Tống Vi Vi sửng sốt, sau đó cô ta nói với vẻ kinh ngạc: “Trùng hợp vậy sao, Anh Tế Xuyên vừa tắt máy là chị Lê Lê không gọi được, làm em tưởng số điện thoại nằm trên đầu danh sách của chị Lê Lê là anh Tế Xuyên ấy chứ.”
Không để tôi kịp giải thích, Từ Tế Xuyên tranh lời: “Trước đây chỉ là hợp tác quảng bá phim thôi, đừng nghĩ nhiều.”
Tống Vi Vi cúi đầu tỏ vẻ ngượng ngùng, như thể anh ta cố tình nói những lời đó để giải thích với cô ta vậy.
Bão bình luận đến rồi.
“Từ trước đến giờ anh Tế Xuyên nhà chúng ta không bao giờ thích tham gia các chương trình tạp kỹ, lần này anh ấy lại đột ngột đồng ý, liệu có phải vì Vi Vi không?”
“Chó Lê mau cút đi, đừng làm ảnh hưởng đến tình cảm của cp thực thụ nữa.”
“A a a a, bọn họ ngọt ngào quá. Vi Phong Từ Từ là nhất!”
Dưới sự dẫn dắt của Tống Vi Vi, dường như người dẫn chương trình cũng cho rằng lời đồn trước đây tôi là chó liếm đất cho Từ Tế Xuyên là thật: “Có tiện cho mọi người biết cô gọi cho ai không?”
Thân phận của Thương Bắc Ngạn khá đặc biệt, tôi không muốn bị gắn mác là có người chống lưng kiếm dự án về cho, bởi vậy nên tôi cũng không có ý định công khai tình yêu.
Im lặng vài giây, tôi cười nói: “Không tiện công khai.”
Cư dân mạng như nắm bắt được nhược điểm của tôi, thi nhau cười nhạo.
“Lê Lê đang cố gắng cứu vãn lòng tự tôn của mình, ha ha ha ha.”
“Bị ảnh đế cho vào danh sách đen, tất nhiên là không thể gọi được rồi.”
“Bởi vậy tôi nói Lê Lê mới là kẻ thứ ba xen vào giữa Tống Vi Vi và Từ Tế Xuyên!”
Tống Vi Vi không che giấu nổi sự đắc ý trong ánh mắt, cười khiêu khích tôi.
Sau vài vòng, lại đến lượt tôi nói sự thật.
Người dẫn chương trình đọc to câu hỏi: “Xin hỏi sắp tới cô có ý định kết hôn không?”
Khuôn mặt Thương Bắc Ngạn tự hiện trong đầu tôi, tôi nói với vẻ mờ mịt: “Sắp rồi.”
Hiện trường xuất hiện những tiếng ồ, mọi người thi nhau đoán xem đối tượng kết hôn của tôi là ai.
Vẻ mặt tao nhã của Tống Vi Vi như xuất hiện vết rách: “Chị Lê Lê, người chị yêu đồng ý kết hôn với chị ư? Sao có thể…”
Càng nói hốc mắt cô ta càng hồng, giống như vừa phát hiện ra chuyện gì khiến bản thân thấy ấm ức.
Tôi lại càng chẳng hiểu ra làm sao, chỉ biết nhìn đi nơi khác.
Trước khi bắt đầu ghi hình, trợ lý có nói với tôi Tống Vi Vi thích Từ Tế Xuyên là một bí mật công khai trong giới.
Trước đây chuyện tôi và Từ Tế Xuyên xào cp từng gây náo loạn, bởi vậy nên có thể cô ta sẽ hơi ghim tôi.
Ban đầu tôi không có hứng thú gì về vấn đề này, cũng không có ý định ngấm ngầm so kèo trên thấp với một cô gái.
Nhưng cô ta lại ba lần bốn lượt gây phiền phức cho tôi, khiến tôi thật sự không thể nhịn được nữa.
Vì thế, tôi nở nụ cười sáng rực, gằn từng chữ: “Người tôi yêu không đồng ý tôi thì chẳng lẽ đồng ý cô sao?”
Sắc mặt Tống Vi Vi dần trở nên trắng bệch: “Chị Lê Lê, em không có ý đó.”
“Vậy ý cô là gì?”
Tôi chống cằm, nhìn cô ta với vẻ hứng thú.
Cơ thể gầy gò của cô ta như lung lay sắp đổ, vội vàng ôm mặt rời đi.
“Thật ngại quá, tôi thấy không được thoải mái.”
Từ Tế Xuyên vội vàng đuổi theo, buổi ghi hình bị gián đoạn.
Trong phòng nghỉ…
Tôi đọc qua những bình luận tiêu cực của cư dân mạng dành cho tôi, còn đang nghi ngờ về thái độ thù địch của bọn họ với mình. Đúng lúc này, Từ Tế Xuyên bỗng xông vào, bóp cổ tôi.
“Lê Lê, đúng là tôi đã xem thường cô rồi. Cô cố tình ép cưới tôi trước mặt mọi người đúng không? Tôi đồng ý cưới cô khi nào! Vi Vi bị té ngã trên đoàn phim, bệnh nặng vừa mới khỏi, vậy mà cô cứ nhất quyết phải khiến cô ấy khổ sở, cứ phải công kích cô ấy như vậy. Bây giờ cô mau theo tôi đi xin lỗi Vi Vi nhanh!”
Tôi không có sự phòng bị gì, bất ngờ bị ép ngửa người về sau, phần eo đập mạnh vào mép bàn trang điểm bên cạnh.
Tôi đau đến mức rên lên, khó khăn mở miệng: “Anh nói bậy cái gì thế? Buông tôi ra!”
Vẻ chán ghét hiện rõ mồn một trong ánh mắt Từ Tế Xuyên, anh ta cười khẩy: “Ồ, tôi quên mất, giờ cô đang là người bị mất trí nhớ đúng không?”
Anh ta lại tăng thêm lực tay để hả giận.
Tôi ho khan không ngừng, dường như sắp hít thở không thông.
Trong cơn tuyệt vọng, tôi duỗi tay muốn bẻ ngón tay anh ta ra nhưng lại bị anh ta hất đi không chút thương tiếc.
Nỗi đau về thể xác khiến tôi phải rơi nước mắt, tôi cố hết sức thở phì phò, không thể nói rõ một câu hoàn chỉnh.
Thời khắc tôi sắp mất hết sức lực, Từ Tế Xuyên mới thong thả bình tĩnh buông tay xuống.
Cơ thể bị mất đi điểm tựa một cách bất ngờ, tôi bước đi lảo đảo, khó khăn vịn chặt vào lưng ghế mới tránh kiếp nạn té ngã.
Cơn đau âm ỉ ở ngực truyền đến khiến tôi khó chịu cực kỳ, bắt đầu nôn khan.
Từ Tế Xuyên hờ hững nhìn dáng vẻ khổ sở của tôi, anh ta xoay người rút một cái khăn ướt lau khử trùng trên bàn, cẩn thận lau tay.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Lê Lê, cô không thấy bản thân mình rất ghê tởm sao?”
“Từ Tế Xuyên, rốt cuộc giữa chúng ta đã từng xảy ra chuyện gì?”
Cơn phẫn nộ và sự mơ hồ đan xen nhau thành một tấm lưới kín không kẽ hở, nó quấn lấy tôi, khiến tôi hoảng sợ.
Rõ ràng sự căm ghét mà Từ Tế Xuyên đối với tôi đã vượt quá phạm trù mâu thuẫn công việc.
“Chậc.”
Từ Tế Xuyên lại thốt ra thứ âm tiết châm chọc mỉa mai, nhếch môi cười như không cười: “Lê Lê, sao lúc ở phim trường tôi lại không nhận ra kỹ thuật diễn xuất của cô tốt đến vậy nhỉ?”
Không đợi tôi có cơ hội đáp lời, cánh cửa đã đóng sầm lại.
Tôi nhìn khuôn mặt tái nhợt của mình trong gương, không hiểu sao tôi lại thấy bất an vô cùng.
Trực giác mách bảo tôi rằng tôi đã quên mất một số chuyện cực kỳ đáng sợ.
4
Rõ ràng là nhìn thấy tình trạng không ổn của tôi, nhưng Từ Tế Xuyên vẫn yêu cầu tổ đạo diễn đẩy nhanh lịch trình buổi tối.
Lý do là vì cơ thể Tống Vi Vi không khỏe, cần kết thúc quá trình ghi hình nhanh hơn chút.
Tôi không muốn ân oán cá nhân làm ảnh hưởng tới công việc nên đành phải nhẫn nhịn đồng ý.
Buổi phát sóng trực tiếp vừa mới được khởi động lại, những bình luận quan tâm hỏi han Tống Vi Vi lấp kín màn hình.
“Sao tự nhiên vừa nãy Vi Vi lại thấy không thoải mái?”
“Bây giờ chị đã khá hơn chút nào chưa? Lo lắng cho nữ thần quá.”
“Hu hu hu, Vi Vi thật tuyệt vời, dù đổ bệnh vẫn cố hoàn thành công việc.”
Tống Vi Vi che miệng ho khẽ với vẻ suy yếu, nở nụ cười dịu dàng.
“Không trách chị Lê, tôi không sao.”
Rõ ràng không ai nhắc tới tôi nhưng cô ta lại cố tình lên tiếng giải thích thay tôi, chẳng khác gì lạy ông tôi ở bụi này.
Từ Tế Xuyên liếc nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng, nó như lời mắng chửi không phát ra tiếng.
Cư dân mạng nổ tung chảo.
“Đúng, vừa nãy nữ thần Vi Vi đột nhiên kêu khó chịu ngay sau khi Lê Lê lên tiếng.”
“Trước đó họ đã nói chuyện gì với nhau vậy?”
“Ngày nào Lê Lê cũng chạy theo ảnh đế Từ, ai mà không biết cô ta thích ảnh đế Từ. Đối tượng kết hôn mà cô ta ám chỉ chẳng phải ảnh đế Từ sao? Cứu với, ảnh đế Từ muốn cưới cô ta bao giờ?”
“Bình luận trên, Lê Lê đang cố ý. Chắc chắn là Vi Vi cũng hiểu lầm ảnh đế Từ vì lời nói của cô ta.”
“A a a a, tôi muốn giết thứ yêu nữ Lê Lê này quá. Cô ta dám phá thuyền cp của tôi.”
Người dẫn chương trình có vẻ hơi sượng, cười mỉa hai tiếng rồi bắt đầu hòa giải.
“Fans à, các bạn suy nghĩ nhiều rồi, mọi người làm việc rất hòa thuận mà.”
“Tiếp theo là đến tiết mục phô bày tài nghệ nấu nướng, yêu cầu các vị khách mời phải cùng hợp tác hoàn thành bữa tối.”
“Chúng ta hãy cùng chờ xem tài nghệ nấu nướng của tất cả khách mời nhé~”
Tiết mục nấu ăn được chia thành từng phần như mua nguyên liệu nấu, bắt tay vào nấu nướng, đợi rửa bát.
Khách mời sẽ rút thăm để nhận nhiệm vụ.
Tôi rút trúng phiếu mua sắm, Tống Vi Vi rút trúng phiếu nấu.
Tôi vừa cầm phong bì đựng tiền chuẩn bị đi chợ trước, ai ngờ bị Từ Tế Xuyên gọi lại.
“Cơ thể Vi Vi không được thoải mái, không chạm vào khói dầu được. Cô đổi với cô ấy đi.”
Không phải thương lượng, đây là giọng điệu ra lệnh.
Tôi nhìn vẻ mặt như thể đây là chuyện đương nhiên của anh ta, cười đáp: “Không đổi.”
Quả nhiên, Từ Tế Xuyên không ngờ là bị tôi từ chối, anh ta đen mặt.
Anh ta sàng lúa mạch, thái độ như thể đang ban phát lòng từ bi.
“Bây giờ không phải lúc cô cáu kỉnh, đang có rất nhiều người trước ống kính.”
“Đạo đức bị ăn cắp rồi à?” Tôi đáp lại thẳng thừng: “Ngại quá, tôi không nuốt nổi.”
“Lê Lê, tôi hy vọng cô biết phân biệt giữa chuyện công và việc riêng. Giờ đang là buổi phát sóng trực tiếp, cô đừng nhằm vào Vi Vi chỉ vì tôi chăm sóc quan tâm cô ấy nhiều hơn.”
Tôi hừ lạnh, nói một cách nghiêm túc: “Anh dựa vào cái gì mà nghĩ tôi sẽ giúp đỡ một người lúc nào cũng mang ác ý với tôi? Còn nữa, tại sao anh lại nghĩ tôi sẽ nghe theo người vừa xuống tay tấn công tôi? Với lại, tôi thấy người đang không tách rời được giữa việc công và việc riêng là anh mới đúng chứ? Tôi thấy tôi làm việc rất chuyên nghiệp rồi, nếu không thì giờ anh đã phải ra trình diện trước cảnh sát vì đơn kiện của tôi.”
Từ Tế Xuyên im lặng trong chốc lát, anh ta nhìn tôi với ánh mắt kinh ngạc.
“Cô Từ, đợi khi chương trình kết thúc, cô hãy đợi cuộc gọi triệu tập đi.”
Tôi không thèm phản ứng lại anh ta, xoay người rời đi.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.