1.
Tôi đã kết hôn với Phó Diệc Minh năm năm, nhưng tôi vẫn luôn là trò cười trong giới.
Sau một đám cưới, chú rể đã biến mất.
Trong phòng sinh tưởng chừng như cận kề cái chết, ba của đứa trẻ lại vắng mặt.
…
Và tất cả những điều này đều vì một cô gái hay khóc lóc.
Từ Ái.
Cô ta là một đứa trẻ mồ côi mà Phó Diệc Minh nhận nuôi, hai người xưng hô là chú cháu.
Nhưng với sự thiên vị của hắn dành cho Từ Ái và sự phụ thuộc của cô ta vào hắn.
Luôn khiến mọi người cảm thấy mối quan hệ của họ không chỉ dừng lại ở mức chú cháu.
Ngày tôi và Phó Diệc Minh kết hôn.
Từ Ái “hiểu chuyện” mà biến mất, chỉ để lại một mảnh giấy:
“Chú à, cháu đã suy nghĩ rất lâu, không biết phải đối mặt với chú sau khi chú kết hôn như thế nào, nên cháu chọn cách rời đi, chú đừng tìm cháu nữa.”
Ha, làm sao Phó Diệc Minh có thể không đi tìm cô ta?
Cho dù cô ta ở trường, hắn cũng phải biết tin tức của cô ta mọi lúc mọi nơi.
Huống hồ là lần này cô ta mất tích, cho nên—
Phó Diệc Minh không yên tâm giao cho người khác, mà tự mình đi tìm.
Lễ cưới hoành tráng được truyền thông lần lượt đưa tin, cuối cùng chỉ còn lại một mình tôi.
2.
Nhưng tôi không thể rời đi.
Lúc đó, công ty gia đình đang gặp chút rắc rối, Phó thị đã dang tay giúp đỡ.
Cuộc hôn nhân thương mại này không chỉ có tình cảm thật lòng mà còn gắn chặt lợi ích.
Tôi chỉ có thể gồng mình đến cuối cùng, cắn răng tiễn đưa người thân và bạn bè.
Khéo léo và lịch sự nói với họ rằng Phó Diệc Minh chỉ lo lắng cho cháu gái.
Nhưng ai cũng rõ ràng, Từ Ái thì tính là cháu gái Phó gia gì chứ?
Cô ta chỉ là cô bé mà Phó Diệc Minh nhận nuôi từ trại trẻ mồ côi khi hắn 20 tuổi.
Giữa họ không hề có bất kỳ quan hệ huyết thống nào.
Cô bé đó đã 18 tuổi, rất bướng bỉnh, từng phá hỏng vài mối tình của Phó Diệc Minh.
Lần nào cũng chứng minh rằng cô ta quan trọng hơn bạn gái của hắn.
Cả giới đều biết điều này nhưng không ai dám nói ra, vì sợ làm phật lòng Phó Diệc Minh.
Nhưng với tư cách là người vợ không được hắn quan tâm, tôi lại trở thành trò cười cho mọi người.
“Vân Sơ Sơ ngay cả một tiểu nha đầu cũng đấu không lại, còn dám tự xưng là đệ nhất mỹ nhân Bắc Kinh.”
“Chờ tiểu nha đầu kia lớn lên một chút, cô ta cũng sẽ mất danh phận thôi.”
……
Tôi đã chịu đựng những lời đồn thổi như vậy suốt năm năm.
Con gái của chúng tôi đã năm tuổi, Phó Diệc Minh cũng chưa từng nhắc đến việc ly hôn.
Nhưng điều không bao giờ thay đổi là Từ Ái luôn là người quan trọng nhất của hắn.
Tôi mãi không thể quên—
Ngày sinh con gái, tôi đau đớn đến mức khóc gọi tên hắn.
Nhưng hắn vẫn không xuất hiện.
Hắn không nhìn thấy cảnh tượng tôi khổ sở, đau đớn, cũng không chứng kiến khoảnh khắc con gái ra đời.
Ngày đó, hắn ở buổi lễ tốt nghiệp của Từ Ái.
Hắn công khai tặng hoa cho Từ Ái, thậm chí còn được mời lên phát biểu.
Mọi người đều ngưỡng mộ Từ Ái—
Ai cũng nói cô ta là người được Phó Diệc Minh yêu thương nhất trong giới Bắc Kinh.
3.
Tôi đã tha thứ cho Phó Diệc Minh rất nhiều lần.
Nhưng điều duy nhất tôi không thể tha thứ là việc hắn vì Từ Ái mà bỏ bê con gái chúng tôi.
Con gái tôi, Nhạc Nhạc, đã năm tuổi, đang học lớp mầm ở trường mẫu giáo.
Nhưng ba nó chưa bao giờ đón đưa nó.
Tôi đã từng nhắc với Phó Diệc Minh, nhưng hắn cho rằng không cần thiết.
Cả thế giới đều biết hắn rất bận rộn, phải quản lý một tập đoàn thương mại khổng lồ, công việc ngập đầu.
Hơn nữa, Phó gia có tài xế và người giúp việc, hắn đâu cần phải tốn thời gian vào việc đó.
Đúng vậy, đón đưa con gái, vun đắp tình cảm ba con, đối với Phó Diệc Minh mà nói là lãng phí thời gian.
Nhưng tôi biết, khi Từ Ái còn đi học, Phó Diệc Minh đã đón đưa cô ta mỗi ngày.
Trước đây, làm sao hắn lại có nhiều thời gian để lãng phí như vậy chứ?
Đêm đó, lần đầu tiên tôi đối đầu với hắn.
“Phó Diệc Minh, nếu anh thích con bé đó, thì ly hôn với tôi và cưới nó đi—”
“Hai người cứ thế mà lén lút, là gì đây hả?!”
Bốp—
Hắn tức giận đến phát điên, giơ tay tát tôi một cái: “Cô nói linh tinh gì đấy?”
Đó là lần đầu tiên hắn ra tay với tôi.
Năm năm trước, sau khi tôi sinh con gái, hắn đến muộn, tôi đã mắng hắn những lời khó nghe nhất, nhưng hắn chỉ nắm tay tôi, xin lỗi.
Nhưng khi liên quan đến Từ Ái, hắn lại…
“Sao hả? Anh cũng thấy ghê tởm đúng không?”
Tôi lại khiến hắn ghê tởm thêm một lần nữa, tiện tay tát trả hắn một cái.
Cuối cùng, hắn ôm mặt, tức giận đến nỗi đập cửa rời đi, cả đêm không về.
4.
Việc Phó Diệc Minh đánh tôi đã truyền đến tai ba mẹ tôi.
Hai ông bà đang an hưởng tuổi già ở Los Angeles.
Những năm qua, sản nghiệp của gia đình tôi cũng dần chuyển ra nước ngoài.
Ban đầu, tôi và Phó Diệc Minh kết hôn vì lợi ích thương mại.
Nhưng giờ đây, điều đó không còn cần thiết nữa.
“Còn định kéo dài đến bao giờ nữa?”
“Nhân lúc con còn nhỏ, ly hôn đi.”
Tôi nhìn vết đỏ trong gương, dần dần thấy chán nản.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Hai người yên tâm, con đã tìm luật sư rồi.”
…
Năm năm qua, coi như cho chó ăn vậy.
Khi tôi đang trao đổi với luật sư để phác thảo thỏa thuận, Phó Diệc Minh lại gọi đến: “Nhạc Nhạc mấy giờ tan học, tôi đi đón con.”
Tôi cười khẩy—
“Nhạc Nhạc đã tan học được một tiếng rồi.”
“Con bé cũng đã ăn tối xong rồi.”
Nghe vậy, Phó Diệc Minh im lặng.
Sau một lúc lâu, khi tôi sắp mất kiên nhẫn, hắn mới nói: “Sơ Sơ, hôm qua, anh xin lỗi.”
Trong lòng tôi chẳng còn chút dao động nào.
“Ừm.”
“Biết rồi.”
Tổn thương đã gây ra.
Xin lỗi thì có ích gì chứ?
5.
Phó Diệc Minh không từ bỏ, hôm sau hắn đến đón Nhạc Nhạc đúng giờ.
Hai cha con cười nói vui vẻ về nhà.
Nhạc Nhạc hào hứng kể với tôi: “Ba nói nghỉ hè cả nhà mình sẽ đi du lịch!”
“Mẹ ơi, con muốn đi xem sa mạc.”
“Con muốn ba bế con cưỡi lạc đà.”
“Có được không mẹ!”
…
Còn hai ngày nữa là đến kỳ nghỉ hè, chuyến du lịch sẽ không làm ảnh hưởng đến việc ly hôn.
Tôi dĩ nhiên không muốn làm Nhạc Nhạc thất vọng.
Tôi nói “Được.”
Nhạc Nhạc rất vui.
Phó Diệc Minh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hắn có lẽ không muốn cảm thấy tội lỗi.
Chỉ tiếc là.
Chuyến du lịch của gia đình ba người chúng tôi đã không thành hiện thực.
Phó Diệc Minh đã thất hứa—
Nghe nói Từ Ái bỏ đi mà không nói lời nào, cô ta đã sang Thụy Sĩ.
Hắn không thể không đuổi theo cô gái nhỏ của hắn.
Sáng hôm đó, Nhạc Nhạc kéo chiếc vali nhỏ của mình, ngồi khóc nức nở trên bậc thềm trước cửa, không ai có thể dỗ dành con bé.
Cùng lúc đó, bệnh cũ của mẹ tôi trở nặng.
Lo lắng cho bà, tôi đã mua vé máy bay và dứt khoát đưa Nhạc Nhạc cùng đến Los Angeles.
Trước khi rời đi, tôi để lại cho Phó Diệc Minh tờ thỏa thuận ly hôn.
Nhưng tại sân bay, chúng tôi lại tình cờ gặp nhau.
Tôi nảy ra ý đùa, bước đến trước mặt Phó Diệc Minh và nói với hắn.
“Tôi và Nhạc Nhạc lần này đi Los Angeles, một năm rưỡi cũng chưa chắc sẽ về lại.”
“…Đừng đùa nữa.”
Phó Diệc Minh lạnh lùng nhìn tôi một cái, giọng nói không hề kiên nhẫn.
Tiếng loa phát thanh vang lên, cả hai chuyến bay đều sắp cất cánh.
Lúc này, trợ lý của Phó Diệc Minh chạy đến báo cho hắn biết,
“Cô Từ Ái đang ở trên chuyến bay đó! Ngài vẫn kịp đuổi theo!”
Nghe vậy, sắc mặt hắn dịu đi đôi chút.
Hắn quay lại dặn dò tôi.
“Em chăm sóc Nhạc Nhạc cho tốt.”
“Về sớm nhé.”
Nói xong, Phó Diệc Minh quay lưng rời đi.
Hắn chắc chắn rằng tôi sẽ không bao giờ rời bỏ hắn.
Nhưng.
Phó Diệc Minh à.
Tôi thật sự sẽ không trở về nữa.
6.
Khi máy bay hạ cánh xuống bầu trời Los Angeles, đúng lúc bình minh vừa ló rạng.
Mặt trời sắp xuyên qua tầng mây.
Mọi thứ của ngày hôm qua đã qua đi.
Tất cả sẽ bắt đầu lại từ đầu.
Thật là một điềm lành.
Sau khi hạ cánh—
Anh trai tôi, Vân Trạch, đến đón tôi.
Những năm qua, anh ấy đã chăm sóc ba mẹ và quản lý công việc kinh doanh ở đây.
Tôi đã nhờ ba mẹ giấu anh ấy chuyện Phó Diệc Minh đã đánh tôi một cái tát.
Nếu biết, anh trai tôi có lẽ sẽ phá tan nhà Phó Diệc Minh mất.
Dù vậy, khi biết tôi sắp ly hôn, anh trai vẫn rất vui mừng.
“Lẽ ra nên ly hôn từ lâu rồi.”
“Thằng nhóc đó vốn không phải là đối tượng tốt, ban đầu không nên có cuộc hôn nhân thương mại này.”
Lời thì nói vậy, nhưng vài trăm tỷ không phải chuyện để đùa.
Huống chi tôi đã từng thích Phó Diệc Minh, hắn sẵn lòng cưới tôi, tôi cũng sẵn lòng lấy hắn.
Nhưng bây giờ tôi hối hận rồi.
“Anh, giúp em một việc nhé.”
“Chuyện gì?”
“Tìm cho em vài người đàn ông, phải có thể lực tốt.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.