8
Phố thương mại, người đến người đi, chính là thời điểm dòng người mãnh liệt nhất sau khi tan tầm.
Bà ta lớn tiếng chửi rủa: “Giang Ninh Dĩ! Khó trách cô không cần đứa nhỏ, hóa ra là cầm tiền của Lập Dương để bao nuôi tình nhân? Đồ dâm phụ nhà cô!”
Tôi hất bà ta ra, không chút khách khí đáp trả: “Dì Trần, con trai dì ngoại tình chúng tôi đã ly hôn, dì quản cũng quá rộng rồi đấy.”
Người vây xem nhất thời chỉ trỏ, điều này khiến cho Trần Phi Dung khó xử không biết xử lý thế nào.
Bà ta đảo tròng mắt, liều mạng nháy mắt với con trai tôi.
Nói to: “Tôi mang Tiểu Tuấn đến thăm cô, cô làm mẹ kiểu gì vậy, cho dù ly hôn cũng không thể mặc kệ con trai chứ!”
Tôi lạnh lùng nói: “Tôi thế nào gọi là mặc kệ, không phải tôi vẫn chuyển phí nuôi dưỡng mỗi tháng cho các người đúng hạn sao?”
Trần Phi Dung đ//ấm ngực dậm chân kêu to, giống như người đàn bà chanh chua.
“Chút tiền kia đủ để làm gì, cô phải mỗi tuần về nhà một chuyến ở cùng con cái chứ, cô có thời gian quyến rũ đàn ông, không thể quan tâm con trai cô một chút sao!”
Lời này của bà ta lập tức chiếm được sự đồng tình của người chung quanh.
Bà ta càng thêm hăng hái, nước miếng bay tứ tung kể chuyện tôi ích kỷ tư lợi như thế nào với mọi người xung quanh, bỏ nhà bỏ con, lẳng lơ phóng đãng.
Huấn luyện viên Hứa thật sự nhìn không vừa mắt, kéo bà ta lại: “Bà cụ, xin lỗi tôi mau, nếu không tôi sẽ kiện bà tội phỉ báng.”
Tôi lại khoác tay nhìn về phía con trai vẫn cúi đầu.
Từng chữ đ//âm vào tim: “Dì Trần, mấy ngày không gặp, sao dì lại trở thành một người đàn bà chanh chua như vậy?”
“Đừng quên, bà chính là bà nội tự xưng là cởi mở nhất, còn là người dẫn đầu đoàn ca múa, đừng làm chuyện không có tố chất như vậy.”
Loại người cực kỳ ích kỷ sĩ diện như con trai tôi. Làm sao có thể giúp bà nội nó diễn trò thu hút sự đồng tình của mọi người chứ.
Sắc mặt nó khó coi, kéo Trần Phi Dung muốn đi.
“Bà nội, bà nhìn sắc mặt của bà ta kìa, bà ta bây giờ mặc kệ con, một ngày nào đó sẽ già đi!”
Sau đó không phục, còn khiêu khích tôi: “Xì, bà đắc ý cái gì, lớn lên tôi cũng sẽ không nhận bà, bà có ngã bệnh ở trên giường, tôi sẽ rút ống dưỡng khí của bà luôn!”
Đám người vây xem la ó, trong nháy mắt thế cục xoay chuyển. Miệng của Trần Phi Dung tức đến méo mó, gần như không thở nổi.
Tôi cố nén cười.
Con trai ngốc của tôi nhất định đã không phát hiện ra, mới vài ngày bà nội nó đã già nua tiều tụy hơn rất nhiều.
Nếu không phải thật sự gánh không nổi, làm sao có thể mặt dày đến đây chặn lấy tôi, để tôi trở về chăm sóc con trai chứ?
Nhìn bước chân kiên định rời đi của con trai, ánh mắt tôi dừng thật lâu trên bóng lưng của nó.
Con trai, con cần phải luôn luôn, trước sau như một đó. Sau đó tôi xin lỗi huấn luyện viên.
Anh ta nhìn tôi với vẻ mặt như bị táo bón, chỉ chỉ: “Đó là con trai cô ư?”
Tôi bình tĩnh gật đầu: “Ừ, con ruột.”
Vẻ mặt anh ta có phần khó hiểu lại á khẩu không trả lời được. Tôi thản nhiên cười tạm biệt anh ta.
Điều này chẳng là gì cả, sau khi trải qua một lần, tôi đã hiểu một cách sâu sắc rằng ngay cả tình yêu to lớn không vụ lợi như là tình thân.
Nhưng bạn không thể phủ nhận, trên đời này không thiếu người mẹ nhẫn tâm, cũng không thiếu con trai vô ơn bội nghĩa.
Nếu kiếp trước không phải tôi đã thấy kết cục, tôi thực sự không biết, đứa con trai tôi ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn lại hận tôi như vậy.
Trước kia mỗi lần nó làm tổn thương tôi, tôi đều an ủi chính mình – –
Nó còn nhỏ, không hiểu chuyện, tôi dạy nhiều một chút, nó sẽ thay đổi. Nhưng tôi vò nát nhiều đạo lý hơn nữa, bẻ nát đút vào trong miệng nó, nó vẫn không nhìn thấy sự nỗ lực của người khác, không học được cách cảm ơn.
Nó kế thừa m//áu lạnh từ trong x//ương c//ốt người Chu gia, vì tư lợi cho bản thân, thậm chí còn ngang ngược đến mức lười giả bộ.
9
Tôi nghĩ họ sẽ dừng lại ở đó.
Đầu tiên là Hạ Ngạn Lâm nói bóng nói gió hỏi tôi, quan hệ hôn nhân trước đó đã xử lý thỏa đáng hay chưa, nếu có khó khăn gì có thể tìm anh ta hỗ trợ.
Trong lòng tôi lạnh lẽo, trong nháy mắt nghĩ đến chắc chắn anh ta đã nghe thấy tin đồn gì đó. Sau đó ngày hôm sau Chu Lập Dương tìm được lớp tập gym của tôi.
Sau khi anh ta nhìn thấy tôi, đầu tiên là nghi ngờ không dám xác định rồi đánh giá một hồi.
“Giang Ninh Dĩ, thật sự là cô à?”
Sau khi xác định, ánh mắt liền dại ra, nhìn thẳng vào tôi. Ánh mắt ghê tởm kia lưu luyến trên người tôi, hiện ra vẻ ngạc nhiên.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTôi nhẹ nhàng phủi bụi bặm không tồn tại trên vạt áo.
Cười lạnh một tiếng.
Lúc này anh ta mới thu hồi ánh mắt, nói một cách quái dị: “Khó trách cô không cần con trai, ly hôn đúng ý cô, có phải đã quyến rũ đàn ông bên ngoài từ lâu rồi hay không?”
“Bị hoang tưởng à? Đến khoa tâm thần khám chưa?” Tôi cười lạnh một tiếng.
Anh ta lại chua xót nói: “Cô gầy xuống còn rất đẹp, lại còn quyến rũ Hạ tổng. Chẳng qua người ta chướng mắt loại phụ nữ già như cô, phụ nữ ở trong công ty thích anh ta rất nhiều!”
Tôi xác định, người nói này nói nọ trước mặt Hạ Ngạn Lâm chính là anh ta.
Tôi kéo anh ta vào góc, lớn tiếng hỏi: “Chu Lập Dương, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Làm gì? Làm hỏng chuyện tốt của cô thôi! Cô ném con trai cho tôi, còn bản thân thì thoải mái, không có cửa đâu!”
Tôi hít một hơi thật sâu, không muốn lãng phí cảm xúc trên người loại người này.
“Nói đi, các ngươi luân phiên tới tìm tôi, muốn tôi làm gì?”
Lúc này Chu Lập Dương mới bày ra dáng vẻ âm mưu thực hiện được, vênh váo tự đắc nói: “Theo tôi về nhà một chuyến, có việc muốn thương lượng với cô.”
“Anh coi ly hôn là trò đùa, sao tôi phải về nhà với anh chứ!” Tôi tức giận cười lớn.
Chu Lập Dương sớm đã chuẩn bị, lấy điện thoại di động ra cho tôi xem một đoạn video.
Trong hình truyền đến tiếng thét chói tai chói tai của người phụ nữ: “Cút đi, đồ khốn, chet ở bên ngoài đừng quay lại!”
Đồng tử tôi co lại, giật lấy điện thoại di động.
Trong video là phòng khách Chu gia, lúc này là một đống lộn xộn, đứa bé ở trên sô pha khóc tê tâm liệt phế.
Người phụ nữ thân hình mập mạp cũng không quan tâm, túm lấy tóc người đàn ông vừa xô đẩy ra ngoài cửa vừa chửi bậy.
Y hệt như một bà đ//iên.
Người đàn ông tốt tính xin tha: “Bà xã, bà xã, anh sai rồi, để anh nhìn đứa bé có được không, nó khóc đến lả người mất.”
“Cút! Đừng trở về nữa! Hai mẹ con chúng tôi chet cũng không cần anh quan tâm!”
Tôi nhìn không nổi nữa, cả người run rẩy, tay chân phát lạnh.
“Anh lắp camera giám sát ở nhà lúc nào vậy?” Tôi hét lên.
Chu Lập Dương vẫn bình tĩnh nói: “Giang Ninh Dĩ, cô phát đ//iên đến mức sụp đổ rồi, video xấu xí ở chỗ tôi có quá nhiều.”
“Cô nói nếu tôi gửi những video này cho Hạ tổng xem, anh ta còn có cảm tình với cô không?”
Tôi ra sức nhắm mắt lại, sau đó nói: “Được, tôi ngược lại muốn xem, các người rốt cuộc có thể ghê tởm đến mức độ nào!”
Lên xe Chu Lập Dương, tôi không nói một lời, yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi cho rằng sống lại một lần, rất nhiều thứ tôi đều đã quên, không quan tâm.
Nhưng nhìn thấy m//áu và nước mắt trong quá khứ, tôi vẫn không ngừng run rẩy, nhu nhược đến mức không dám nhìn thẳng.
Người khác xem video, sẽ chỉ cảm thấy người phụ nữ này thô lỗ, lôi thôi lếch thếch, m//áu lạnh mặc kệ đứa nhỏ, còn không nói lý, vô văn hóa.
Nhưng họ không biết, đó là lúc con trai năm tuổi, bị viêm phổi. Mẹ chồng giúp đỡ chăm sóc một ngày rồi kiếm cớ ra ngoài khiêu vũ.
Chu Lập Dương bận rộn làm ăn, một ngày tôi gọi mấy chục cuộc điện thoại nhưng anh ta không nghe.
Một mình tôi ngày đêm chăm sóc đứa con trai ho khan không ngừng, chạy đến bệnh viện, hèn mọn cầu xin, bị bác sĩ y tá quát mắng.
Buổi tối cũng không thể chợp mắt một chút. Bất cứ lúc nào cũng lo lắng đề phòng sợ con trai ho ngất đi.
Đến ngày thứ tư, cuối cùng Chu Lập Dương cũng trở lại, cảm xúc của tôi lập tức sụp đổ, bùng nổ, nên mới xuất hiện một màn trong video kia.
Nhưng tên khốn kiếp này, hóa ra đã lắp camera theo dõi từ lâu. Tôi sống trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng, anh ta lại yên lặng rình coi, làm bộ như không biết.
Âm thầm dựng cất giấu video dáng vẻ chật vật không chịu nổi của tôi, cho tới hôm nay lấy nó làm vũ khí uy hiếp tôi!
Cái thứ lòng lang dạ sói này! Anh ta đâu chỉ có tội ngoại tình này!
Tôi tức giận đến mức cả người đều run rẩy, không ngừng run rẩy.
Chu Lập Dương đột nhiên lại sờ vào đùi tôi, trong xe truyền đến giọng nói dối trá đầy dầu mỡ của anh ta: “Bà xã, em trở về đi, sau khi em đi anh mới hiểu được, cái nhà này không có em là không được.”
Tôi cố nén buồn nôn hỏi: “Vậy Đổng Gia thì sao?”
Anh ta dùng sức véo chân tôi: “Dù sao đứa bé còn nhỏ, cô ấy tuổi lớn có thai nên thai không ổn định. Tới giờ bọn anh vẫn chưa lãnh giấy chứng nhận kết hôn.”
Tôi không thể chịu đựng được nữa và tát anh ta thật mạnh.
“Đồ cặn bã!”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.