Dù cô bé luôn làm nhà cửa rối tung.
Dù cô bé vẽ những đường nét hỗn loạn, những mảng màu đen và đỏ khiến người ta cảm thấy tâm hồn cô bé u ám.
Nhưng họ chỉ cười và khen ngợi cô bé có tài năng nghệ thuật, vẽ rất đẹp, rồi lặng lẽ thu dọn mớ hỗn độn trong nhà.
Cặp vợ chồng trẻ nắm tay cô con gái nhỏ đi khắp đất nước, đến hết bệnh viện này đến bệnh viện khác, nhận được những phản hồi tương tự hoặc bất lực, cho đến khi những nếp nhăn trên mặt người đàn ông nhiều thêm và khuôn mặt người phụ nữ ngày càng hốc hác.
Nơi họ ở từ ngôi nhà đẹp đẽ biến thành ngôi nhà đơn sơ, nhưng vẫn được bọc đệm xốp khắp nơi, vì họ sợ cô con gái va chạm.
Chỉ có một điều không thay đổi, đó là nụ cười không bao giờ phai khi họ đối diện với cô con gái của mình.
Rồi một ngày, đứa trẻ sống trên ngôi sao cũng nhìn về phía họ. Trẻ em mắc chứng tự kỷ đôi khi được gọi là đứa trẻ sống trên ngôi sao.
Trúc đã nở hoa, lần đầu tiên cô bé đáp lại họ.
Nụ cười của ba người họ mãi mãi được lưu lại trong một bức ảnh.
Đó là bức ảnh đầu tiên thực sự có ý nghĩa của họ.
Bởi vì cô bé đã nở một nụ cười.
Rất khó khăn, rất vụng về, thậm chí không thể coi là đẹp.
Nhưng trong mắt cặp vợ chồng đó, đó là nụ cười đáng yêu và đẹp đẽ nhất trên thế giới.
Sau đó, cuộc sống của họ dần trở nên tốt hơn, cô bé kỳ diệu tự hồi phục, dưới sự chăm sóc tận tình của cha mẹ, cuối cùng cô bé dần trở thành một đứa trẻ bình thường.
Ngoại trừ việc có phần hướng nội và trầm lặng, cô có thể tự chăm sóc bản thân, có thể đi học bình thường, có thể diễn đạt rõ ý mình, thậm chí sau khi lớn lên, cô đã tìm được công việc làm họa sĩ minh họa và có thể tự lập.
Cô đã lớn lên nhờ tình yêu thương, vì vậy cô cũng đang nỗ lực để đáp lại tình yêu.
Những cảnh tượng sống động đó trôi qua từng khung hình trước mắt tôi. Tôi đờ đẫn nhìn, muốn đưa tay ra chạm vào khuôn mặt của cặp vợ chồng kia.
Nhưng chỉ cần tôi khẽ chạm vào, họ liền vỡ vụn dưới đầu ngón tay tôi.
Như những hạt cát chảy qua không thể giữ lại.
Mắt tôi hơi mờ đi, tôi đưa tay lên lau, phát hiện ra trên mặt toàn là nước mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống má.
Tôi lau mãi cũng không sạch, mà nước mắt ngày càng nhiều, càng nhiều.
Tôi há miệng ra, trơ mắt nhìn những cảnh tượng ấy từ từ phai nhạt, gió thổi qua, ngay cả khuôn mặt của cặp vợ chồng cũng dần mờ đi.
Một khung cảnh đập vào mắt tôi.
Đó là phần duy nhất không sống động trong ký ức này, là một ngày mưa xám xịt.
Đôi mắt tôi bất chợt bị một bàn tay che lại.
Kèm theo đó, là một tiếng thở dài rất khẽ.
“Đừng nhìn nữa.” Anh nói.
Tôi cố gắng mở to mắt, không muốn khóc thêm nữa, nhưng nước mắt đã thấm ướt đầu ngón tay của người này.
Hình như bị nước mắt của tôi làm bỏng, ngón tay anh hơi co lại, nhưng không buông ra.
“Nhưng thầy Phạm…”
Tôi cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói của mình, gần như nghẹn ngào nói với anh: “Dù không nhìn, tôi vẫn nhớ.”
Tôi nhớ từng chuyện đã xảy ra ngày hôm đó, làm sao tôi có thể không nhớ.
Tôi nhớ hôm đó là sinh nhật tôi.
Tôi nhớ họ đi xe đạp để mua bánh sinh nhật cho tôi, còn có bộ dụng cụ vẽ rất đắt tiền.
Tôi nhớ họ đứng ở cửa vẫy tay chào tôi, mỉm cười nói sẽ quay lại ngay.
Tôi nhớ mình đã nhận được cuộc gọi từ cảnh sát và bệnh viện.
Tôi nhớ người nhà của tài xế gây tai nạn quỳ xuống khóc lóc xin lỗi tôi, nói người đàn ông say rượu đó không cố ý.
Tôi nhớ mình đi nhận lại di vật, cái nhìn đầy thông cảm nhưng cũng không đành lòng của chị cảnh sát.
Tôi nhớ mình nhận được một chiếc bánh kem bị đâm nát, mấy cây bút vẽ và một bảng vẽ đã biến dạng.
Tôi nhớ chiếc xe đạp nằm nghiêng trên mặt đất tại hiện trường, những lọ màu trong túi nilon rơi vãi ra đường, màu sắc sặc sỡ như một bức tranh tươi sáng, rồi lại bị máu tươi bao phủ.
Ngay cả bức ảnh chụp ba người chúng tôi trong ví của họ cũng bị máu thấm ướt, tôi đã dùng rất nhiều cách mà vẫn không thể khôi phục lại.
Tôi ôm những thứ đó, lang thang vô định trên phố.
Tôi trở về nhà.
Tôi nhìn thấy bức ảnh gia đình trên bàn.
Tôi nhìn thấy cánh cửa phòng họ để mở, trên đó treo một tờ lịch, ngày hôm đó được khoanh một hình trái tim, có ghi: “Sinh nhật của con gái yêu.”
Tôi nhìn thấy mẩu giấy nhớ trên tủ lạnh, họ viết: [Sữa ở tầng đầu tiên, bánh mì ở tầng thứ hai, Tiểu Ngư phải ăn uống đầy đủ.]
Tôi nhìn thấy mẩu giấy nhớ trên cửa sổ, họ viết: [Tối nay gió lớn, Tiểu Ngư phải nhớ đóng cửa sổ.]
Tôi nhìn thấy mẩu giấy nhớ trên thước đo chiều cao, họ viết: [Tiểu Ngư có cao hơn rồi nhỉ?]
Tôi nhìn thấy mẩu giấy nhớ trên tủ tivi, họ viết: [Tiểu Ngư phải nhớ đứng xa một chút mà xem, bảo vệ mắt nhé.]
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTôi nhìn thấy mẫu giấy trên tường, họ nói: [Họa sĩ Tiểu Ngư xin hãy tận tình sáng tác.]
Tôi ăn một miếng bánh ngọt, là bánh ngọt dâu tây tôi thích nhất, nhưng rất đắng, rất khó ăn.
Sau đó tôi vẫn ăn xong toàn bộ, sau đó ngồi xổm trong nhà vệ sinh nôn mửa.
Tôi mở cửa phòng, đóng rồi lại mở, hy vọng có người đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.
Nhưng trong nhà vẫn trống rỗng.
Tôi nhìn về phía con dao trong bếp, tôi muốn đi qua, lại đột nhiên nhớ tới bọn họ nói với tôi: “Tiểu Ngư, phải sống thật tốt.”
Tôi im lặng nhìn một lúc, tự nói với mình: “Tiểu Ngư, mày phải sống thật tốt.”
Đây là điều mà cha mẹ muốn thấy, tôi phải nghe lời họ.
Cho nên tôi giả bộ bình thường. Tôi đóng cửa phòng bọn họ lại, cất ảnh chụp chung đi, đem những mẫu giấy giấu vào ngăn kéo, cho rằng không đi nhìn không đi nghe không đi nghĩ là có thể quên đi.
Nhưng tôi không thể.
Tôi không thể làm được.
Có một ngày tôi nhìn vào máy tính, không vẽ được nữa.
Tôi đề nghị từ chức với biên tập viên. Một năm nay trạng thái của tôi càng ngày càng kém, tôi đã sớm không thể làm nghề này, anh ấy thoải mái đồng ý.
“Xin lỗi!” Tôi nhẹ giọng nói.
“Ba mẹ, Tiểu Ngư không chịu nổi nữa.”
Tiểu Ngư là một đứa nhát gan, không có cách nào sống sót trong thế giới không có cha mẹ.
Tôi đi vào nhà vệ sinh.
Máu tươi chảy ra cổ tay, tí tách rơi xuống.
Nhưng ta một chút đau đớn cũng không cảm giác được, tôi chỉ yên lặng cầu nguyện: “Nếu có kiếp sau, xin ông Trời ban cho họ một đứa trẻ khỏe mạnh, cởi mở, hoạt bát. Xin hãy ban cho Nguyễn Uyên và Châu Dĩ Lâm tất cả may mắn suốt đời, để cả hai mãi mãi quên Nguyễn Tiện Ngư, hạnh phúc vui vẻ, bình an trôi qua mỗi cuộc đời.”
“Xin đừng cho tôi kiếp sau, tôi không muốn liên lụy bất cứ ai nữa.
Đừng là tôi nữa. Không cần phải là một Nguyễn Tiện Ngư chỉ biết liên lụy người khác như vậy nữa.”
Vào thời khắc cuối cùng của cuộc đời, tôi bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, ôm cổ tay, lảo đảo đi ra ngoài. Tôi không thể chết ở đây.
Đây là nhà của chúng tôi. Tôi không muốn nơi này nhiễm xui xẻo.
Tôi không muốn bất cứ ai tìm thấy tôi và không muốn được nhớ đến.
Ta muốn… tìm một nơi không có người, lẳng lặng chết đi.
Tôi đẩy cửa ra.
Trước khi mất đi ý thức, tôi đã nhìn thấy bức ảnh ba người chúng tôi treo trên tường.
Nụ cười của tôi có phần ngượng ngập, nhưng nụ cười của họ lại chân thật đến vậy.
Tôi đã cố gắng chạm vào chúng, nhưng không thể nào chạm được.
Bởi vì chúng đã biến mất rồi.
Mãi mãi không thể quay lại.
Và tôi, từ một đứa trẻ mắc chứng tự kỷ trở thành một người sống sót may mắn. Nhưng cuối cùng cũng chỉ còn lại một mình.
Vì vậy, nếu một ngày nào đó, không ai nhìn thấy tôi nữa. Đó là vì tôi đã theo họ rồi.
“Còn nhớ sao?” Phạm Vô Cữu hỏi rất khẽ.
6.
Đây là lần không biết thứ mấy Phạm Vô Cữu bị gọi lại.
“Phạm đại nhân…”
Cặp vợ chồng nhìn anh đầy hy vọng: “Phạm đại nhân, ngài có thể giúp chúng tôi xem con gái chúng tôi không? Chúng tôi… chỉ muốn biết con bé sống có tốt không, chỉ nhìn một cái thôi, chúng tôi có thể cúng dường công đức của mình cho ngài.”
Phạm Vô Cữu dừng bước, giải thích lại: “Người ở Địa Phủ không được can thiệp quá nhiều vào chuyện dương gian.”
Anh dừng lại một chút, nhắc nhở: “Các người quá cố chấp, không chịu đầu thai, cũng không phải việc tốt.”
Cặp vợ chồng không nói gì, Phạm Vô Cữu cũng thở dài trong lòng.
Cặp vợ chồng này đã ở Địa Phủ một thời gian rồi, đã đến lúc họ phải đầu thai, nhưng họ không chịu.
Nếu là linh hồn khác, thì quỷ sai không quan tâm đến yêu cầu này, cứ cho một bát canh Mạnh Bà là xong.
Nhưng họ khác, mới đến Địa Phủ không lâu, Mạnh Bà nghiêm khắc không biết vì sao lại ngầm đồng ý hành vi của họ, cho phép họ ở lại bên sông Vong Xuyên, mỗi ngày chăm chỉ dọn dẹp rác trên sông, khi có người hỏi, Mạnh Bà chỉ nói nhẹ nhàng: “Họ là công nhân hợp đồng của tôi.”
Đúng vậy, công nhân dọn dẹp rác.
Một số linh hồn lơ mơ, khi qua cầu Mạnh Bà, đồ đạc trên người bị rơi rớt hết xuống sông Vong Xuyên.
Sông Vong Xuyên khó khăn lắm mới được làm sạch, lại bị làm đục bởi những linh hồn này, cặp vợ chồng tự nguyện xuống sông nhặt rác hàng ngày.
Vong Xuyên rửa tội lỗi, linh hồn cô độc chạm vào nó, tội nhân sẽ phải chịu đựng sự tra tấn không ngừng.
Nhưng cặp vợ chồng này rất sạch sẽ, linh hồn không có bụi bẩn, thậm chí được ánh sáng vàng bao phủ, được công đức che chở, trông rõ ràng là người tốt chưa bao giờ làm điều xấu.
Vì vậy, họ có thể tự do ra vào sông Vong Xuyên.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.