Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 1

8:26 sáng – 16/11/2024

1.
Tôi ngồi dậy, nhận ly cà phê mà quản gia đưa tới, ấn điều khiển từ xa.

Trên bức tường lớn, màn hình hiện ra gương mặt người đàn ông đang say ngủ, hắn có sống mũi rất cao, đuôi mắt hơi xếch, các đường nét khuôn mặt rất mượt mà, vẻ ngoài vô cùng thu hút.

Hắn là đối thủ của tôi, tên là Lục Hằng Tri, hôm nay đã là tháng thứ ba tôi theo dõi hắn.

Chưa đến vài giây sau, Lục Hằng Tri mở mắt, kéo chăn ra.

Hắn không mặc áo, chỉ mặc quần lót màu xám.

Chiếc quần bó sát phần eo hoàn hảo, và chỗ khó nói đang phồng lên, thể hiện rõ sự nam tính của hắn.

Tôi nhìn thấy Lục Hằng Tri chầm chậm đưa tay vào trong quần…

Tôi nhướn mày, đúng là thanh niên tràn đầy năng lượng, vừa mở mắt đã có ý định làm chuyện này.

Mặt tôi nóng bừng, Lục Hằng Tri phát ra một tiếng gầm nhỏ từ cổ họng, rồi lấy vài tờ khăn giấy từ bàn đầu giường.

Tôi lấy chiếc điện thoại cũ ra, soạn tin nhắn quấy rối gửi cho Lục Hằng Tri:

[Thật sự là một vở kịch hay, cho tôi xem thoải mái.]

Tôi đứng dậy, tắt màn hình, quay người vào phòng tắm.

Không nhìn thấy Lục Hằng Tri đã khẽ nhếch môi về phía camera.

2
“Dự án cạnh tranh với Lục thị thế nào rồi?”

Tôi nhìn về phía bạn thân Tạ Nhân Nhân: “Gần xong rồi, cơ bản là coi như nắm chắc.”

Tạ Nhân Nhân nhướng mày: “Ồ, cậu cắn được một miếng thịt từ miệng Lục Hằng Tri, quả là lợi hại.”

“Sau lần này, cậu trở thành người thừa kế tập đoàn chắc chắn rồi nhỉ?”

Tôi gật đầu, từ đằng xa vang lên một âm thanh, tôi nhìn theo hướng âm thanh đó.

Một nhóm người đang từ tầng một bước lên.

Người dẫn đầu nghiêng đầu nghe người bên cạnh nói chuyện, trong đôi mắt lộ rõ sự hờ hững, toàn thân toát lên khí chất của kẻ đứng đầu, kiểm soát mọi thứ.

Dường như nhận ra ánh nhìn của tôi, Lục Hằng Tri ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt đen tuyền bắt gặp ánh mắt tôi.

Sau vài giây nhìn nhau, hắn là người đầu tiên dời mắt đi, có vẻ không định chào hỏi.

Trong đầu tôi chợt nhớ đến cảnh hắn giải tỏa dục vọng vào sáng nay, ánh mắt hơi hạ xuống, tôi khẽ cười.

Lục Hằng Tri lướt qua chúng tôi mà không dừng lại chào hỏi, mùi hương trầm đặc trưng của hắn xộc vào mũi tôi.

Tạ Nhân Nhân thu ánh nhìn về, cảm thán: “Gương mặt của Lục Hằng Tri mà đi làm ngôi sao thì chẳng mấy ai có thể so sánh, đã vậy còn là tổng tài bá đạo, đúng là ông trời không công bằng.”

Tôi nhướn mày: “Gương mặt đó đẹp đến nỗi mình rất sẵn lòng nằm dưới gầm giường của anh ta.”

Phía sau vang lên một tiếng cười trầm thấp, âm thanh phát ra từ lồng ngực, có chút nặng nề.

Nụ cười trên môi Tạ Nhân Nhân cứng lại, tôi chậm rãi quay đầu lại, Lục Hằng Tri đang cười, nhưng trong mắt hắn không hề có chút ý cười nào.

“Đây là thứ tôi nhìn thấy trong buổi đấu giá lần trước.”

Hắn mở lòng bàn tay, bên trong là chiếc khuyên tai kim cương mà tôi đã làm rơi khi tham dự buổi đấu giá.

Giọng hắn trầm ấm và lười biếng:

“Lúc đó tôi định gọi cô, nhưng cô đi hơi vội, không nghe thấy.”

Biểu cảm của Tạ Nhân Nhân ngạc nhiên, ánh mắt qua lại giữa tôi và hắn.

“Cảm ơn.”

Tôi cầm chiếc khuyên tai trong tay hắn, đầu ngón tay lướt qua lòng bàn tay hắn, đúng vị trí mà sáng nay bị chất lỏng của hắn làm bẩn.

Tai của Lục Hằng Tri lập tức đỏ lên, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh.

Sau khi hắn rời đi, Tạ Nhân Nhân tò mò hỏi: “Anh ta có phải cạnh tranh với cậu mà nảy sinh tình cảm rồi không?”

Tôi không trả lời, ánh mắt rơi vào đôi tai đỏ ửng của Lục Hằng Tri, khẽ nhếch môi cười.

3.
Lúc thư ký gõ cửa đi vào, khi tôi đang theo dõi Lục Hằng Tri tập thể dục trên màn hình.

Lục Hằng Tri không mặc áo, cơ bụng rõ ràng, lấp lánh dưới lớp nước, nhấp nhô theo nhịp thở, toát lên sức mạnh khó bỏ qua.

Mồ hôi theo cơ bụng chậm rãi trượt xuống, đi qua đường nhân ngư, chảy vào trong quần đùi thể thao màu xám.

Mỗi khi nhìn thấy cảnh tượng này, tôi không khỏi cảm thán rằng quần thể thao màu xám quả thực là món hồi môn tuyệt vời nhất của đàn ông.

Thư ký nhíu mày, trông như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Tôi buông nĩa xuống nhìn về phía cô ấy: “Có chuyện gì cứ nói thẳng.”

“Thẩm tổng, chúng ta có nên để người ta gỡ camera ra không?”

Tôi cau mày theo phản xạ, cảm thấy không hài lòng với đề nghị của cô ấy.

Thư ký nhận ra sự thay đổi trong cảm xúc của tôi, nhưng vẫn kiên quyết khuyên nhủ:

“Nếu Lục Hằng Tri phát hiện cô đã lắp camera trong nhà anh ta, anh ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô.”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

“Đây là tội nặng! Cô nghĩ rằng bộ đồ tù có thể hợp với phong cách thời trang của cô không?”

Tôi im lặng, đúng là bộ đồ tù chẳng hợp chút nào với một người yêu thời trang như tôi.

Thật ra, ban đầu tôi chỉ đơn giản muốn luôn nắm bắt mọi động thái của Lục Hằng Tri, vì vậy mới lắp camera, hoàn toàn không có ý định xấu xa gì.

Nhưng dần dần, tôi bắt đầu cảm nhận được niềm vui từ việc lén theo dõi.

Chẳng lẽ, tôi là một kẻ biến thái bẩm sinh sao? Nhưng giờ dự án cơ bản coi như đã nắm chắc trong tay, tôi vốn định sẽ tháo camera sau khi dự án thành công.

Tôi không vui lắm: “Tìm người gỡ bỏ camera đi.”

4.
Lục Hằng Tri đặt ngón tay lên cảm biến, cửa phòng mở ra sau khi nhận diện vân tay.

Hắn đẩy cửa bước vào, với tay bật đèn, khiến căn phòng tối tăm bỗng chốc sáng bừng.

Trên tường dày đặc ảnh chụp, khiến người ta sởn gai ốc.

Nhân vật chính trong ảnh không ai khác, chính là – – Thẩm Khả.

Nhất cử nhất động của Thẩm Khả đều bị ghi lại tỉ mỉ, rồi được treo lên tường.

Lục Hằng Tri chăm chú quan sát từng bức ảnh, khóe môi hắn khẽ cong lên đầy hứng thú.

Lục Hằng Tri liếc nhìn đồng hồ, sau đó nhấc chiếc điều khiển từ xa và bật màn hình lớn.

Trên màn hình xuất hiện Thẩm Khả đang chăm chú xem xét tài liệu, dường như không hề biết có một chiếc camera giấu kín đang ghi lại mọi hành động của mình, tiếp tục làm việc rất nghiêm túc.

Lục Hằng Tri chậm rãi châm một điếu thuốc, làn khói đặc quánh lan tỏa, che mờ đôi mắt sâu thẳm của hắn, khiến ánh nhìn trở nên mơ hồ.

Hắn từng nghĩ đến việc lắp đặt camera trong nhà Thẩm Khả, nhưng cuối cùng hắn đã từ bỏ ý định, không muốn làm cô cảm thấy không được tôn trọng.

Hơn nữa, thời gian cô ở văn phòng còn nhiều hơn ở nhà gấp mấy lần.

Lục Hằng Tri nhìn Thẩm Khả đang làm việc đến tận đêm khuya, không khỏi cau mày tỏ vẻ không hài lòng.

Cô làm việc quá sức, chẳng hề để ý đến sức khỏe của mình.

Hắn liếc nhìn điện thoại, nhận ra hôm nay Thẩm Khả vẫn chưa nhắn tin cho mình, lòng hắn chợt thấy trống rỗng.

Chẳng lẽ cô đã quên mất hắn rồi sao?

Sắc mặt Lục Hằng Tri trầm xuống, im lặng rít vài hơi thuốc, rồi búng tàn thuốc xuống.

Hắn quay lại nhìn vào màn hình.

Không sao, hắn sẽ khiến cô nhớ lại mình.

5.
Vừa mở mắt ra, tôi theo phản xạ muốn với lấy điều khiển để kiểm tra xem Lục Hằng Tri đang làm gì, nhưng rồi chợt nhớ ra rằng tôi đã cho người tháo camera rồi.

Trong lòng trống rỗng, tôi đứng dậy đi vào phòng tắm.

Vào đến văn phòng, thư ký vui vẻ thông báo rằng dự án đã được ký kết thành công.

Thế nhưng, tôi lại không cảm thấy hứng thú như mình từng tưởng tượng, chỉ đáp rằng sự vất vả của cô ấy sẽ tan biến khi nhận được tiền thưởng.

Thư ký cười không ngớt, tâng bốc tôi bằng đủ loại lời khen, nhưng tôi lại chẳng nghe lọt tai được câu nào.

Cả đầu óc tôi chỉ toàn nghĩ đến việc Lục Hằng Tri giờ này đang làm gì.

Dường như tôi đã quen với việc có thể theo dõi hắn mọi lúc mọi nơi.

Khi tôi đang vùi đầu vào đống tài liệu, cửa văn phòng bất ngờ bị “ầm” một tiếng đẩy ra, làm tôi giật mình ngẩng đầu lên.

Lục Hằng Tri trông có vẻ bối rối, người đàn ông thường ngày chỉn chu giờ đây cúc áo cũng chưa được cài ngay ngắn.

Đôi mắt hắn ửng đỏ, nước mắt như chỉ chực trào ra, nhìn tôi như một kẻ bị vợ bỏ rơi đầy oan ức.

Tôi tiến lại gần, hỏi: “Lục tổng, có chuyện gì vậy?”

Nước mắt của Lục Hằng Tri cuối cùng cũng rơi, hắn khóc lóc đầy thương tâm, chẳng còn chút vẻ lạnh lùng nào thường ngày của vị tổng giám đốc quyền lực.

“Sao em lại tháo camera đi? Em không còn yêu tôi nữa sao? Em định đi theo dõi kẻ khác à?”

Những câu hỏi dồn dập của hắn khiến tôi toát mồ hôi lạnh.

“Nếu em đã muốn giám sát tôi, tại sao không tự mình theo dõi, còn thuê người khác làm việc đó?”

Vì ban ngày tôi còn phải đi làm chứ, cưng à.

Tiền không mọc trên cây đâu, không lẽ một tổng giám đốc như hắn cũng không hiểu điều này sao?

Cả người tôi tê cứng, đầu óc quay cuồng, thì ra hắn đã biết suốt từ đầu!

Hắn luôn biết rằng tôi đang theo dõi hắn!

Lục Hằng Tri càng tiến lại gần, tôi theo phản xạ lùi về sau, há miệng định giải thích, nhưng chưa kịp nói tiếng nào, hắn đã nhào tới, túm lấy cổ tôi và ép một nụ hôn dữ dội.

Đó là một nụ hôn đầy chiếm hữu, thô bạo và mạnh mẽ, như thể hắn muốn nuốt chửng tôi vào tận xương tủy.

Không phải chứ người anh em, đầu lưỡi của hắn thật mềm……

Có hứng thú thử nếm thứ gì khác không?

Những thứ không thể nói ra…

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận