Sau đó anh ta lẩm bẩm như người mất trí: “Tôi là thủ khoa tỉnh mà, tôi phải có tương lai sáng lạn mới đúng…”
Cùng ngày hôm đó, cô gái từng bị mẹ Từ Mặc Đình chế nhạo vì học trường hạng hai đã gõ cửa nhà tôi.
Cô ấy ngượng ngùng cười với tôi, nói cô ấy cũng vừa thi thạc sĩ năm nay, mới vừa tra thì thấy số điểm đủ để đỗ vào Thanh Hoa, lập tức đến hỏi tôi về một số kiến thức chuyên ngành.
Tôi nồng nhiệt tiếp đón cô ấy.
Nỗ lực là khoản đầu tư khôn ngoan nhất của một con người.
Sau kỳ nghỉ đông, tôi trở lại trường.
Qua cuộc đối thoại ngắn gọn của ba mẹ trong điện thoại, tôi biết Từ Mặc Đình đã thất bại trong kỳ thi thạc sĩ, bắt đầu tìm việc làm.
Ban đầu, anh ta còn khinh thường nói:
“Tìm việc gì mà khó, tôi là thủ khoa tỉnh cơ mà.”
Cho đến khi thực tế dạy cho anh ta một bài học.
Ngành văn học vốn đã khó tìm việc, cộng thêm thái độ kiêu ngạo tự cho mình là thủ khoa tỉnh.
Dù phỏng vấn một công việc văn phòng bình thường, anh ta cũng yêu cầu mức lương một vạn tệ.
Tất nhiên không có ai tuyển dụng anh ta.
Nhiều nhà tuyển dụng khi nghe anh ta học ở một trường đại học chuyên khoa vô danh thì không thèm nghe hết lời, liền kết thúc buổi phỏng vấn.
“Xin lỗi, vị trí này chúng tôi ưu tiên tuyển sinh viên tốt nghiệp từ các trường 985, 211.”
“Nhưng tôi là thủ khoa tỉnh mà!”
Nhà tuyển dụng cười khẩy: “Ồ, thủ khoa tỉnh thì sao? Chẳng phải cũng là tốt nghiệp từ ngôi trường vô danh đó thôi à?”
Trong suốt đợt tuyển dụng mùa xuân, mỗi ngày Từ Mặc Đình đều chạy đôn chạy đáo đi phỏng vấn, nhưng đều bị loại, rồi ôm cặp sách ngồi trên tàu điện ngầm, hoài nghi nhân sinh.
Cho đến lúc này, anh ta mới hiểu ra việc tùy tiện thay đổi nguyện vọng và lối sống buông thả thời đại học đã gây ra những hậu quả như thế nào cho cuộc đời mình.
Nhưng rất nhanh, anh ta lại lấy lại tinh thần.
9
Chỉ là trượt kỳ thi thạc sĩ với không tìm được việc thôi mà.
Ít ra anh ta vẫn còn có Tô Nguyệt.
Lúc này, Từ Mặc Đình nhớ đến tài khoản truyền thông mà Tô Nguyệt lập mang tên “Cuộc sống thường ngày của thủ khoa đại học và bạn gái”.
Tài khoản này đã giúp họ kiếm được mấy vạn trong hai tháng nghỉ hè.
Sau một thời gian dài không đăng bài, họ bắt đầu cập nhật lại.
Nhưng mỗi video chỉ có vài trăm đến vài chục lượt xem.
Anh ta tức tối đăng một bài chỉ trích nền tảng video ngắn, cho rằng lỗi là do nền tảng không cung cấp lưu lượng truy cập cho mình!
Bên dưới có một bình luận từ một người hâm mộ của anh ta:
【Thật lòng mà nói, ngoài việc dựa vào cái danh thủ khoa đại học, video của anh chẳng có gì mới mẻ cả, video dài lê thê, không có chỉnh sửa, trong thời đại tốc độ nhanh của video ngắn, hoàn toàn không có sức hút.】
Từ Mặc Đình ngay lập tức kích tài khoản của người đó ra, chặn họ.
Lúc này, anh ta lại nhớ đến danh hiệu thủ khoa tỉnh của mình, mở một buổi livestream: 【Thủ khoa năm 2024 trực tiếp giải đề thi đại học】.
Lần này, anh ta cuối cùng cũng chọn đúng đường.
Nhưng khi các học sinh trung học với vẻ ngây thơ đưa ra đề thi và hỏi cách giải, anh ta kinh ngạc nhận ra rằng mình đã quên sạch kiến thức từ bốn năm trước.
Chưa kể bốn năm qua, phạm vi và dạng đề thi đại học đã thay đổi khá nhiều.
Anh ta ấp úng, đỏ mặt, cuối cùng cắt ngang buổi livestream.
Những người từng theo dõi anh ta chỉ biết thở dài.
Chẳng bao lâu, tháng sáu đã đến.
Tôi tốt nghiệp loại xuất sắc từ Thanh Hoa.
Lần này, tôi trực tiếp được nhận làm nhân viên chính thức sau kỳ thực tập, vào đúng công ty Internet mà ở kiếp trước tôi đã phải nhảy việc vài lần mới vào được.
Vì đã thực tập hai năm, trưởng bộ phận rất tin tưởng vào năng lực của tôi, thường giới thiệu tôi với cấp trên và khách hàng:
“Đây là Thẩm Ngữ Tịch, sinh viên tốt nghiệp Thanh Hoa, năng lực rất tốt.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNhờ sự giúp đỡ của trưởng bộ phận, năm tôi tốt nghiệp, tôi đã vào được dự án mới trị giá hàng chục tỷ của công ty, có cơ hội thể hiện hết khả năng.
Còn về phần Từ Mặc Đình, nghe nói anh ta cuối cùng đã chấp nhận thực tế, cùng với Tô Nguyệt đi tìm một công việc văn phòng lương hai ngàn một tháng.
Chỉ là tôi không ngờ công ty của anh ta lại ở ngay gần công ty của tôi.
Hôm đó, sau khi tan làm, tôi đi ăn tối xong rồi ghé qua trung tâm thương mại, khi tôi đang ở trong cửa hàng hàng hiệu, định mua một chiếc túi cho mẹ mình, thì tình cờ gặp lại Từ Mặc Đình và Tô Nguyệt.
Tô Nguyệt cầm một ly trà sữa rẻ tiền trên tay, đầy ngưỡng mộ nhìn qua cửa kính của cửa hàng hàng hiệu, đúng lúc nhìn thấy cảnh nhân viên cửa hàng cung kính đưa túi xách cho tôi, ánh mắt cô ta rực sáng.
Từ Mặc Đình mang một chiếc túi vải cũ kỹ, đứng phía sau Tô Nguyệt, ánh mắt phức tạp khi nhìn thấy tôi.
Tôi thanh toán xong, bước ra khỏi cửa hàng, nhưng lại bị Tô Nguyệt kéo lại:
“Cô… Cô mua hàng thật sao? Vòng tay lần trước cũng là hàng thật à?!”
“Đừng đụng tay đụng chân.” Tôi lùi lại một bước, giật tay mình ra khỏi tay cô ta.
Nhân viên cửa hàng thấy tôi bị Tô Nguyệt kéo lại, liền nhanh chóng gọi bảo vệ.
Dưới sự bao vây của bảo vệ, Tô Nguyệt quay đầu hét lên với Từ Mặc Đình:
“Em cũng muốn chiếc túi này! Thẩm Ngữ Tịch mua được, tại sao em lại không mua được?”
Từ Mặc Đình xoa trán: “Tiền của chúng ta để dành cho đám cưới, chẳng phải em nói…”
“Em không quan tâm! Em muốn cái túi này!”
Cuối cùng, Từ Mặc Đình phải rút cạn số dư trong tài khoản ngân hàng của mình, thậm chí vay tiền trả góp, mới có thể mua được chiếc túi đó.
Tô Nguyệt vui vẻ cười rạng rỡ.
Từ Mặc Đình nhìn số dư đỏ lòm trong điện thoại, khuôn mặt lộ vẻ khó xử và mệt mỏi.
Còn tôi chỉ đứng từ xa quan sát.
Thật là châm chọc a, Từ Mặc Đình.
Kiếp trước, thu nhập của tôi và cộng lại hàng trăm vạn, cuộc sống sung túc mà anh vẫn không thấy thỏa mãn, luôn nghĩ đến Tô Nguyệt.
Tôi thật muốn hỏi, bây giờ anh đã hài lòng với cuộc sống của mình chưa?
10
Tô Nguyệt không làm nhân viên văn phòng được bao lâu.
Vì tính tình nóng nảy, cô ta đã đắc tội với bà chủ, khiến cả Từ Mặc Đình cũng bị đuổi việc cùng cô ta.
Họ lại bắt đầu tìm việc làm.
Nhưng không còn thuộc khóa sinh viên mới ra trường, cả hai người đi phỏng vấn đều bị từ chối, bị đả kích đến mức tinh thần suy sụp.
Suốt một năm trời, họ không thể tìm được việc làm, cuối cùng đành buông xuôi, nằm ì trong căn phòng trọ, suốt ngày đặt đồ ăn ngoài, thỉnh thoảng lại đi ăn chực với những người bạn côn đồ quen biết trong quán bar.
Những tên côn đồ đó chẳng phải hạng tốt đẹp gì.
Một ngày nọ, họ đề nghị dẫn Từ Mặc Đình và Tô Nguyệt đi làm chuyện gì đó kích thích.
Tô Nguyệt vui vẻ đồng ý.
Nhưng họ không ngờ cái gọi là “kích thích” ấy lại là đi cướp giật.
Bọn côn đồ cưỡi xe máy, trở thành những tên cướp giật phóng bạt mạng trong màn đêm của thành phố, tung hoành trên những con đường vắng vẻ để cướp bóc.
Lần đầu làm đồng bọn trong một vụ cướp, Từ Mặc Đình sợ phát khiếp.
Nhưng Tô Nguyệt lại vỗ tay khen ngợi, hào hứng đếm tới đếm lui vài ngàn tệ mà cô ta được chia.
Ban đầu, Từ Mặc Đình còn sợ hãi, ngày ngày co rúm trong căn phòng trọ, lo lắng cảnh sát sẽ tìm đến.
Nhưng rồi vài ngày trôi qua, một tuần trôi qua, một tháng trôi qua, mọi thứ vẫn bình yên vô sự.
Thế là, vào một đêm khuya bị chủ nhà đòi tiền thuê.
Từ Mặc Đình đội mũ bảo hiểm, leo lên xe máy, để Tô Nguyệt ngồi phía sau.
“Đi, chúng ta cũng đi cướp giật.”
Họ chọn một con đường bị hỏng camera giám sát.
Lúc ba giờ sáng, một người phụ nữ trung niên đeo khẩu trang xuất hiện dưới ánh đèn đường.
Tiếng động cơ xe máy kêu ù ù.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.