậu tổ chức, trong thành Đông Kinh các tiểu thư công tử có thể tới đều đã tới, dù nhiều người ta không quen, nhưng một trang viên lớn, người lại đông đúc khắp nơi, có thể thấy có rất nhiều người.
Ta vốn không thích ngắm hoa, nhưng các tiểu thư kia còn đẹp hơn hoa, các loại trang phục, các loại hương thơm xen lẫn nhau, ta liên tục hắt hơi mấy cái.
Ta không quen ai, các ca ca cũng không thể lúc nào cũng ở bên ta, nhị ca là người ôn hòa, hiện đang chuẩn bị thi cử! Hôm nay hiếm khi ra ngoài, đại ca gặp được mấy công tử tài giỏi, bọn họ muốn trò chuyện cùng đại ca.
Đại ca thì vào chào Hoàng hậu, Hoàng hậu mời huynh ấy ở lại dự tiệc, huynh ấy lại nói có việc ở Hộ bộ, rồi đi ngay.
Ta biết rõ huynh ấy đang nói dối, hôm nay được nghỉ, Hoàng thượng cũng nhàn, huynh ấy có việc gì được chứ? Chỉ là cái cớ thôi!
Đã có cái cớ tốt như vậy, sao không dẫn ta đi cùng?
Mẹ dặn huynh ấy phải luôn để mắt đến ta mà?
Đại ca bây giờ cũng không đáng tin cậy nữa.
Tiệc này thực ra không có ý nghĩa gì, làm thơ, vẽ tranh, đánh đàn, chơi cờ, ta chẳng biết thứ nào.
Chỉ có đánh bóng ngựa là còn thú vị.
Một nhóm tiểu thư ngồi bên sân bóng, sân đã dựng sẵn lều, trải thảm, bày bàn, trên bàn có đủ loại bánh trái, hôm nay trời đẹp, ta không muốn ngồi trong lều, chỉ đứng bên nhìn.
Trận đấu đã bắt đầu, một đội mặc trang phục cưỡi ngựa màu trắng, một đội mặc màu đen.
Chỉ có người cưỡi con ngựa hồng nâu là nhìn quen, ngựa của hắn cao hơn các con ngựa khác nhiều, hắn cũng cao, chân dài, mặt đen, một tay cầm ngựa một tay cầm gậy, chỉ vung tay là bóng vào khung thành.
Ngựa của hắn còn cách khung thành xa lắm! Sức mạnh và kỹ thuật cưỡi ngựa đều tốt, bảo sao các tiểu thư dưới sân đều chăm chú nhìn hắn!
Triệu Thập An đúng là giỏi.
Ta dùng tay che trán, nhìn hắn chăm chú, dù sao ngựa của hắn khỏe mạnh đẹp đẽ, tìm khắp thành Đông Kinh chắc cũng không tìm được con ngựa thứ hai như vậy.
Ta cũng muốn thử cưỡi ngựa, chỉ là mẹ không cho, sợ ta ngã.
Triệu Thập An chỉ chơi nửa trận rồi xuống, chắc cảm thấy chênh lệch quá lớn, không còn hứng thú.
Hắn dắt ngựa, đi thong thả đến bên ta, ta lại có chút hồi hộp.
Ngựa trước mặt ta khịt mũi, ta đưa tay sờ đầu nó.
“Thật uy phong quá.” Ta đi quanh nó một vòng, nhìn kỹ, toàn thân màu nâu, không có một sợi lông khác màu.
“Sao muội không vào lều, bên ngoài nắng thế này mà?” Triệu Thập An hỏi.
Tóc trên trán hắn còn hơi ướt, trông không nghiêm túc như ngày thường, đầy vẻ thiếu niên.
“Hiếm khi có ngày đẹp, không phơi nắng chút thì uổng lắm. Nó có tên không?”
“Lưu Quang, nó tên là Lưu Quang.”
“Tên của nó cũng uy phong như nó.”
Chúng ta chưa nói được nhiều, Hoàng hậu đã sai người tìm huynh ấy, dù ta ngốc, nhưng thấy quanh Hoàng hậu có nhiều cô nương như vậy, chắc là muốn giới thiệu họ với hắn.
“Muội ở đây chờ ta, ta đi một lát rồi về.”
Hắn giao dây cương cho người hầu, vội vã rời đi.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.