Sự việc càng lúc càng lớn, thậm chí ảnh hưởng đến công ty. Tổng biên tập gọi tôi đến trước mặt, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Hiện tại trước mặt cô có hai con đường.”
“Một là từ chức, hai là ba tháng sau bình chọn giải thưởng báo chí phương Đông, dùng thực lực chứng minh bản thân.”
Giải thưởng báo chí phương Đông là một giải thưởng có uy tín cực cao. Được biết đến với sự đánh giá nghiêm ngặt. Bất kỳ tuyển thủ dự thi nào cũng không thể thông qua phương thức gian lận để đạt được giải thưởng này.
Tôi không hề nghĩ ngợi, chọn vế sau, quyết chiến đến cùng.
Tôi đã bước vào giai đoạn bận rộn nhất kể từ khi bắt đầu. Tăng ca đến ngày thứ sáu, Phó Yến đúng giờ gọi điện thoại tới. Nghe giọng nói mệt mỏi của tôi, hắn dừng một chút, hỏi: “Có muốn anh xử lý không?”
Tôi biết, hắn có đội ngũ quan hệ xã hội chuyên nghiệp, có thể dễ dàng đè nén chuyện này. Thế nhưng, chặn không bằng đón. Thay vì ngăn chặn sự bàn tán của mọi người, không bằng đem thực lực bày ra trước mặt làm cho người ta tâm phục khẩu phục.
Tôi từ chối hắn: “Phó tổng, con đường này, em tự mình đi.”
Lâm Tiên Tiên dựa vào dư luận điên cuồng tiếp thị, nhậm chức ở tòa soạn khác, nghe nói lấy được phỏng vấn của một nhân vật lớn. Chất lượng bản thảo viết ra trong thời gian đó cũng không tệ lắm.
Mọi người càng tin rằng Lâm Tiên Tiên bị xa lánh. Chủ biên không ngừng an ủi tôi: “Không sao, tôi tin tưởng năng lực của cô.”
Ngày giao bản thảo, tôi về đến nhà là ngã ra ngủ. Đến lúc tỉnh dậy, ngoài cửa sổ tối đen như mực. Bên tai liền truyền đến thanh âm của Phó Yến.
“Tỉnh rồi à?”
Một cỗ cảm giác buồn bực nặng nề xông lên đầu.
“Em ngủ bao lâu rồi?”
“Hai ngày hai đêm.” Hắn hôn trán tôi: “Anh thỉnh thoảng có sờ sờ em, xác định em còn sống.”
“Hai ngày.”
Tôi hung hăng bật dậy: “Có phải… có kết quả rồi không?”
“Ừ, giải nhất.”
Tôi ngẩng đầu với vẻ khó tin, ý đồ tìm khuôn mặt Phó Yến trong bóng tối. Phó Yến ôm lấy đầu tôi, chạm trán tôi, thân mật cọ cọ chóp mũi tôi.
“Làm không tệ.”
Tôi vùi đầu vào lòng Phó Yến, hốc mắt ướt át. Nhiều ngày qua chịu ấm ức như vậy, rốt cuộc cũng có thể phát tiết ra.
Phó Yến vỗ lưng tôi: “Rất tuyệt, thật sự đó.”
“Lâm Tiên Tiên thì sao?”
“Không có giải thưởng.”
Tôi sửng sốt: “Không có?”
“Ừ, hiệp hội báo chí không nói cụ thể nguyên nhân, chỉ là không bình luận.”
Mở điện thoại ra, tôi phát hiện một ngày trước Lâm Tiên Tiên có động thái: “Đấu không lại, nhận thua rồi.”
Phía dưới rất nhiều người hỏi: “Sao vậy?”
Có người nói: “Bị cướp giải thưởng.”
“Không phải lại là Diệp Đường chứ? Một tay che trời à.”
Tôi liền lẳng lặng nhìn cô ta gây chuyện thị phi, thậm chí đoán được kết cục của cô ta. Khi một người vô lực chống lại, vậy thì để cho một người đối kháng, biến thành một đám người đối kháng.
Đây là Lâm Tiên Tiên dạy tôi. Tối hôm đó, Hiệp hội Báo chí công bố danh sách giải thưởng. Tên tôi là số một.
Lâm Tiên Tiên xóa bỏ động thái. Mọi người đều suy đoán, là tôi gây áp lực với cô ta.
Nhưng mà rất nhanh, đã có tiền bối tự mình kết thúc: “Giải thưởng tin tức Đông Phương là không có khả năng mua giải. Cô Lâm lên tiếng, không chỉ vũ nhục hiệp hội phóng viên, cũng vũ nhục những người từng đoạt giải như chúng tôi.”
Trong nháy mắt, tất cả các tiền bối từng tham dự đề cử đều lên tiếng. Trong đó có phóng viên hiện trường, cũng có những người khác lên tiếng cho nhân dân tầng dưới chót.
Lâm Tiên Tiên ném một chậu nước bẩn vào vinh quang của quần thể. Rất nhiều người trong ngành đi ra phổ cập địa vị của giải thưởng báo chí phương Đông trong giới báo chí.
Đồng thời yêu cầu Lâm Tiên Tiên xin lỗi giới báo chí.
“Tôi rất hoài nghi, có thật là cô Lâm tốt nghiệp khoa báo chí không? Hình như cô ta không biết gì về giải thưởng này.” Có người phát ra nghi vấn.
Lâm Tiên Tiên luống cuống: “Tôi chỉ không ở trong nước, nhưng tôi từng đi học.”
Cuối cùng, số hiệu chính thức của Giải thưởng Báo chí Phương Đông đã có một tuyên bố: “Đã tiến hành điều tra tố cáo của cô Lâm, qua đánh giá nhất trí của tổ chuyên gia, bản thảo của Diệp Đường phù hợp tiêu chuẩn bình chọn. Trong bản thảo của cô Lâm Tiên Tiên tồn tại quá nhiều nội dung tham khảo, trả lại bản thảo. Quá trình bình chọn công khai minh bạch, hoan nghênh quần chúng giám sát.”
Quần chúng ăn dưa vui vẻ: “Cái gì, hoá ra là cô ta sao chép. Như thế đã rất nể tình rồi, tham khảo ha ha ha…”
“Không biết xấu hổ, chép cũng chép không lựa.”
Có người tung ra video Lâm Tiên Tiên phỏng vấn Phó Yến hôm đó. Khu bình luận nổ tung.
“Cứu mạng, cô ta thật sự từng đi học sao?”
“Hỏi người ta chuyện thú vị thời thơ ấu.”
“So sánh với cuộc phỏng vấn của Diệp Đường, thật sự… mất mặt quá.”
Trước khi phát video: Có tin tức
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetSau khi phát video: Diệp Đường là vợ tôi, cảm ơn.
Tôi đăng một động thái: “Thanh giả tự thanh, cảm ơn các vị tiền bối đã tán thành. Tôi nhất định không quên tấm lòng ban đầu, kiên trì đi về phía trước.”
Sự tình lên men ngày thứ bảy, Lâm Tiên Tiên gửi video xin lỗi. Trong video, cô ta khóc lóc cầu xin cư dân mạng tha thứ.
Nhưng mà không ai tin. Toàn bộ fan trong nhóm bát quái chen chúc đến nhóm tài chính và kinh tế ăn dưa. Dưới trang chủ của tôi quá nóng.
“Nhìn xem, đây mới gọi là phản kích mạnh mẽ.”
“Không giống cô Lâm kia, chỉ biết ăn nói.”
“Vợ ơi, lúc trước cô không nói lời nào, tôi còn tưởng rằng cô bị bạo lực mạng mà từ bỏ…… Hu hu.”
Tôi trả lời: “Miệng nhiều người có thể xói mòn vàng, đành phải dùng sự thật nói chuyện.”
14
Sau đó, tôi không còn chú ý đến Lâm Tiên Tiên nữa. Nghe nói cô ta làm giả học thuật, sao chép luận văn tốt nghiệp, bằng cấp bị thu hồi.
Trong đêm trước, cô ta mượn danh nghĩa đạo sư, phỏng vấn được một nhà kinh tế học nước ngoài nổi tiếng, kết quả hỏi lung tung một trận để cho bản thân mất mặt.
Trong lúc nhất thời, tường đổ mọi người đẩy. Tài khoản của Lâm Tiên Tiên cũng bị chính phủ phong tỏa. Khu bình luận của tôi rốt cuộc cũng khôi phục được sự yên tĩnh như ngày xưa. Không ít fan CP còn định kỳ viết văn mới.
Dưới yêu cầu của ông Phó, Phó Yến và tôi tổ chức hôn lễ bổ sung.
Phó Trì ở nơi đất khách quê người đã trở về, thoạt nhìn đã trải qua phong sương, tiều tụy hơn rất nhiều.
Nghe nói hắn ta xuống máy bay đi tìm Lâm Tiên Tiên trước, bị cô ta đánh cho tơi bời, còn bị ép ngồi vào bàn chính trong hôn lễ của chúng tôi.
Trong bữa tiệc, Phó Yến cười nói: “Cậu ăn không quen đồ ăn bên ngoài. Những thứ này đều là chị dâu cậu cố ý bảo khách sạn làm đấy, nếm thử đi.”
Phó Trì lạnh mặt: “Em không ăn măng.”
“Không sao, cái này là cố ý làm cho tôi.” Phó Yến thuận miệng nói: “Một bàn đều là cho tôi.”
Nói xong, lại bổ sung: “Chị dâu cậu thật sự yêu tôi.”
Phó Trì tức giận đến nỗi sắc mặt tái mét, hắn ta đi suốt đêm trở về chi nhánh chim không thèm ỉa kia.
Tôi cười hỏi: “Anh có trẻ con quá không?”
Phó Yến hừ cười nói: “Mời cậu ta cậu ta còn dám đáp, đúng là không muốn sống nữa.”
Ông Phó lui về phía sau, lúc Phó Trì sinh thời chỉ sợ không tiếp xúc được với cơ ngơi của Phó gia.
Hôn lễ lần này, đương nhiên còn mời rất nhiều tiền bối giới báo chí. Lúc mời rượu, mọi người nhao nhao chúc mừng. “Phó tổng thật có phúc, Diệp Đường là đại tài nữ trong giới báo chí, tương lai rất khả quan.”
“Đúng, tôi có thể dính chút ánh sáng.”
Trong mắt Phó Yến tràn đầy dịu dàng: “Từ rất lâu trước đây tôi đã biết, cô ấy nhất định làm được.”
Có một tiền bối kéo tôi qua một bên, cười nói: “Cô có biết trước khi bình chọn giải thưởng, Phó Yến đã lén liên lạc với tôi không?”
Tôi sửng sốt: “Vậy sao?” Trong lòng lại trầm xuống. Chẳng lẽ Phó Yến vẫn là…
Tiền bối vẻ mặt tươi cười: “Cậu ấy nói, cậu ấy khẩn trương lắm rồi, phiền chúng tôi nhanh công bố kết quả.”
“Cậu ấy hy vọng vợ của mình vừa tỉnh lại, có thể nghe được tin tức tốt.”
Đối diện với biểu tình thấp thỏm của tôi, tiền bối cười ha ha: “Yên tâm, quá trình bình chọn của chúng tôi sẽ không bị bất luận kẻ nào ảnh hưởng. Chỉ là lần này công bố kết quả sớm hơn một chút. Hơn nữa, cậu ấy đối với cô còn rất có lòng tin.”
Tôi nhìn về phía Phó Yến đang nói chuyện trong đám người, hắn tựa hồ có cảm giác cũng nhìn lại. Tầm mắt quấn quýt, cũng không biết đây là lần thứ mấy động lòng.
Ngày hôm sau chính là lễ trao giải thưởng báo chí phương Đông, Phó Yến tự mình lái xe đưa tôi đi. Xa xa dòng xe như nước đều là những nhân vật nổi tiếng tới dự tiệc tối. Không biết tại sao, chúng tôi lại nói đến lời của tiền bối.
Tôi hỏi: “Sao anh lại tin tưởng em như vậy?”
Phó Yến cười nói: “Bởi vì anh đã đọc qua bài viết của em, cũng đã tham gia lễ trao giải của em.”
Tôi nhớ tới đoạn chuyện cũ nghĩ lại mà kinh sợ năm đó. Trong ánh mắt cười nhạo của mọi người, chỉ có Phó Yến ngẩng đầu, nghiêm túc nghe từng chữ tới cuối cùng.
“Em hại anh bỏ lỡ một cuộc họp.” Tôi có chút tiếc nuối. Phó Yến lái xe trong dòng xe cộ, tầm nhìn dần mở ra.
“Anh luôn cho rằng, chăm chú nghe giảng là tôn trọng cơ bản nhất đối với một người. Đêm đó, anh nghe xong chữ cuối cùng của em, liền tin tưởng, ở lại đến cuối cùng là đáng giá.”
“Diệp Đường, văn chương của em có linh hồn. Anh thấy được điều đó, việc em đi tới đó chỉ là vấn đề thời gian thôi.”
Cách đó không xa, chiếc xe theo thứ tự dừng trước thảm đỏ. Đèn pha khổng lồ chiếu thẳng vào giữa. Đó là nơi tôi sẽ đi qua. Cũng là nơi tôi đã mơ thấy vô số lần.
Xe chậm rãi dừng lại trước thảm đỏ. Ngoài cửa sổ rực rỡ như ban ngày.
Phó Yến mở khóa xe, nhìn về phía tôi: “Đi đi, đi nghênh đón vinh quang thuộc về em.”
Tôi hít một hơi thật sâu, mở cửa xe. Ánh đèn flash chói mắt nháy mắt bao lấy tôi. Rất nhiều người đang gọi tên tôi.
Tôi mỉm cười, bước từng bước về đích. Con đường nhỏ dẫn lên bục nhận giải, nhiều năm sau đã biến thành thảm đỏ tươi đẹp lóa mắt.
“Diệp Đường.” Thanh âm Phó Yến từ phía sau truyền đến. Giống như xuyên thấu thời gian năm năm luân chuyển, đâm thẳng vào trái tim tôi.
“Dũng cảm đi về phía trước, anh vĩnh viễn ở dưới sân khấu, chờ em trở về.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.