6
Xem phim đủ rồi, tôi thảnh thơi nhìn về phía Chu Lập Dương.
Vẫn ung dung hỏi: “Vấn đề tài sản lần trước đã đàm phán thỏa đáng rồi, chọn ngày không bằng trúng ngày, bây giờ đi cục dân chính.”
Đổng Gia ở bên cạnh thản nhiên nói: “Chị dâu, nào có vợ chồng ly hôn, không nói chuyện con cái, nói chuyện tài sản?”
Tôi nhíu mày, nhìn về phía Chu Lập Dương và con trai.
“Về vấn đề này, tôi cho rằng mọi người đã sớm đạt tới nhận thức chung, cô Đổng có ý gì?”
Đổng Gia cười gượng vài tiếng, trái lương tâm nói: “Tôi đương nhiên muốn Tiểu Tuấn ở lại, dì và Lập Dương cũng không nỡ.”
“Chỉ là cùng là phụ nữ, trong lòng nhất định hy vọng con ở cùng mình.”
“Tôi thật sự không nghĩ chị dâu lại yên tâm như vậy.”
Yên tâm? Đây là muốn uy hiếp tôi, tôi không mang con trai đi, cô ta sẽ hành hạ nó?
Tôi không chút để ý phẩy tay: “Cô mang theo một đứa con gái, cũng không phải không có kinh nghiệm. Giao con cho cô, tôi đương nhiên yên tâm.”
Đổng Gia kinh ngạc nhìn về phía Chu Lập Dương. Chu Lập Dương bất đắc dĩ lắc đầu với cô ta.
Tôi hiểu rồi. Hôm nay Đổng Gia không tin tôi thật sự không muốn quyền nuôi dưỡng, đặc biệt tới thăm dò tôi.
Lúc này con trai đi ra rót nước, tuy rằng giả bộ rất chân thật. Nhưng tôi biết, nó hẳn đã lắng tai nghe chúng tôi đàm phán.
Đổng Gia liếc nó một cái, nhìn tôi nói sâu xa: “Chị dâu, chúng ta đều là phụ nữ ly dị mang theo con, thứ cho tôi nói thẳng, đứa nhỏ ở cùng mẹ vẫn là tốt hơn.”
“Năm đó tôi mang theo con gái cũng rất vất vả, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng được, tôi cũng không phải quảng cáo cái gì, chỉ là suy cho cùng thì bố vẫn không chu toàn bằng mẹ.”
“Tiểu Tuấn vẫn là do chị nuôi từ nhỏ đến lớn, chị thực sự cam lòng sao?”
Tôi còn chưa nói, con trai hùng hổ đi tới, chỉ vào Đổng Gia: “Dì Đổng, sao dì cứ khăng khăng đuổi con ra ngoài, không phải dì nói dì thích con, muốn làm mẹ con sao?”
Vẻ mặt Đổng Gia giống như bị táo bón. Ý định ban đầu của cô ta là xúi giục quan hệ giữa tôi và con trai, thăm dò giới hạn của tôi.
Nhưng lại không biết, mấy câu nói này xúc phạm lợi ích của con trai.
Con trai bởi vì không cùng bố nó sống cuộc sống hạnh phúc giàu có, ngay cả người mẹ ruột như tôi nó cũng hận không thể ngh//iền x//ương thành tr//o.
Huống chi là Đổng Gia. Quả nhiên.
Con trai hét lớn: “Bà đưa con gái bà tới đây ăn ngon uống đã, lại đuổi tôi ra ngoài chịu khổ, bà có ý gì chứ!”
“Bà còn như vậy thì tôi không giúp bà nữa!”
Nó cứng cổ, giống như là bắt được nhược điểm lớn của Đổng Gia. Tôi suýt chút nữa bị chọc cho bật cười.
Con trai ngốc của mẹ à.
Trước kia Đổng Gia dỗ dành con, cung phụng con, bởi vì mình ly dị mang theo con nhỏ, có thể không ăn nói khép nép sao.
Hiện tại cô ta có đứa con trong bụng để nương tựa vào, sức mạnh cũng đủ rồi.
Đổng Gia cố nén sự khó xử, cũng không tiện xé rách da mặt, lấy lòng nói: “Tiểu Tuấn, dì Đổng đâu đuổi con, thích con còn không kịp nữa. Dì đây không phải lo lắng sau này mẹ con không thương con sao.”
Con trai ghét bỏ liếc tôi một cái: “Thôi, con có các người thích, các người thương là được, thiếu bà ấy không sao.”
Đổng Gia nghe xong khiêu khích nhìn tôi, tôi lại nhún nhún vai với cô ta. Phép khích tướng này không có tác dụng!
Tôi thậm chí còn giơ ngón tay cái lên: “Cô Đổng là mẹ kế thành công như vậy, đây là lần đầu tiên tôi gặp. Bội phục bội phục.”
Chu Lập Dương không thể nhịn được nữa đứng lên: “Đủ rồi, Giang Ninh Dĩ, hôm nay tôi mới biết cô nhẫn tâm như vậy, hành động quái gở!”
“Không phải là không cần con trai, cần tiền sao! Tôi tác thành cho cô!”
Mẹ chồng cũng chỉ vào tôi mắng: “Cô phải nghĩ kỹ, bước ra cái cửa này, về sau cô sẽ không còn quan hệ nào với Tiểu Tuấn nữa!”
Nhìn dáng vẻ nhớn nhác của cả nhà họ, trong lòng tôi sảng khoái đến mức muốn bay lên!
Hiện tại đến phiên các người đ//iên cuồng phẫn nộ trong sự bất lực, toàn thân phát ra nguồn năng lượng tiêu cực rồi.
Đổng Gia rốt cuộc vẫn không cam lòng con vịt đến miệng còn bay đi, nói: “Chị ta chỉ là một bà nội trợ toàn thời gian, không kiếm được một đồng nào, dựa vào cái gì lại chia nhiều như vậy?”
“Về sau chúng ta còn phải nuôi ba đứa nhỏ, chị ta ngược lại thì hay rồi, vỗ mông trải qua cuộc sống tiêu sái.”
Tôi chỉ nhìn Chu Lập Dương nhưng cười không nói. Sắc mặt anh ta khó coi kéo Đổng Gia sang một bên giải thích.
Đổng Gia lại hùng hổ đi tới trước mặt tôi: “Thế nào, cô còn muốn kiện tôi? Tôi là nguyên lão của công ty, cùng lắm bị xem là kiểm tra không nghiêm. Tôi còn phải kiện cô làm giả sơ yếu lý lịch nữa kìa!”
“Đến lúc đó tôi sẽ thông báo trong giới nhân sự về cô, về sau cô đừng nghĩ tới việc tìm được việc làm!”
Lúc ấy công việc này là do em chồng giới thiệu cho tôi, người một nhà đã tính kế tôi từ lâu. Từ đầu đến cuối tôi chưa từng viết sơ yếu lý lịch.
Đổng Gia chẳng qua chỉ muốn bắt nạt tôi vì tôi không có biện pháp, không có kinh nghiệm xã hội để đe dọa tôi, đừng hòng.
Tôi chậm rãi lấy điện thoại ra: “Vậy tôi phải tìm Hạ tổng nói rõ ngọn nguồn công việc này của tôi.”
“Một tiểu tam lại rộng lượng đến mức đi cửa sau cho vợ đầu, Hạ tổng phải khen thưởng thật tốt cho cấp dưới như vậy…”
Thấy Đổng Gia nhếch miệng cười lạnh, dáng vẻ heo chết không sợ nước sôi. Tôi chậm rãi đọc số điện thoại của Hạ Ngạn Lâm: “1314587-”
Cô ta cuối cùng cũng biến sắc, rống to một tiếng: “Đủ rồi! Chả thèm tranh giành với cô!”
Tôi mới là người chả thèm tranh giành với cô ta.
Nhịn đến khi lấy được quyển sổ đỏ, tôi mới ghé tai, gằn từng chữ nói: “Đổng Gia, cô phải quý trọng chức vị giám đốc nhân sự tập đoàn Hạ thị chứ.”
Cô ta tức giận đến mức môi run rẩy, hai mắt phẫn hận trừng mắt nhìn tôi. Tôi nhẹ giọng cười, nghênh ngang rời đi.
Con trai cũng không liếc tôi một cái, người một nhà hòa thuận đẹp đẽ vây cùng một chỗ. Tốt lắm, nếu Đổng Gia am hiểu thu mua lòng người, tôi ngược lại muốn nhìn xem…
Con trai không nên thân của tôi hay là người giỏi tâm kế như cô ta, rốt cuộc ai hơn ai!
7
Sau khi ly hôn, tôi trở về nhà trọ, tắm rửa sạch sẽ rồi trốn trên chiếc giường lớn êm ái.
Dùng sức lăn qua lăn lại mấy cái!
Chỉ thiếu điều thét chói tai, đây mới gọi là cuộc sống chứ!
Sau đó mỗi ngày tôi đều bôn ba trên con đường huấn luyện và tập gym. Tinh lực dồi dào, tinh thần sung mãn, đi trên đường ngửi tiếng gió cũng thấy ngọt ngào.
Với 800 ngàn tiền mặt này đủ để tôi trở nên ưu tú để đi về phía con đường quản gia vàng.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetAi nói làm bảo mẫu không thể thành công? Mất mặt? Tôi càng muốn làm lớn làm mạnh cho bọn họ xem!
Nhìn thấy huấn luyện viên thể hình kèm riêng trẻ tuổi cao lớn cường tráng, lập tức kích thích hormone lâu ngày không thấy của tôi.
Khi đo số liệu thân thể, tôi cảm thấy vô cùng hổ thẹn vì thân thể đầy rẫy bệnh tật của mình.
Bao nhiêu năm qua, tôi chưa bao giờ đối xử tốt với bản thân mình. Chỉ một tuần ngắn ngủi, bởi vì căn cơ lớn, tôi trực tiếp gầy đi 15 cân!
Tôi đã ở vực sâu của cuộc đời từ lâu, mỗi sự thay đổi đều khiến người khác nhìn thấy tiến bộ và hy vọng của tôi.
Giống như cây già lặng lẽ đâm chồi mới. Tôi lại tìm về sự hào hứng năm đó, lúc tôi thi vào đại học, giống như lý tưởng hào hùng sắp được tốt nghiệp!
Tôi muốn dùng trạng thái tốt nhất, thực lực mạnh nhất để nghênh đón cuộc phỏng vấn đầu tiên của mình.
……
Chỉ mất thời gian hai tháng, tôi không chỉ lấy được chứng nhận chuyên gia dinh dưỡng và quản lý gia đình.
Hiệu quả tập gym và định hình cũng rất tốt.
Quần áo tập gym của tôi đã thay đổi bốn size trong hai tháng.
Đúng lúc quản lý phòng gym muốn mở rộng quy mô nên đã bàn bạc với tôi.
Muốn sử dụng hình ảnh cá nhân của tôi để quảng cáo cho công ty.
“Cô Giang thay đổi thật sự là quá lớn, vừa vặn phù hợp với <> kỳ này của chúng tôi.”
“Chúng tôi muốn dùng hình ảnh, video của cô để tuyên truyền, ngoài ra cũng hy vọng cô có thể phối hợp với chúng tôi quay một vài quảng cáo.”
Tôi thản nhiên cười: “Năm mươi nghìn.”
Người phụ trách kinh ngạc nhìn tôi một cái. Dường như không mong đợi tôi đề cập đến thù lao.
Anh ta khó xử nói: “Công ty quả thật không sắp xếp khoản tiền này, nếu không, tôi thương lượng với huấn luyện viên của cô một chút, tặng cô ba mươi giờ dạy riêng được không?”
“Vậy thật xin lỗi, cái giá này đã báo rất thấp rồi.” Tôi nói một cách cứng rắn hoàn toàn không cho người khác cơ hội thương lượng.
Thấy tôi muốn đi, người phụ trách vội ngăn tôi lại, cười làm lành: “Cô Giang, nói chuyện tiếp đi, tặng 50 tiếng, coi như là nể mặt huấn luyện viên Hứa.”
Tôi hất anh ta ra, sắc mặt nghiêm nghị, lạnh lùng nói: “Anh cứ nói như vậy thì không còn ý nghĩa gì nữa.”
A, tưởng tôi chưa từng gặp đàn ông hay sao?
Phòng tập gym này quả thật là nơi để những bà nội trợ trung lưu tới trêu chọc huấn luyện viên và học viên. Nhưng tôi không nhàn hạ thoải mái như vậy!
Đối với sinh vật tên là đàn ông này, cả đời tôi đều sẽ kính trọng nhưng không gần gũi.
Dù sao tôi cũng là người phụ nữ ngay cả con trai cũng không cần.
Anh ta sửng sốt, biết tôi quả thật không có ý đó, vội vàng xin lỗi tôi.
Vài ngày sau, 50 nghìn tệ được chuyển vào tài khoản của tôi.
……
Nhưng tôi không nghĩ tới, quảng cáo vừa phát, thành tích phòng gym đã tăng vọt, Hạ Ngạn Lâm cũng trở thành khách hàng ở đây.
Chúng tôi gặp nhau ở khu nghỉ ngơi, anh ta đánh giá tôi từ trên xuống dưới, trong mắt là vẻ thưởng thức không che giấu được.
“Nhìn thấy quảng cáo, tôi đã cảm thấy rất giống cô, không nghĩ tới thật sự là như vậy.”
Tôi hào phóng cười cười, thuận tiện báo cáo với anh ta thành quả chứng nhận của tôi.
Anh ta gật đầu tỏ vẻ tán thành: “Được, sắp khai giảng rồi, đến lúc đó tôi hẹn cô tới nhà phỏng vấn.”
Trùng hợp chính là anh ta cũng lựa chọn huấn luyện viên Hứa. Thời gian gặp mặt nhiều hơn, chúng tôi cũng trở nên quen thuộc hơn.
Đối với vị chủ thuê tương lai này, tôi cũng không ngừng gia tăng hảo cảm, tranh thủ thêm chút ấn tượng.
Hạ Ngạn Lâm là cầu nối tốt nhất cho sự nghiệp gia đình tương lai của tôi. Tôi nhất định phải có được công việc lương cao này!
Thường xuyên qua lại, tôi cũng biết tình hình gia đình của Hạ Ngạn Lâm.
Anh và vợ cũ đều là những người có sự nghiệp vững vàng. Vợ cũ từ khi đi Hồng Kông điều hành chi nhánh công ty, hai người gặp nhau thì ít chia ly thì nhiều, tình cảm xa cách.
Sau đó đứng vững ở bên kia lại muốn định cư ở Hồng Kông. Nhưng Hạ Ngạn Lâm luyến tiếc sự nghiệp bên này, hai người lôi kéo vài năm, năm nay rốt cục vẫn ly hôn.
Đứa bé thuộc về anh.
Hạ Ngạn Lâm cười nói: “Hai chúng ta nếu như có một người có thể đặt trọng tâm ở nhà như cô Giang, cũng sẽ không đi đến bước này.”
Tôi cười khổ: “Chồng cũ của tôi nếu không phạm phải sai lầm về nguyên tắc, tôi khổ một chút mệt một chút cũng tình nguyện.”
Hạ Ngạn Lâm buồn cười: “Xem ra đàn ông tốt phụ nữ tốt đều ở nhà người khác.”
Nếu cứ tiếp tục nói tới đề tài này thì có chút mập mờ.
Tôi nghiêm mặt nói: “Thực ra hôn nhân của anh Hạ là do tư tưởng khác biệt, duyên phận đã hết, không có đúng sai.”
“Mà tôi, nếu độc lập kiên cường hơn một chút, cũng không đến mức bị người như vậy bắt nạt, tóm lại, nhìn về tương lai vậy!”
Hôm đó chúng tôi đã có một cuộc nói chuyện rất sâu sắc.
Ánh mắt Hạ Ngạn Lâm nhìn tôi càng ngày càng mang theo vẻ tán thành và thưởng thức
Huấn luyện viên Hứa lén hỏi tôi, Hạ Ngạn Lâm và tôi thân thiết, rất chú ý đến tôi, có phải muốn theo đuổi tôi hay không.
Tôi cười đến không mức thể kiềm chế.
Loại người đã trải nghiệm vô vàn sóng to gió lớn, theo chủ nghĩa vị kỷ* tinh anh như Hạ Ngạn Lâm, lựa chọn của anh quá nhiều rồi.
{Chủ nghĩa vị kỷ*: Tư tưởng chỉ biết lợi ích của cá nhân mình, đặt trên lợi ích của người khác, của xã hội, trái với Chủ nghĩa vị tha.}
Nếu nói rằng anh ta có hảo cảm với tôi. Không bằng nói anh ta đang kiểm tra tôi, xem tôi có phải là kẻ có suy nghĩ trèo cao hay không thôi.
Tôi biết, yêu cầu của loại thương nhân thành công này dành cho cấp dưới thân cận bên cạnh vô cùng nghiêm khắc.
Tôi nốc hết mười hũ Melatonin cũng không dám có dã tâm như vậy. Huống chi đã chet một lần, tôi sẽ không ôm hy vọng xa vời gì với loại sinh vật đàn ông này nữa.
Đời này, tôi chỉ muốn phóng khoáng sống một mình một đời.
Đàn ông chớ tới gần!
Ngay khi cuộc sống của tôi từng bước từng bước đi về hướng tốt đẹp, không nghĩ tới phiền toái vẫn tìm tới tôi.
Ngày đó tôi và huấn luyện viên Hứa cùng xuống lầu, đã bị mẹ chồng cũ Trần Phi Dung túm tóc.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.