[Say rượu thì làm được gì chứ, chẳng khác nào Lục Trì, chẳng có chút kiến thức cơ bản gì.]
[Anh ấy là trai tân, làm sao có thể khiến Trương Khả Ny mang thai được?]
Không biết Lục Cẩm đang nghĩ gì, nét mặt hắn lúc thì đau khổ, lúc thì như mất hồn, sắc mặt thay đổi liên tục.
Cuối cùng, hắn trừng mắt nhìn tôi một cái, rồi bước dài chân chạy theo.
“Tại sao anh hai lại trừng em?” Tôi khó hiểu.
Nhìn lại, vẻ mặt của cha mẹ Lục cũng rất khó tả, nhất là khi họ nhìn về phía Lục Trì.
Gương mặt điển trai của Lục Trì đen sì: “Ồn ào quá, ăn hạt dưa mà cũng không bịt nổi miệng em à.”
Tôi nhắm mắt, nhịn: [Đồ độc mồm, anh cứ chờ đó, tôi nhất định phải ly hôn, rồi tìm một chó con ngọt ngào, biết cách dỗ dành người ta!]
Màn kịch đến đây là kết thúc.
Khi tôi chuẩn bị đi ngủ trong phòng thì Lục Trì chặn ở cửa, không cho tôi đóng lại.
“Anh có chuyện gì?”
Lục Trì trông có chút không tự nhiên, khuôn mặt đỏ bừng: “Em… em có khát không, có muốn uống sữa không?”
Tôi: “?”
Sữa ư?
Có phải là loại sữa mà tôi đang nghĩ không?
4.
Đây vẫn là Lục Trì lạnh lùng mà tôi từng biết sao?
Chẳng lẽ bị cái gì nhập hồn rồi?
Hoặc là…
[Lục Trì hối hận vì ly hôn rồi sao?]
[Phì! Đồ cặn bã! Không thích mình mà lại muốn quan hệ với mình!]
[Mình thấy anh ta không muốn đưa 500 triệu đây mà.]
[Cút ra ngoài ngay!]
Không ngờ, sau khi tôi đẩy mạnh hắn một cái, chất lỏng màu trắng sữa trên tay hắn đổ hết lên người hắn.
Tôi đơ người: “Thật… thật là sữa bò sao?”
Lục Trì dường như cười tức giận: “Không thì, em nghĩ là cái gì?”
Tôi vội vàng tìm khăn giấy lau áo cho hắn: “Cũng không thể trách em hiểu lầm được, anh đưa sữa mà lại đỏ mặt thì ai mà không nghĩ linh tinh chứ?”
Không hiểu lầm mới lạ đấy.
Lục Trì im lặng, có lẽ biết mình đuối lý.
Sữa trên tay hắn đã đổ hết lên ngực hắn, càng lau tôi càng mất tập trung.
[Wow! Mình vừa chạm vào… Đây là cơ bụng sao?]
[Không ngờ Lục Trì trông có vẻ không có nhiều thịt mà cơ bụng lại tốt thế.]
[Hehe, ra là cảm giác khi sờ cơ bụng là thế này. Sau khi ly hôn xong, mình sẽ tìm vài người mẫu nam để sờ mỗi ngày!]
Tôi đang tận hưởng cảm giác sờ cơ bụng thì đột nhiên cổ tay bị Lục Trì nắm chặt lại.
Một luồng hơi lạnh từ cột sống truyền thẳng lên đầu tôi.
Ha! Mải sờ quá nên quên mất đây là Lục Trì rồi.
Tôi từ từ ngẩng đầu lên nhìn.
Ánh mắt lướt qua hai chiếc cúc áo pyjama đã bung ra, để lộ ngực cơ bắp mờ mờ ảo ảo.
Phía trên một chút là yết hầu của Lục Trì đang liên tục chuyển động khi hắn nuốt nước bọt.
Xong rồi, chắc chắn hắn giận rồi.
Nhưng khi tôi đối mặt với ánh mắt của hắn, tôi lại phát hiện Lục Trì không hề tức giận như tôi nghĩ.
Ngược lại, mặt hắn đỏ bừng, đôi mắt sâu thẳm ánh lên vẻ ngượng ngùng và không thoải mái.
[Trời ơi! Thật muốn trêu hắn một phen.]
“Cố Tri, em đừng có khiêu khích anh.” hắn khàn giọng nói, “Em biết mà, anh không muốn ly hôn với em.”
Nghe thấy câu này, tôi tỉnh táo lại.
“Đây là kết quả sau khi anh suy nghĩ xong à?”
Tôi bỗng mất hứng trò chuyện với hắn, gạt tay hắn ra, quay lưng bước vào phòng.
[Rõ ràng không thích mình, lại không chịu ly hôn, giữ mình lại làm gì chứ?]
[Đồ cặn bã!]
Lục Trì lại kéo tôi lần nữa: “Chúng ta không ly hôn, anh sẽ cho em thêm 10 triệu mỗi tháng.”
Hắn nghiêm túc nói: “Được không?”
“Em sẽ được bao nhiêu?” Tôi dừng bước.
“10 triệu sẽ được chuyển vào tài khoản cá nhân của em, ngoài ra, em có thể tùy ý sử dụng thẻ phụ của anh.”
Tôi cười:
“10 triệu á?”
“Anh nghĩ em là người ham tiền như vậy sao?”
Lục Trì bổ sung: “Nếu 10 triệu chưa làm em hài lòng thì anh sẽ…”
Tôi ngắt lời hắn: “Hừ, Lục Trì, anh hiểu em quá rồi đấy, em đúng là ham tiền thế đấy!”
“Em nghĩ lại rồi, cuộc hôn nhân này cũng không nhất thiết phải ly hôn. Vậy nên, 10 triệu này, khi nào sẽ chuyển vào tài khoản em?”
5
Tôi không tìm hiểu vì sao Lục Trì không muốn ly hôn.
Có thêm thu nhập thì tại sao tôi lại không nhận?
Chỉ có điều sự thật chứng minh rằng, tiền cũng không dễ kiếm như vậy.
Dạo này, tôi không phải đi cùng Lục Trì dự tiệc thì cũng phải đóng vai người vợ ngọt ngào khoe tình cảm khắp nơi.
Không còn cách nào khác, Lục Trì có quá nhiều người hâm mộ.
Hắn cần tôi, người vợ danh chính ngôn thuận để làm lá chắn.
Mệt thì cũng mệt thật, nhưng đám người xung quanh hắn đều thuộc giới thượng lưu, ai ai cũng có những tin đồn nóng hổi.
Hỏi thử xem, ai có thể bỏ qua cơ hội hóng hớt chứ?
Dù sao thì tôi cũng ăn dưa cực kỳ vui vẻ.
Nhưng tôi không ngờ, một ngày nào đó, tôi lại trở thành nhân vật chính trong câu chuyện mà mình đang hóng.
“Nhìn cô ta kìa, quê mùa không chịu nổi, người như cô ta mà cũng xứng làm vợ của Lục tổng sao?”
“Đúng vậy, vừa vào đã ăn không ngừng, như thể chưa từng được ăn vậy, thật không ra dáng quý phu nhân chút nào.”
“Tôi thấy cô ta cũng chẳng xinh đẹp gì, chỉ được nhan sắc như thế, làm sao mà sánh được với chị Mộ Vũ?”
“Nghe nói chị Mộ Vũ sắp về nước rồi, các cô đoán xem, đến lúc đó Lục tổng có bỏ cô ta để quay lại với chị Mộ Vũ không?”
Tôi lướt qua hệ thống tin đồn và tìm hiểu về người mà họ đang nhắc đến.
Tần Mộ Vũ, à~
Thì ra là cô ta là thanh mai trúc mã lớn lên cùng Lục Trì.
Đúng lúc Lục Trì từ trên lầu bước xuống, tôi liền khoác lấy cánh tay hắn, biểu hiện một cách rất ngọt ngào, trước mặt mọi người hỏi hắn thẳng thừng:
“Lục Trì, nghe nói thanh mai trúc mã của anh, Tần Mộ Vũ, sắp về nước rồi, họ đang tò mò rằng liệu anh có bỏ em để quay về với cô ấy không?”
Nhìn mấy người phụ nữ kia mặt mày xanh lét đầy lúng túng, tôi cười thầm:
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net[Mấy người đoán già đoán non làm gì, tôi giúp mấy người hỏi thẳng Lục Trì luôn này.]
[Tôi còn mong Tần Mộ Vũ về để Lục Trì thực sự có gì đó với cô ta, vậy tôi mới có thể ly hôn được chứ.]
Sắc mặt Lục Trì ngay lập tức trở nên khó coi, ánh mắt sắc bén của hắn quét qua từng người một.
Tôi có thể cảm nhận được hắn đang không vui chút nào:
“Không cần các người bận tâm, tình cảm giữa tôi và vợ rất tốt.”
“Cả đời này chúng tôi sẽ không ly hôn.”
Mọi người đều lúng túng, định xin lỗi, nhưng Lục Trì lại kéo tôi ra ngoài, không cho họ cơ hội.
Không phải chứ, hắn trông như đang tức giận vậy?
Vào trong xe, sắc mặt Lục Trì vẫn lạnh lùng.
“Anh và Tần Mộ Vũ chỉ là hàng xóm bình thường thôi, em đừng nghe họ nói bậy, anh không có gì với cô ấy cả.”
Một lát sau, Lục Trì giải thích với tôi:
“À, anh yên tâm, em không để ý đâu.”
Có lẽ dáng vẻ của tôi quá thờ ơ, khiến Lục Trì sợ tôi không tin, lại nói thêm:
“Anh nói thật, nếu anh thực sự có gì với cô ấy, thì nhiều năm qua đã xảy ra từ lâu rồi.”
Tôi hoàn toàn đồng ý:
“Câu này đúng thật, nhưng anh không cần lo lắng, em không hiểu lầm.”
“Đương nhiên, dù có chuyện gì giữa hai người, cũng không cần để ý đến em, chúng ta chỉ đang diễn trò thôi mà.”
Câu trả lời này thật sự quá thấu hiểu.
Tôi rất hài lòng với biểu hiện của mình, nhưng khi nhìn lại, sắc mặt Lục Trì dường như còn khó coi hơn.
Tôi thử dò hỏi:
“Anh đang giận sao?”
“Em nghĩ sao?”
Tôi trêu hắn:
“Người bị xem thường là em, em còn không giận, sao anh lại giận được?”
“Chính vì em không giận, nên anh mới giận.”
Lục Trì đột nhiên tiến lại gần, ánh mắt sâu thẳm của hắn chăm chú nhìn tôi.
Khoảng cách này quá gần, thêm chút nữa mũi hai chúng tôi sẽ chạm vào nhau mất.
Não tôi lập tức ngừng hoạt động.
Câu này tôi nghe có vẻ hiểu, lại cũng có vẻ không hiểu:
“Ý… ý là gì?”
Lục Trì thì thầm trách móc:
“Họ mong chúng ta ly hôn, mà em lại không hề giận, em không coi trọng cuộc hôn nhân của chúng ta.”
A! Hắn nói trúng rồi.
Tôi yếu ớt đáp:
“Nhưng mà, em nhớ chúng ta đã kết hôn theo thỏa thuận mà?”
6
Lúc đầu, Lục Trì nghĩ rằng nguyên chủ đã gài bẫy hắn, nên hai người mới phát sinh quan hệ.
Nhưng thực tế lại là cả nguyên chủ và Lục Trì đều bị người bên cạnh hãm hại.
Vì sự cố ngoài ý muốn, hai người ở chung một phòng, dù chẳng làm gì, nhưng lại bị truyền thông đưa tin.
Vì trách nhiệm, Lục Trì cưới nguyên chủ.
Nguyên chủ vì cần tiền chữa bệnh cho mẹ nên cũng đồng ý gả.
Hai người kết hôn theo thỏa thuận, không có tình cảm.
Tôi không coi trọng cuộc hôn nhân này, điều đó chẳng phải là chuyện bình thường sao.
Nhưng Lục Trì trông có vẻ tức giận, nên tôi không nói ra suy nghĩ này.
Lục Trì nhíu mày, dường như đã tức giận đến mức thở gấp.
Hắn lặng lẽ nhìn tôi, cuối cùng chỉ nhắm mắt lại, thở dài một tiếng:
“Thôi, lần sau nghe mấy lời đồn đại như vậy, em không cần bận tâm.”
Nói xong, hắn bảo tài xế lái xe.
Tôi không hiểu tại sao.
Tâm tư đàn ông như mò kim đáy bể.
Thật kỳ quặc.
Tối hôm đó, Lục Cẩm trở về.
Hắn trông vô hồn, thất thần, như thể vừa chịu đả kích lớn.
Cha Lục nhìn thấy hắn như vậy thì càng tức giận:
“Ra ngoài biết bao nhiêu ngày, vậy mà một cuộc điện thoại cũng không có, rốt cuộc xử lý chuyện này thế nào mà không báo cho chúng ta, dạy con đều uổng phí cả rồi!”
Tôi nhìn sang Lục Trì, hắn chỉ lắc đầu.
[Để mình xem nào, mấy ngày nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.]
[Ồ, anh hai cuối cùng cũng nhìn thấu bản chất lừa đảo của Trương Khả Ny rồi sao?]
[Tốt quá, mình còn tưởng mấy ngày nay anh ấy đi níu kéo Trương Khả Ny, hóa ra là đi điều tra cô ta.]
[Chậc chậc chậc, Trương Khả Ny thật là vô liêm sỉ, rõ ràng bằng chứng đã chất đầy trước mắt, mà vẫn mặt dày cầu xin anh hai cưới cô ta.]
[Còn nói gì mà “Đứa con trong bụng em không thể không có ba, vì em yêu anh nên em cho phép anh có tư cách làm ba của con em.”]
[Đúng là phát ngôn ngu ngốc, anh hai là kiểu người đê tiện vậy sao! Biết rõ sự thật mà vẫn đi làm ba dượng cho người ta. Cũng may anh ấy đã tỉnh ngộ, dứt khoát cắt đứt với Trương Khả Ny .]
Lục Cẩm đứng đó ủ rũ, nói lời xin lỗi với tất cả chúng tôi.
Hắn đặc biệt xin lỗi tôi:
“Em dâu, anh đã hiểu lầm em, anh xin lỗi em. Sự nghi ngờ của em là đúng.”
“Khả Ny… cô ấy thật sự mang thai con của người khác.”
Nói đến đây, Lục Cẩm bỗng đỏ hoe mắt:
“Cô ấy luôn miệng nói yêu anh, nhưng lại luôn lừa dối anh!”
Mẹ Lục kéo Lục Cẩm lại gần, nhẹ nhàng an ủi hắn.
Chuyện tình cảm mà, đây là lần đầu tiên anh hai gặp phải, dồn hết tình cảm vào, nên khi bị phản bội đã chịu tổn thương sâu sắc.
Tuy nhiên, cũng may là hắn đã thoát khỏi biển khổ.
Tôi an ủi hắn:
“Anh hai, đừng buồn quá.”
“Loại phụ nữ như vậy không đáng để anh rơi nước mắt.”
“Anh cứ nghĩ thế này đi, người sau sẽ tốt hơn, người sau sẽ ngoan hơn!”
Nghe vậy, Lục Cẩm lập tức nghẹn ngào.
Tôi còn muốn an ủi thêm vài câu, nhưng đột nhiên nhận ra có ánh mắt nguy hiểm đang nhìn mình.
Lục Trì từ trên cao nhìn xuống tôi: “Em cũng nghĩ như vậy à?”
“Cái gì?”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.