1
Sau khi thi đại học, con trai được nhận vào một trường đại học trọng điểm. Nó lập tức vui vẻ chạy đến nhà chồng cũ báo tin vui.
Tôi nằm liệt giường, không ai chăm sóc. Trước khi chet, tôi gọi điện cho nó và nói rằng tôi sắp chet.
“Bà chet thì liên quan cái rắm gì đến tôi! Hại tôi trải qua ba năm khổ cực với bà, bà đáng chet!”
……
Ủy ban nhân dân đến ngày phát tang mới liên lạc được với con trai tôi.
“Chu Tuấn! Còn muốn học đại học không? Nếu không đến tôi sẽ phản ánh tình trạng của cậu đến trường học của cậu!”
Con trai lúc này mới không tình nguyện đến lấy hũ tr//o c//ốt của tôi.
Chị hàng xóm tức giận, chỉ vào nó mắng: “Mẹ mày ba năm qua bất kể ngày hay đêm đều bày sạp để cho mày ăn học, mày đúng là kẻ vong ân bội nghĩa!”
Vẻ mặt con trai không phục cãi lại: “Cha tôi làm ăn lớn, mẹ kế là nữ quản lý cấp cao, còn bà nội tôi thương tôi, tôi cần bà ta lo sao?”
“Bà ta mệt chet đều tự chuốc lấy phiền nhiễu!”
Linh hồn tôi tức giận đến mức vặn vẹo trong không trung, lớn tiếng quát vào mặt nó: “Mày là đồ khốn kiếp, mắt mù tâm mù!”
“Bọn họ nếu thật sự thương mày, sẽ tính kế để mẹ được quyền nuôi dưỡng mày sao?”
Con trai lại ngoảnh mặt làm ngơ, không kiên nhẫn ôm hũ tr//o c//ốt rời đi. Thực ra cho dù tôi còn sống, nó cũng chưa bao giờ coi lời tôi nói ra gì.
Tôi trơ mắt nhìn nó đi ra khỏi tiểu khu, nhìn trái nhìn phải một vòng rồi ném hũ tr//o c//ốt vào trong thùng rác.
Cuối cùng còn phủi tay, giống như là ném đi một món đồ bẩn thỉu xui xẻo.
“Ha ha, hiện tại xem như không ai quản tôi rồi, anh em, vào chơi game thôi!”
Nó vội vàng lấy điện thoại di động đăng nhập vào game Vương Giả Vinh Diệu.
Giờ khắc này tôi bi thương hơn cả chet tâm, thậm chí nước mắt cũng không thể chảy ra. Tôi không biết mình còn mong đợi gì nữa.
Cứ nhìn nó chơi từ ván này đến ván khác cho đến khi trời tối. Cho đến khi thấy nó nhíu mày, sắc mặt trắng bệch.
Tôi nghĩ cuối cùng nó cũng nhận ra rằng nó không còn mẹ nữa.
Nó lại vỗ bụng, bất mãn than thở: “Sao bà nội còn chưa gọi điện thoại cho mình, mình đói sắp chet rồi.”
Tôi hoàn toàn chet trong lòng. Tình thương của mẹ trên người tôi tản đi, tôi từ từ bình tĩnh lại.
Thực ra từ lâu tôi đã biết sự bất mãn của con trai đối với tôi.
2
Năm lớp 11, nó ầm ĩ muốn mua một bộ skin trong game, hơn 400 tệ, tôi không đồng ý.
Nó nổi đ//iên, vừa đẩy vừa đ//ánh tôi.
“Đều do bà! Nếu tôi theo bố, ông ấy tùy tiện cũng sẽ mua skin cho tôi! Không có tiền thì bà làm được gì!”
Tôi bị nó đẩy đụng vào góc bàn, chảy m//áu, nó lại không quay đầu lại mà chạy mất. Tôi ôm vết thương tìm nó cả đêm.
Ngày hôm sau, nó mặc quần áo mới, đi giày mới, đắc ý khoe với tôi rằng chồng cũ đã mua cho nó 10 bộ skin.
Sớm hơn một chút, sau kỳ thi giữa kỳ.
Nó không đủ điểm vào trường trung học trọng điểm, tôi đề nghị nó học lại một năm, tôi sẽ học cùng nó.
“Con không đi học lại, mất mặt chet đi được!”
Nó lại đi tìm chồng cũ.
Chồng cũ miệng sảng khoái đồng ý, quay đầu đưa nó vào một trường trung học có danh tiếng không tốt.
Con trai hả hê đắc ý trở về khoe khoang với tôi, nói chỉ có bố nó mới có thể giải quyết vấn đề cho nó.
Thế nhưng, nó cũng không nghĩ lại, trong ba năm trung học sau đó, không có tôi dốc hết tâm huyết nhìn chằm chằm nó học tập.
Với cái trường học rác rưởi và cơ sở yếu kém đó thì nó ngay cả trường đại học chuyên ngành cũng chẳng thể sờ được mép. Làm sao có thể thi đậu trường đại học trọng điểm chứ?
Nhưng sự trả giá của tôi, vĩnh viễn thua ân huệ nhỏ của gia đình chồng cũ. Từ đầu đến cuối con trai chỉ cảm thấy tôi đã cản trở nó trải qua cuộc sống hạnh phúc giàu có.
Tôi cảm thấy tiếc cho bản thân!
Tiếc cho sự trả giá của bản thân, bị người ta vứt bỏ như một thứ rác rưởi!
Không cam lòng cuộc đời ngắn ngủi của bản thân lại tắt thở vì đứa con bất hiếu của mình!
3
Tôi nghĩ tôi sẽ mang theo oán niệm đi đầu thai.
Không ngờ, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng hét phẫn nộ của con trai: “Nếu bà muốn ly hôn thì đi mà ly hôn của bà đi, đừng mang theo tôi, quỷ nghèo!”
Tôi giật giật tay chân cứng ngắc, mảnh gốm sứ sắc bén trên sàn nhà đ//âm vào lòng bàn chân tôi.
Đau quá!
Tôi sững sờ nhìn khuôn mặt đầy dầu và nổi mụn thời kỳ dậy thì của con trai.
Chậm chạp ý thức được, tôi đã sống lại sau kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông của con trai, tôi phát hiện Chu Lập Dương ngoại tình, kiên quyết muốn ly hôn.
Ông trời muốn cho tôi một cơ hội được chọn lựa một lần nữa sao?
Lòng bàn tay lập tức ấm lại, nóng bỏng, trái tim đập dữ dội.
Tôi cố nén kích động, thản nhiên nói: “Mẹ không có việc làm, không có thu nhập, tòa án sẽ không phán con cho mẹ nuôi.”
Vẻ mặt Chu Lập Dương khiếp sợ: “Giang Ninh Dĩ cô có ý gì? Không phải cô đã tìm được một công việc một tháng 10 nghìn tệ sao?”
Trong lòng tôi cười lạnh một tiếng. Nhớ lại kiếp trước tôi ở trong công ty thỉnh thoảng nghe được đồng nghiệp tám chuyện.
“Tâm tư của quản lý Đổng thật hiểm đ//ộc, giúp vợ đầu tìm việc làm lại giúp cô ấy tranh được quyền nuôi dưỡng, một mũi tên trúng hai con chim, đá toàn bộ vướng bận ra ngoài.”
“Sau đó cô ta mang theo con gái gả đi, trải qua cuộc sống sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái. Quá trâu bò.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetKhi đó tôi mới hiểu được, thì ra Đổng Gia là quản lý nhân sự của công ty!
Tôi bị cô ta tính kế!
Vì kế sinh nhai, tôi cắn răng nhẫn nhịn khuất nhục mà không đi tìm cô ta đối chất.
Nhưng Đổng Gia lại qua cầu rút ván, không tới vài ngày đã lấy lý do năng lực làm việc và chức vụ của tôi không phù hợp để sa thải tôi.
Người không rõ chân tướng cho rằng tôi là người có quan hệ, nhao nhao vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Một khắc kia, tôi ngậm đắng nuốt cay, không còn hy vọng.
Hiện tại con trai dữ tợn lao tới trước mặt, giương nanh múa vuốt muốn c//ào tôi.
“Bà thử bao nhiêu thủ đoạn thì tôi cũng không theo bà đâu! Nhảm nhí, một tháng 10 nghìn, có ai trả lương bảo mẫu cao như vậy đâu!”
Tôi cười, cười đến trong lòng phát lạnh.
Dưới sự truyền thụ của mẹ chồng và Chu Lập Dương với con trai từ khi còn nhỏ, người mẹ như tôi, là người vô dụng nhất cũng không có giá trị nhất trong nhà.
Cũng chỉ là một bảo mẫu tại nhà có giá trị 3 nghìn tệ mà thôi.
Tôi nắm lấy tay nó, nhẹ nhàng vung ra, cười như không cười.
“Bố con nói đùa đấy, ông ấy và dì Đổng con có điều kiện kinh tế tốt, con ở với họ mẹ cũng yên tâm.”
Con trai nhất thời ngây ngẩn cả người.
“Dì Đổng của con cũng là người có tố chất cao, nhất định sẽ đối xử với con như con ruột.”
Con trai ngẩng đầu, cực kỳ tán thành: “Đúng vậy, dì Đổng và tôi vô cùng hợp nhau, dì ấy đặc biệt hiểu tôi, thích tôi!”
Hiểu cuộc sống chơi game của con, thích tặng skin cho con, khen con chơi tốt, tương lai có tiền đồ sao?
Tôi lười cãi lại.
Chu Lập Dương lại luống cuống tay chân, bực bội chống nạnh xoay quanh.
“Giang Ninh Dĩ, không phải cô nói chờ Đổng Gia sinh thêm một đứa con, đến lúc đó ba anh em quan hệ phức tạp, không dễ ở chung sao? Bây giờ cô có ý gì?”
Anh ta vẫn còn ôm mộng đẹp thoát khỏi tôi và con trai trải qua cuộc sống mới của mình, thậm chí còn ôm mộng muốn tôi tay trắng rời đi.
Tôi thành khẩn xin lỗi: “Trước kia là do tôi tầm nhìn hạn hẹp, xin lỗi anh.”
“Tôi tin anh sẽ thương Tiểu Tuấn, Đổng Gia cũng có thể xử lý mọi việc công bằng.”
Chu Lập Dương nghẹn họng, con trai thì vẻ mặt “coi như bà thức thời”.
Tôi thản nhiên cười, viết vài nét vào đơn ly hôn.
“Chu Lập Dương, chứng cứ anh và Đổng Gia ngoại tình tôi đều có, nhà và xe tôi cũng không cần, tôi chỉ cần 800 nghìn tệ tiền mặt.”
Tôi không có thời gian tranh cãi với họ, chỉ muốn nhanh chóng lấy được những gì tôi có thể lấy được.
Vài năm nữa căn nhà sẽ không còn giá trị nữa.
Chu Lập Dương bị sự quả quyết của tôi đánh cho trở tay không kịp, còn muốn dùng con trai để bắt chẹt tôi.
Tôi chỉ thản nhiên tung một câu: “Không phải anh tự xưng là yêu con trai nhất sao? Còn phải tính toán chút tài sản ít oi này với tôi à?”
Đây là lời kiếp trước hắn dùng để chặn họng tôi.
Ngược lại tôi muốn nhìn xem, trước mặt con trai, anh ta sẽ duy trì bộ mặt nho nhã giả dối như thế nào.
Con trai chẳng hề để ý chen vào nói: “Bố, cho bà ấy đi, dù sao bố và dì Đổng cũng có thể kiếm tiền lại, nhưng trong thỏa thuận phải thêm một điều, không cho phép bà ấy thăm hỏi!”
“Chúng ta coi như dùng tiền mua sự yên tĩnh!”
Chu Lập Dương nghĩ tới điều gì đó, cười âm trầm, uy hiếp: “Giang Ninh Dĩ, tôi biết cô hận tôi, muốn giận dỗi với tôi, tiền này tôi có thể trả, cô đừng đổi ý là được.”
Tôi liếc mắt một cái, trực tiếp kéo văn bản ký tên mình lên.
“Cô!” Chu Lập Dương theo bản năng muốn đoạt lấy bút của tôi.
Tôi thở dài một tiếng với con trai: “Tuấn Tuấn, xem ra bố con cũng không coi trọng con đến vậy.”
Con trai biến sắc, đứng dậy chất vấn: “Bố, bố có ý gì vậy, mau để bà ấy đi!”
Chu Lập Dương cau mày, vẫn còn do dự, tôi biết anh ta tiếc tiền. Dù sao đây cũng là tất cả tiền trong sổ tiết kiệm của cả nhà chúng tôi.
A, vậy cũng đừng trách tôi khai đao với người trong lòng anh.
“À, nói đến công việc của tôi, hình như tôi nghe nói cũng do một người họ Đổng giới thiệu.”
Tốc độ nói của tôi rất chậm, từng câu từng chữ.
“Một bà nội trợ không có bất kỳ kinh nghiệm làm việc nào, lại nhận được đề nghị của chủ quản bộ phận thiết kế tập đoàn Hạ thị, tôi phải đi tìm ông chủ hỏi một chút…”
Chu Lập Dương lập tức biến sắc, ngắt lời: “Được rồi, để tôi suy nghĩ vài ngày!”
Tôi cười lạnh một tiếng: “Thế nào, chưa qua cửa đã muốn hỏi ý kiến của người ta, qua vài ngày nữa có thể tôi không chỉ có mỗi điều kiện này nữa đâu”.
Tôi nói như vậy, Chu Lập Dương đương nhiên ngại gọi điện thoại cho Đổng Gia cầu cứu rồi.
Lại có con trai ở một bên làm đồng đội heo. Anh ta cuối cùng cũng đồng ý với điều kiện của tôi.
Tôi vốn định áp giải anh ta đến cục dân chính làm thủ tục, ai ngờ Đổng Gia gọi điện thoại tới nói gặp rắc rối rồi. Hai cha con cũng không thèm để ý đến tôi nữa, vội vàng rời đi.
Bóng lưng có vẻ chật vật.
A, sốt ruột rồi sao?
Tôi cũng không vội.
Đời này tôi không có điểm yếu là con trai.
Đổng Gia muốn để tôi mang con trai đi đổi lấy cuộc sống bọn họ một nhà bốn người hạnh phúc đầm ấm giống như kiếp trước sao?
Không có cửa đâu!
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.