1
“Bảo bảo, em thấy anh điền nguyện vọng thế nào?”
Nghe câu hỏi của anh ta, tôi vô thức rùng mình, ôm lấy cái chân phải đã bị đánh gãy của mình.
“Đừng đánh tôi!”
Kiếp trước, vào ngày bạch nguyệt quang của anh ta kết hôn.
Khuôn mặt đẹp trai của Từ Mặc Đình vặn vẹo, mắt đỏ ngầu, xông vào phòng làm việc.
Bất chấp tôi đang họp trực tuyến, anh ta trực tiếp cầm CPU máy tính đập gãy chân phải của tôi.
Phía bên kia màn hình máy tính, hàng trăm đồng nghiệp chứng kiến cảnh tôi bị đánh, la lên đầy hoảng sợ.
Con chúng tôi chạy vào phòng để bảo vệ tôi, nhưng bị anh ta đá văng đi, thân hình bé nhỏ ngã lăn xa mấy mét.
Trong căn phòng làm việc hỗn loạn.
Khi sự sống dần tắt.
Toàn thân tôi đẫm máu và đầy hoang mang:
“Tại sao vậy… Từ Mặc Đình, tại sao anh lại làm vậy?”
Anh ta dùng CPU máy tính đập mạnh vào đầu tôi.
Máu bắn tung tóe.
Trước khi chết, tôi nghe anh ta nghiến răng nói:
“Tất cả là tại cô năm đó khuyên tôi đổi nguyện vọng, nếu không thì tôi đã có thể học cùng trường với Nguyệt Nguyệt rồi! Người kết hôn với cô ấy lẽ ra phải là tôi mới đúng!”
Hóa ra, anh ta đã ôm hận về việc tôi thuyết phục anh ta thay đổi nguyện vọng.
Anh ta nói nếu không phải vì tôi, có lẽ anh ta đã có thể ở bên bạch nguyệt quang của mình.
Thật nực cười.
Cả tôi và con đều không thể sánh bằng một tấm thiệp cưới nhẹ bẫng của cô ta.
“… Bảo bảo?”
Trong tiệm internet chật hẹp, tiếng gọi của Từ Mặc Đình kéo tôi trở về thực tại.
“Em thấy anh điền nguyện vọng thế nào?”
Anh ta lại hỏi thêm lần nữa.
Tôi nhìn vào màn hình máy tính đang phát sáng.
Tất cả các nguyện vọng còn trống, anh ta đều điền vào ngành văn học của ngôi trường đại học chuyên khoa vô danh đó.
Tôi chớp mắt, không để lộ cảm xúc gì, nhẹ nhàng cúi đầu xuống.
“Ừ, cũng được.”
Từ Mặc Đình, lần này, anh sẽ không trách tôi chứ?
2
Nghe câu trả lời của tôi, Từ Mặc Đình sững sờ một lúc, ánh mắt đầy dò xét.
“Bảo bảo, em thực sự nghĩ anh điền nguyện vọng như vậy ổn sao?”
Tôi yên lặng nhìn thẳng vào anh ta:
“Đừng hỏi ý kiến của tôi, đây là việc của anh, anh tự quyết định đi.”
Từ Mặc Đình ấp úng quay đi.
Vài giây trôi qua, ngón tay anh ta lướt trên chuột, có vẻ không chắc chắn.
“Hay là… anh điền thêm vài nguyện vọng khác?”
Hừ.
Tôi không thể kiềm được mà cười thầm trong lòng.
Hóa ra, anh ta cũng biết, với thành tích thủ khoa tỉnh của mình, việc nộp đơn vào một trường đại học chuyên khoa vô danh là một sự lãng phí.
Kiếp trước, tôi đã hết lòng thuyết phục anh ta đừng lãng phí mười tám năm nỗ lực của mình, chất vấn sao anh có thể nộp đơn vào một trường đại học chuyên khoa vô danh dù đã đạt thủ khoa tỉnh.
Cuối cùng anh cũng đồng ý thay đổi nguyện vọng.
Lúc đó, tôi nghĩ rằng mình đã thuyết phục được anh ta, nưng giờ nhìn lại, anh ta chỉ đơn giản là thuận nước đẩy thuyền thôi.
Cuối cùng anh ta lại ghi hận tôi vì đã thay đổi nguyện vọng của anh ta, thậm chí đã tự tay giết tôi.
Đột nhiên, điện thoại của Từ Mặc Đình đổ chuông liên hồi.
Anh ta liếc nhìn tôi vài lần.
“Alo, Nguyệt Nguyệt.”
Người gọi là bạch nguyệt quang của anh ta, Tô Nguyệt.
“Học bá, anh điền nguyện vọng vào đâu, đến lúc đó em có thể đến tìm anh chơi?”
Giọng Tô Nguyệt trong trẻo, cuối câu hơi nâng cao.
Cô ta là chị đại của trường, vừa nhuộm tóc vừa làm móng, lại có gương mặt ngây thơ.
Mỗi khi tan học, cô ta thường được những người từ xã hội đen đến đón bằng motor đưa cô ta đi đua xe, đánh nhau.
Nghe giọng của Tô Nguyệt, khuôn mặt Từ Mặc Đình trở nên dịu dàng.
“Anh đã điền nguyện vọng, nhưng tạm thời giữ bí mật, đến lúc đó sẽ cho em một bất ngờ.”
Nói rồi, anh ta quyết tâm nhấp chuột.
【Xác nhận gửi thông tin nguyện vọng? Sau khi gửi sẽ không thể thay đổi.】
Anh ta nhấn nút xác nhận.
Trang web bắt đầu tải.
Vài giây sau, màn hình chuyển sang trang gửi thành công, màu xám báo hiệu rằng không thể chỉnh sửa.
Trong khi họ đang nói chuyện điện thoại, ánh mắt tôi cũng nhìn vào màn hình máy tính của mình.
Thành tích của tôi không bằng Từ Mặc Đình, nhưng cũng nằm trong top đầu toàn tỉnh.
Kiếp trước, nguyện vọng đầu tiên của tôi là ngành Internet của Thanh Hoa.
Nhưng chỉ vì kém một hạng, tôi đã lỡ mất cơ hội vào Thanh Hoa.
Điều này khiến tôi canh cánh trong lòng rất nhiều năm.
Chỉ thiếu một hạng thôi mà, tôi thật sự không cam tâm.
Lần này, nếu Từ Mặc Đình không nộp đơn vào ngành Internet của Thanh Hoa, vậy tôi có thể thế chỗ, được Thanh Hoa nhận vào không?
3
Sau khi điền nguyện vọng xong, thấy Từ Mặc Đình cũng đã tắt điện thoại, tôi lên tiếng:
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Từ Mặc Đình, chúng ta chia tay đi.”
Tôi và Từ Mặc Đình là thanh mai trúc mã, là hàng xóm từ nhỏ, tôi cứ nghĩ mình hiểu anh ta.
Nhưng đến kiếp trước trước khi chết, tôi mới biết được, bạch nguyệt quang trong lòng anh ta lại là Tô Nguyệt.
Anh ta kết hôn với tôi chỉ vì mẹ anh ta nhìn trúng gia sản của gia đình tôi.
Hiện tại, khi sống lại một lần nữa, tôi chỉ muốn tránh xa anh ta càng xa càng tốt.
Từ Mặc Đình tròn mắt nhìn tôi: “Em thực sự nỡ chia tay với anh sao?”
Trong suy nghĩ của anh ta, tôi đã thầm yêu anh ta nhiều năm, thậm chí tỏ tình cũng là do tôi chủ động, chẳng khác gì một kẻ mê muội bám đuôi.
“Có gì mà không nỡ? Được rồi, chúng ta chấm dứt ở đây.”
Dưới ánh nhìn sững sờ của Từ Mặc Đình, tôi nhanh chóng xách túi rời đi.
Từ xa, tôi nghe thấy tiếng anh ta gào lên.
“Thẩm Ngữ Tịch, em sẽ hối hận đấy!”
Không, là anh sẽ hối hận mới đúng.
Những ngày sau đó, tôi bắt đầu tìm kiếm các dự án liên quan đến máy tính trên mạng để học trước.
Kiếp trước, thời gian đại học của tôi giống như bao người khác, sống uể oải và trôi dạt theo dòng đời.
Năm tốt nghiệp, tôi ký hợp đồng với một công ty nhỏ, nhận lương bèo bọt, ngày ngày làm thêm giờ và bị cấp trên PUA*.
*PUA là những hành động không tôn trọng quyền tự do, danh dự và cảm xúc của người phụ nữ
Chỉ đến khi đó, tôi mới tỉnh ngộ, quyết tâm cày lại kiến thức, sửa CV, cuối cùng sau nhiều lần nhảy việc, tôi mới vào được công ty lớn cùng với Từ Mặc Đình, lương tăng gấp đôi.
Lần này, tôi sẽ không để bản thân đi vào vết xe đổ, mà sẽ lên kế hoạch cho cuộc đời mình một cách rõ ràng ngay từ đầu.
Những ngày sau khi nộp nguyện vọng, gia đình Từ Mặc Đình có thể nói là vô cùng đắc ý.
Mẹ của anh ta chưa biết con mình đã chọn trường đại học chuyên khoa vô danh, nên suốt ngày xuống lầu khoe khoang rằng con trai mình là thủ khoa tỉnh.
Trong khu phố, không ít học sinh cấp ba năm nay thi đại học.
Mẹ Từ thường xuyên cố tình chọc tức phụ huynh những học sinh trượt đại học:
“Sao lại có người không đỗ nổi đại học? Phải chăng là vấn đề về trí thông minh, nên nhanh đi bệnh viện khám thử đi!”
Bà ta nhìn thấy tôi cũng sẽ hếch mũi lên, lườm nguýt tôi và ba mẹ tôi.
“Tịch Tịch thi được bao nhiêu điểm, có cao bằng con trai tôi không? Để tôi nói cho mà nghe, con gái vẫn không thông minh bằng con trai đâu!”
Ba tôi tức giận lao lên định cãi lý, nhưng tôi kéo tay ông ấy lại.
Tôi thờ ơ đáp: “Ồ đúng vậy, dì Từ nói gì cũng đúng cả.”
Về đến nhà, tôi khuyên ba mẹ:
“Cần gì phải bực mình với loại người đó, chờ họ tự nhận lấy quả báo là được.”
Quả nhiên, ngày hôm sau, Từ Mặc Đình dẫn Tô Nguyệt về nhà.
“Ba, mẹ, đây là bạn gái con.”
Ba Từ và mẹ Từ nghe vậy liền quay đầu lại, thấy một cô gái trang điểm đậm, mặc váy ngắn cao gót, cầm điếu thuốc trên tay, chính là Tô Nguyệt.
Hai người gần như sắp ngất xỉu.
4
Từ Mặc Đình đứng chắn trước mặt Tô Nguyệt.
“Con thật lòng thích Nguyệt Nguyệt, mong ba mẹ có thể chấp nhận cô ấy.”
“Con…!”
Mẹ Từ tức đến nỗi ôm lấy ngực: “Con muốn ở bên con hồ ly tinh không đứng đắn này sao? Cô ta còn không bằng Thẩm Ngữ Tịch ở nhà đối diện, ít nhất Ngữ Tịch có 5 căn nhà!”
Từ Mặc Đình rất cố chấp:
“Thẩm Ngữ Tịch không xứng với một ngón tay của Nguyệt Nguyệt! Ba mẹ không hiểu, cả đời này con chỉ nhận định duy nhất một người là Tô Nguyệt!”
Mẹ Từ giận đến phát run, liên tục vỗ ngực: “Con còn trẻ, làm sao mà đã nhận định được cô ta rồi?!”
“Trẻ thì làm sao? Đây là lần đầu tiên con thích một người đến vậy!”
Từ Mặc Đình hít một hơi sâu: “Từ nhỏ đến lớn, việc gì con cũng nghe lời ba mẹ, lẽ nào lần này ba mẹ không thể cho con tự quyết định một lần?”
Cả nhà cứ thế căng thẳng đối đầu nhau.
Lúc này, một người giao hàng vừa bước ra từ thang máy.
“601? Có bưu kiện cho anh đây.”
Mẹ Từ nhận lấy bưu kiện, nhanh chóng xé ra.
Trên đó ghi rõ mấy chữ to:
[Học viên Kỹ thuật thành phố S]
[Người nhận: Từ Mặc Đình.]
Bà ta trợn mắt lên, ngất xỉu ngay tại chỗ.
Khi tỉnh lại, người mẹ hơn năm mươi mấy tuổi, luôn muốn mình hơn người về mọi mặt, bật khóc nức nở.
“Thằng con bất hiếu này, con điên rồi sao?!
“Con không đăng ký Thanh Hoa sao?! Mà lại đăng ký một trường học vớ vẩn! Con ơi, con định giết mẹ đấy à!”
5
Ba Từ ngồi xổm trên mặt đất, cau mày hút thuốc.
Mẹ Từ vừa khóc vừa đánh Từ Mặc Đình.
Cửa các căn hộ dọc hành lang từ từ mở ra, hàng xóm len lén thò đầu ra nhìn xem náo nhiệt.
“Thanh Hoa, Bắc Đại chẳng phải đều đã gọi điện cho con sao? Sao con lại đăng ký một trường đại học chuyên khoa!”
Mẹ Từ vừa nói vừa giáng cho Tô Nguyệt hai cái tát.
“Chính con hồ ly tinh này đã làm hư con, đúng không?!
Tôi nhất định sẽ không đồng ý cho hai đứa bên nhau, bây giờ lập tức chia tay cho tôi!”
Vừa lúc đó, tôi cùng ba mẹ đi về, chứng kiến toàn bộ cảnh tượng.
Không nói một lời, mẹ Từ xông thẳng tới trước mặt tôi, đẩy tôi ngã xuống đất.
“Thẩm Ngữ Tịch! Hai đứa mày cùng nhau điền nguyện vọng, mày thấy con trai tao điền bậy bạ sao không ngăn nó lại?!”
Mẹ tôi kéo tôi dậy, mắng bà ta:
“Bà bị điên à? Con bà điền nguyện vọng liên quan gì tới con gái tôi?!”
Mẹ Từ thở hổn hển, oán hận nhìn gia đình tôi.
Đúng lúc đó, người hàng xóm từng bị bà ta mỉa mai vì con gái không đỗ đại học hàng đầu, sau khi xem đủ trò, cũng hiểu ra tình hình.
Ông ấy cười lớn mỉa mai mẹ Từ:
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.