6.
Chuyện ta thường uống thuốc an thần, rốt cuộc cũng không giấu được nữa. Toàn bộ tiền triều đều biết Hoàng hậu đương triều hiện giờ có bệnh, sợ rằng sẽ không thể sinh con.
Cha đã sớm đưa mấy phong thư vào cung hỏi thăm bệnh tình của ta, giữa những hàng chữ đều là vô cùng lo lắng.
Ta vốn định hồi âm để bọn họ yên tâm, nhưng Chu Ninh Tấn lại để cho cha vào hậu cung thăm ta.
Thúy Hạ sau khi biết được tin tức vui đến mức ríu rít cả đêm, vội vàng kêu phòng bếp nhỏ chuẩn bị chút bánh ngọt và trà.
Nhưng trong lòng ta rất rõ ràng, Chu Ninh Tấn không có tâm, hắn tuyệt đối sẽ không niệm tình phu thê giữa ta và hắn mà để cho cha vào cung. Hắn nhất định là có mưu đồ.
Cha mẹ cùng vào cung. Mẹ thoạt nhìn so với lúc trước già hơn rất nhiều, trên thái dương đã có chút tóc bạc, mắt cũng có quầng thâm.
Đợi cung nhân đi ra ngoài hết, chỉ còn lại mấy người chúng ta, mẹ mới nhịn không được cầm tay ta: “Mẫn nhi, Mẫn nhi của ta, sao con gầy đi nhiều như vậy.”
Không cần vì sự yêu thích của Chu Ninh Tấn l mà buông thả bản thân, mỗi ngày lại vội vàng thu dọn đồ chơi trong cung, ta quả thật gầy đi nhiều, nhưng thực tế Nhâm thái y bắt mạch nói thân thể của ta so với trước kia khỏe mạnh hơn không ít.
Cha đứng ở cửa, sắc mặt ngưng trọng, tầm mắt của ông ấy vẫn luôn nhìn chằm chằm trên giàn nho cùng mảng đất trống trong sân. Cho dù là trong cung phi tử bình thường, cũng chưa từng có người nào thưa thớt như ta.
“Mẹ, Nhâm thái y nói, chỉ cần uống Bảo Tâm Hoàn đúng giờ, con vẫn có thể sống đến chín mươi chín tuổi đấy!” Ta nói đùa, sợ họ sẽ quá buồn khổ.
“Nhưng trong thuốc đó có xạ hương! Không thể sinh con, ở hậu cung phải chịu bao nhiêu thiệt thòi, về sau cũng không có chỗ dựa…” Mẹ còn chưa nói xong, đã rơi lệ.
“Khóc có ích lợi gì.” Sắc mặt cha nghiêm túc: “Ta nghe nói hiện giờ Hoàng thượng mỗi đêm đều ngủ lại Tú Nguyệt cung, đã mấy tháng không tới thăm con. Mẫn nhi, con yên tâm, Tống Hoài Cổ làm Thượng thư cũng không lâu, trong tay ta có không ít……”
“Cha!” Ta ngắt lời cha: “Cha, người và Tống Thượng thư đều làm quan trong triều, đã có hơn hai mươi năm tình nghĩa. Nếu cha tin con, thì người không chỉ không nên trở mặt với ông ấy, ngược lại còn phải thương nghị mọi chuyện với ông ấy.”
Cha nhíu mày: “Mẫn nhi không cần lo lắng cho cha.”
“Cha, khi còn bé người từng kể cho con nghe chuyện xưa “Hai đào giet ba sĩ”, con gái luôn ghi nhớ trong lòng, sao hôm nay người lại quên rồi?”
Bây giờ, hậu vị và con nối dõi trong hậu cung giống như quả đào, Chu Ninh Tấn coi đây là vũ khí sắc bén muốn cha và Tống Hoài Cổ tranh chấp trên triều.
Đến lúc đó lưỡng bại câu thương, ta và Trân phi tự nhiên mặc cho hắn điều khiển. Khó trách lúc này lại để cho cha vào cung, thì ra Chu Ninh Tấn đã tính toán như thế này.
Đáng tiếc, Chu Ninh Tấn chỉ biết tình cảnh của ta không ổn, nhưng nào biết tình cảnh bây giờ là ta tự mình làm ra. Lần này, tính toán của hắn sẽ thất bại.
Cha biết rõ tâm đế vương, đạo làm quan, ta chỉ nói một câu, ông ấy cũng không hỏi nhiều nữa, xoay người lật xem sách cổ trên giá sách của ta.
“Con từ nhỏ đã thích đọc sách, so với nữ tử bình thường tâm tư nặng hơn, hôm nay xem ra đã có chủ ý của mình, nhưng thật ra ta và mẹ con vẫn rất lo lắng.”
“Lo lắng sẽ dẫn đến hỗn loạn.”
Ta dựa vào trong lòng mẹ, nhẹ giọng nói: “Cha mẹ yêu thương con gái như vậy, là phúc phận của con.”
“Thật sự không sao sao?” Mẹ cũng không rõ nhận thức chung giữa ta và cha, vẫn lo lắng không thôi.
“Mẹ yên tâm, cứ chăm sóc tốt bản thân là được. Ngày lành còn ở phía sau.” Ta cười nói.
Cho dù là như thế, cha vẫn âm thầm nhét cho ta không ít tiền bạc. Lúc gần đi, ông nói: “Nếu gặp nạn, cứ việc viết thư.”
Thúy Hạ một mực canh giữ ngoài cửa không cho người khác tới gần, lúc này mới kính cẩn hành lễ, ánh mắt tha thiết nhìn mẹ.
“Thúy Hạ, mẹ ngươi cũng mang theo vài thứ cho ngươi.”
Mẹ ra hiệu cho nha hoàn đi theo đưa một gói đồ qua: “Đệ đệ ngươi hôm nay cũng đang làm việc trong phủ, qua vài năm nữa ngươi đến tuổi xuất cung, Mẫn nhi và ta sẽ tìm cho ngươi một gia đình tốt.”
Thúy Hạ ôm gói đồ vào trong ngực, lại đưa bánh ngọt mình đã sớm gói kỹ qua: “Đa tạ phu nhân.”
Ta trầm giọng nhìn, nào có gì là tín nhiệm vô điều kiện, chỉ là vì có uy hiếp cùng ràng buộc mà thôi.
Nếu không đổi lại là nha hoàn khác, nhìn thấy tình cảnh hiện giờ của ta, sợ đã sớm cân nhắc ăn trong bò ngoài rồi.
7.
Thai nhi của Trân phi được nuôi dưỡng vô cùng tốt. Ta lại đi thăm nàng ta mấy lần, nàng ta đã dần dần không thể xuống giường, thân thể nặng đến mức đi vài bước sẽ đau bụng.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetCó một lần, ta đến không đúng lúc, đúng lúc Chu Ninh Tấn ở đây, ta vốn không định vào cửa, nhưng đứng ở ngoài cửa chợt nghe thấy trong sân truyền đến một tiếng kêu đau đớn.
Ta sợ Chu Ninh Tấn chơi quá trớn, cũng may giờ là ban ngày, lính giữ cửa cũng không nhận được ý chỉ không cho ai ra vào.
Lúc này ta mới đẩy cửa đi vào. Trân phi đang dùng vải tơ chống bụng chơi trò bắt bướm trong sân, mà Chu Ninh Tấn thì ngồi ở một bên mặt mang ý cười nhìn đến mê mẩn.
Tiếng kêu vừa rồi là vì động tác bắt bướm quá trớn dẫn đến đau bụng. Nhưng dù vậy, nàng ta vẫn cố gắng ở một bên chạy từng bước nhỏ, một bên thì liên tục quay qua nhìn sắc mặt của Chu Ninh Tấn.
Nhìn nàng ta như vậy, ta phảng phất như mơ về kiếp trước, bụng cồn cào. Nếu không phải vì đại gia tộc phía sau nàng ta, nàng ta làm sao đến mức này……
“Hoàng hậu.”
Chu Ninh Tấn nhìn thấy ta, mặt không đổi sắc nói: “Hiện giờ triều đình đã có người tố cáo Hoàng hậu vô tử, yêu cầu trẫm phế hậu.”
Trân phi dừng bước, một tay nâng bụng, một tay kéo nha hoàn phía sau, cả người lảo đảo, sớm đã không còn vẻ kiều diễm như lúc trước.
Ta đỡ lấy Trân phi, đỡ nàng ngồi xuống, lúc này mới cúi đầu nói: “Thần thiếp không có con là lỗi lớn, mặc cho Hoàng thượng xử lý.”
Nếu là kiếp trước, ta tất nhiên sẽ theo lý tranh luận lại, điều này sẽ làm cho Chu Ninh Tấn sinh lòng hưng phấn. Nhưng hôm nay, thái độ khiêm tốn của ta đã làm cho hắn thất vọng.
Hắn có chút nhàm chán phất tay áo: “Trẫm bây giờ nhìn thấy ngươi cũng không có hứng thú.”
Ta nhìn thoáng qua sắc mặt Trân phi tái nhợt, thở dài: “Hoàng thượng, Trân phi đã gần đủ tháng, kính xin Hoàng thượng nghĩ đến hài tử trong bụng.”
Ta thật sự sợ Hoàng thượng không có chừng mực, đây chẳng phải là đáng tiếc sao.
“Thái y luôn túc trực bên cạnh, sẽ không xảy ra sai sót.”
Chu Ninh Tấn nói:” Trân phi, nàng nói xem?”
Trân phi gượng cười: “Hoàng hậu nương nương không cần lo lắng cho ta.”
Ta gật đầu: “Vậy thần thiếp không quấy nhiễu hứng thú của Hoàng thượng nữa.”
Dứt lời, ta xoay người rời đi. Trân phi thực tủy tri vị, Chu Ninh Tấn lại ở trước mặt nàng nói thẳng tâm tư phế hậu.
Rõ ràng chính là nói để khiến cho Trân phi và ta tranh đấu với nhau, đấu thắng nàng tự nhiên chính là Hoàng hậu.
Kiếp trước ta lại ngây thơ cho rằng hắn chỉ là có chút kỳ quái. Thật sự là chet không oan.
Vừa trở lại cung không lâu, đã có người đến báo Trân phi sắp sinh. Ta khẽ thở dài, vẫn còn quá sớm, nhưng sớm vậy cũng tốt, nếu không qua vài ngày nữa, đứa nhỏ quá lớn, ngược lại dễ dàng xảy ra chuyện.
Ta lại nhấc chân chạy về phía Tú Nguyệt cung. Tú Nguyệt Cung đã trở nên hỗn loạn. Cũng may ta đã sớm an bài bà đỡ ở Tú Nguyệt cung, thái y cũng ở đây.
Thai đầu có chậm một chút, hơn nữa Trân phi dưới sự điều dưỡng của Hoàng thượng ăn nhiều, động ít. Khó tránh khỏi chịu nhiều khổ một chút.
Trân phi chịu đựng khổ sở đến nửa đêm, trong lúc đó Chu Ninh Tấn thì an vị ở trong sân, bất động thanh sắc xem tấu chương.
Giọng Trân phi dần dần yếu đi, ngay cả ta cũng không thể ngồi yên, nhưng hắn lại chỉ thờ ơ nhìn ta một cái: “Hoàng hậu hy vọng nàng ấy sống, hay là chet?”
“Mẹ con bình an.” Ta nhẹ giọng nói.
“Thật sự là hiền đức. Trẫm cũng không nỡ phế nàng.”
Cả người ta ớn lạnh, lúc trước ta ở bên trong đau đến sống không bằng chet, hắn có phải cũng như vậy hay không?
Ta lại sinh năm đứa con cho một kẻ như vậy. Một tiếng khóc nỉ non từ trong phòng truyền ra, trong viện mọi người quỳ đầy đất, đều đang chờ chúc mừng Chu Ninh Tấn.
Ta tràn đầy thương hại nhìn về phía Trân phi, tất cả mọi người đều hâm mộ nàng, chỉ có ta cảm thấy bi thương.
Nam nhân mà nàng cam tâm tình nguyện trả giá tất cả, giờ phút này căn bản không quan tâm đến sinh tử của nàng.
Trân phi sinh ra một hoàng tử. Thật hợp tâm ý của ta. Người bên ngoài đều chuẩn bị lễ cho hoàng tử, chỉ có ta chuẩn bị rất nhiều thuốc bổ đưa cho Trân phi.
Sinh con làm hao tổn khí huyết, nhất định phải bồi bổ nhiều hơn, sớm khôi phục thân thể. Như vậy, mới có thể sớm sinh đứa thứ hai.
Không thể phủ nhận, Trân phi như vậy quả thực đáng thương, nhưng kiếp trước ta không phải cũng như thế sao? Có ai thương hại ta không?
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.