Ôn Cảnh Sơ rõ ràng cũng nhìn thấy, khóe miệng cong cong, hình như anh sợ tôi bị dọa nên vẫn nói rất nhỏ: “Không sao, cứ ăn đi. Không đủ vẫn còn.”
“Em phải đi…”
Tôi vừa đi được hai bước Ôn Cảnh Sơ đã lấy ra một hộp sữa bò ô mai nhét vào tay tôi: “Uống chút sữa rồi đi.”
“À, cảm ơn…”
Lời còn chưa dứt, trước mặt đã có thêm một đĩa hoa quả nữa.
Ôn Cảnh Sơ bình tĩnh rút khăn tay ra: “Ăn tiếp đi.”
Bây giờ đi cũng không tốt lắm, tôi lại lần nữa ngồi xuống, tay cầm dĩa, do dự ăn trái cây.
Ôn Cảnh Sơ ngồi đối diện nơi tôi có thể nhìn thấy đánh máy tính.
Mùi nước khử trùng quanh quẩn khắp văn phòng.
Quạt trên đỉnh đầu cọt kẹt, gió mát thoang thoảng dễ chịu.
Tôi ăn được một chút rồi dừng, mỗi lần định nói “em phải đi” là công việc của Ôn Cảnh Sơ sẽ trở nên bận bịu, tôi muốn nói cũng không được.
Mãi cho đến lúc tan làm, tôi đã không chống đỡ nổi mà gục đầu xuống bàn ngủ gật.
Đỉnh đầu đột nhiên có người xoa nhẹ.
“Nguyên Nguyên, tan làm rồi.”
Tôi mơ màng ngẩng đầu, khẽ nói: “A… Quá tốt rồi, em phải đi.”
Nói xong hoa mắt đứng lên.
Ôn Cảnh Sơ giữ chặt lấy tay tôi: “Buổi tối muốn ăn gì?”
“Gà hấp nước dừa.”
Chờ đến lúc tôi tỉnh táo lại, người đã ngồi trên xe Ôn Cảnh Sơ.
Tôi vội vàng bật điện thoại, Đường Dĩ Thần ngay cả rắm cũng không thả, giống như chơi trò trốn tìm vậy.
Tôi ý thức được gì đó, hình như bọn họ đã bàn tính từ trước rồi.
Tôi luống cuống nhìn ra dòng người ngoài cửa sổ rồi lại nhìn Ôn Cảnh Sơ, ngồi nhìn bàn tay trên vô lăng của anh mà ngẩn người.
Trong đầu đột nhiên xuất hiện dáng vẻ đêm đó, cả khuôn mặt như bị đốt cháy.
“Nguyên Nguyên.”
Giọng Ôn Cảnh Sơ kéo tôi về hiện thực.
“Ừm?”
“Chuyện của bố mẹ anh, giải quyết xong rồi.”
“Xong rồi?”
“Đúng, sau này bọn họ sẽ không đến quấy rầy chúng ta nữa.”
Tôi nhớ đến tin tức phá được đường dây bài bạc lớn, có chút không xác định nhìn Ôn Cảnh Sơ.
Ôn Cảnh Sơ đỡ tay lái, chuyển qua làn phụ, từ từ dừng lại ven đường.
“Gia đình của anh không xứng với em. Cho nên mười mấy năm qua, dù suy nghĩ muốn chiếm em làm của riêng ngày càng nghiêm trọng anh cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ nhìn em cưới người khác.”
Trời mới hơi tối, đèn đường vẫn chưa được bật lên.
Trong xe lờ mờ tối, ánh mắt Ôn Cảnh Sơ nhìn tôi vô cùng nóng.
“Nguyên Nguyên, một lần cuối cùng, chỉ cần em dừng cương trước vực, anh sẽ cùng anh trai em đưa em lên xe hoa.”
Giọng anh rất bình tĩnh, nhưng bàn tay nắm chặt tay lái đã để lộ cảm xúc căng thẳng của anh.
Tôi nắm chặt váy, thấp giọng nói: “Không muốn.”
Hô hấp của Ôn Cảnh Sơ như dừng lại, anh nhẹ giọng hỏi: “Nguyên Nguyên, em nói gì?”
“Em nói em không muốn, em chỉ thích anh, muốn kết hôn với anh…”
Ôn Cảnh Sơ nắm lấy tay tôi, giọng hơi nâng cao: “Em nghĩ cho kĩ.”
Tôi nâng mặt anh lên, nghiêng người hôn xuống.
Cả người Ôn Cảnh Sơ cứng đờ, nhanh chóng đảo khách thành chủ, ôm lấy eo tôi rồi bế tôi lên đùi anh ngồi.
Còi ô tô bị cấn phát ra tiếng chói tai.
Tôi bị dọa cho giật mình, Ôn Cảnh Sơ không cho tôi cơ hội chạy trốn mà ngày càng tiến tới, ngay cả thời gian để thở cũng không cho tôi, gần như bá đạo chiếm lấy giác quan của tôi, thậm chí còn cắn lên môi tôi.
Suy nghĩ muốn kéo dài giây phút này thật lâu dần lên men.
Nhiệt độ trong xe ngày một cao.
Mắt tôi ngập nước, giọng khàn khàn: “Anh, em thích anh…”
Ôn Cảnh Sơ kêu lên một tiếng đau đớn, chống trán vào trán tôi: “Đừng gọi anh như vậy…”
Tôi muốn trả thù, cảm nhận được sự khác thường của anh, lại nhỏ giọng gọi, đổi lấy là bị anh đánh nhẹ vào lưng.
“Không muốn chịu thiệt thì im lặng.”
Anh còn muốn hôn nhưng lại bị tôi cười tránh đi.
“Ôn Cảnh Sơ, anh khiến em đau lòng lâu như vậy, phải chấp nhận chịu phạt.”
“Được.”
Giọng Ôn Cảnh Sơ khàn đặc, ánh mắt không rời khỏi mặt tôi, anh ngẩng đầu lên để lộ yết hầu gợi cảm.
Dáng vẻ để mặc tôi xử lý.
Tôi đột nhiên tấn công, cúi đầu cởi thắt lưng của anh.
“Sợ sao?”
Ánh mắt Ôn Cảnh Sơ hiện lên ý cười: “Sợ.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTôi trói hai tay anh lại, sau đó vươn tay về phía áo sơ mi của anh.
Cởi từng nút một.
“Nguyên Nguyên.”
“Ngậm miệng.” Tôi hung dữ quát anh: “Không được nói.”
Tôi thổi nhẹ vào cổ anh, Ôn Cảnh Sơ nuốt nước bọt, hô hấp rối loạn.
“Anh lấy gì để dụ dỗ anh em vậy?”
Anh nhắm mắt lại: “Cậu ta nợ anh. Anh giúp cậu ta hẹn Hứa Vi Vi.”
Hóa ra mưu đồ từ lâu.
“Câu thứ hai, tại sao không nhận tiền của em?”
“Vì anh thích em, anh không muốn quan hệ của chúng ta là chủ nợ và người nợ. Hơn nữa, em đưa sữa bò cho anh nhiều như vậy, anh đã là người của em rồi, Nguyên Nguyên.”
“Vậy tại sao lại luôn lạnh nhạt với em?”
“Bố mẹ anh không từ bỏ việc tìm anh, anh sợ. Nhưng anh lại không ngăn được việc em tiếp xúc với anh. Nguyên Nguyên, anh không nên trêu chọc em trước khi xử lý hết mọi việc, là lỗi của anh.”
Tôi cắn thẳng xuống trong lúc anh không chịu chuẩn bị.
Ôn Cảnh Sơ kêu một tiếng đau đớn, khó nhịn được mà thở hổn hển, giọng nói khàn đặc: “Nguyên Nguyên, ngoan, cởi trói cho anh…”
Tôi thỏa mãn thưởng thức vết son môi trên yết hầu anh, hưng phấn đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
Không ngờ anh cũng có ngày này.
Cảm giác báo thù thật sung sướng.
Đột nhiên cửa sổ bị ai đó gõ.
Tôi nghiêng đầu nhìn rồi hô nhẹ một tiếng, trốn trong ngực Ôn Cảnh Sơ như đà điểu.
Ôn Cảnh Sơ hết cách, đành phải dùng hai tay để nhấn cửa kính xuống.
“Có chuyện gì sao?”
Cảnh sát giao thông cứng người không nói được gì, nhìn thấy hai tay anh bị thắt lưng buộc chặt và vết son môi mập mờ trên cổ.
“Nơi này chỉ được đậu tạm thời, còn mười phút này là hết giờ, mau di dời xe.”
Ôn Cảnh Sơ ho nhẹ một tiếng, ra vẻ bình tĩnh: “Cảm ơn đã nhắc, chúng tôi đi ngay.”
Lúc đóng cửa sổ, tôi mơ hồ nghe thấy cảnh sát giao thông nói với người khác: “Giới trẻ bây giờ biết cách yêu đương thật…”
Tôi rên rỉ: “Mất hết mặt mũi rồi.”
Ôn Cảnh Sơ cười ra tiếng: “Nguyên Nguyên, người mất mặt là anh, khuôn mặt nhỏ của em vẫn còn.”
Tôi nhanh chóng cởi trói cho anh rồi lại bò về ghế phụ thắt dây an toàn: “Đi ăn cơm thôi.”
12.
Chín giờ tối, cuối cùng anh tôi cũng gọi điện thoại.
Như một quả phu u oán: “Đường Nguyên Nguyên, em nên về rồi.”
Lần này Ôn Cảnh Sơ kiên định đứng cùng phe với anh tôi, đưa tôi đến dưới chung cư.
Mấy lần liên tục đều như vậy, tôi không nhịn được mà đi tìm Hứa Vi Vi.
“Cậu ấy là sư đấy à?” Hứa Vi Vi cũng than thở.
“Tha thứ cho chị nói thẳng, em có muốn thử bá vương ngạnh thượng cung (1) không?”
(1) “bá vương” chỉ những người siêu mạnh mẽ, “ngạnh thượng cung” hiểu là “xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ’’, mà “cường cung” thì hiển nhiên sẽ bắn ra “cường tiễn“, từ “cường tiễn” hài âm hoàn toàn với “cưỡng gian“. Cho nên cụm từ này người xưa thay thế cho từ “cưỡng gian”
Tôi nghĩ một lúc: “Muốn.”
Đêm mưa tiếp theo trong tháng 7, tôi ôm điện thoại nói với anh: “Anh, em sợ.”
Vừa chớp mắt Ôn Cảnh Sơ đã mang theo hơi nước xuất hiện trước cửa nhà.
Đầu vai anh ướt, đứng trước cửa, thấy tôi mặc đồ ngủ thì chần chừ.
Giống như nhà tôi là động bàn tơ vậy.
Anh bước vào nhà, lấy chăn lông trên ghế quấn vào cho tôi: “Trời lạnh, mặc nhiều thêm chút.”
Nói xong cởi áo khoác ra, đổi dép trong nhà vào.
Tôi bỏ chăn xuống, đi chân trần, mong chờ nhìn anh: “Lạnh quá, anh có thể ôm em một cái không?”
Ôn Cảnh Sơ hít sâu một hơi, gân xanh trên trán nổi lên, đi đến ôm lấy tôi: “Đường Nguyên Nguyên, em muốn làm gì?”
Tôi đột nhiên nảy sinh hứng thú với cúc áo trong của anh, đá bắp chân anh nói: “Chăn em rất ấm, anh bế em vào đó đi.”
Ôn Cảnh Sơ trầm mặt, bế tôi vào giường trong phòng ngủ.
Lúc anh sắp thẳng người dậy, tôi dùng hết sức lực từ khi sinh ra đến giờ để kéo anh lại.
“Đường Nguyên Nguyên.”
Anh cảnh cáo: “Đừng có làm loạn.”
Tôi hôn anh, tay nắm lấy tay anh nghịch ngợm.
Ôn Cảnh Sơ cắn chặt răng, không nói lấy một lời.
Đàn ông chưa được ăn mặn chính là như vậy, luôn không chịu được quyến rũ.
“Này, anh… anh không thể chủ động thêm chút sao?”
Ôn Cảnh Sơ vòng qua eo tôi, lòng bàn tay anh nóng như lửa.
“Em quá nhỏ.”
Lại là cớ này.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.