Chương 1174: Mưu Đồ
Túc Nhất khẽ mỉm cười, dẫn những người còn lại ngồi đối diện Lữ Tú Tài, nhìn tay đứt chân cụt của hắn lên tiếng:
“Đại thiên lục không phải sử dụng như vậy, nhưng ngươi rất có năng khiếu, trước đây có ai dạy cho người không?”
“Sư phụ ta”
“Theo ta thấy sư phụ ngươi hẳn không phải đệ tử của Áo Cảnh nhỉ?”
Lữ Tú Tài ngậm miệng không tiết lộ gì cả, lúc này hắn vẫn chưa làm rõ rốt cuộc mấy người trước mặt này muốn gì.
“Ngươi sai khiến đại thiên lục, hơn nữa sử dụng đến bước đường này vẫn chưa có ý định dừng lại, cho thấy linh căn của ngươi rất tốt, hôm nay lão phu cố ý đưa ngươi gia nhập giáo phái, đây chính là duyên phận mà ta nói với ngươi.
Trực tiếp đưa đến tận cửa, Lữ Tú Tài cứ cảm thấy có điều gian trá:
“Thật sự xin lỗi, lòng ta xin nhận ý tốt của tiền bối, nhưng bây giờ tại hạ là đệ tử Bạch Liên “Đệ tử Bạch Liên thì sao? Ngươi có thể tiếp tục thờ Bạch Liên của mình, cổ thần Ba Hủy trước giờ chưa từng nhờ người phàm thờ cúng, đau khổ mới thông đến được cánh cửa của họ. Thấy Lữ Tú Tài yên lặng không lên tiếng, Túc Nhất quyết định ném ra chút lợi ích có thể thấy được.
“Thế nào, giờ dáng vẻ ngươi như vậy còn sợ người khác có mưu đồ gì với ngươi à? Ngươi có biết tại sao ngươi và ta sai khiến đại thiên lục, tứ chi của ta vẫn khỏe mạnh toàn vẹn, mà ngươi chỉ còn lại một tay không?”
“Còn nhớ lời ban nãy lão phu đã nói không? Đại thiên lục không phải dùng như thế, trong bổn giáo tất nhiên có cách để hồi phục, ngươi có từng thấy Áo Cảnh giáo thiếu tay hay gãy chân chưa?”
Câu này của đối phương khiến Lữ Tú Tài trợn to mắt, hắn nhớ mang máng, ban đầu bất kể sư phụ bị thương nặng đến mấy cũng có thể hồi phục lại như cũ với tốc độ rất nhanh, bây giờ xem ra dường như là thần thông của Áo Cảnh giáo.
“Liệu tiền bối có thể chỉ điểm đôi chút không?”
Nếu mình cũng có thể giống sư phụ, tất cả vết thương trên người đều có thể nhanh chóng lành lại, vậy thực lực của hắn sẽ nâng cao rất nhiều, giết tín đồ Pháp Giáo cũng nhanh hơn.
Nghe ra cảm xúc trong giọng điệu của đối phương, Túc Nhất mỉm cười:
“Ngươi cần đăng giai, đại thiên lục là công pháp thần tiên, nếu không ngươi không đăng giai vẫn giữ lại phàm tính, cách của đại thiên lục tất nhiên dùng một lần sẽ ít đi một lần”
“Đăng giai? Thương khương đăng giai đại thiên lục?”
Lữ Tú Tài nghiêm túc nhớ lại, hắn từng đọc qua tất nhiên nhớ kỹ, nhưng điều kiện thật sự quá hà khắc.
“Không chỉ như vậy, thương khương đăng giai quả thật có tác dụng, nhưng ngươi chưa chắc có thể dùng được, đăng giai cũng phân chia khác nhau, tuy “đại thiên lục” được sử dụng rộng rãi, nhưng trong giáo không chỉ có mỗi đại thiên lục.
Túc Nhất lắc đầu.
“Ồ? Vậy dám hỏi tiền bối, còn có gì nữa?”
Lữ Tú Tài lập tức bị thu hút sự chú ý, hắn hiểu biết quá ít về phương diện này.
Điều duy nhất hắn biết là Áo Cảnh giáo không giống những tông môn khác, không cần ngộ tính cũng không cần biết chữ, chuyện này giúp ích rất lớn cho những chuyện mà hắn muốn làm.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNhưng cố tình đến đây rồi mà đối phương lại không nói tiếp nữa:
“Chỉ cần ngươi gia nhập Áo Cảnh giáo, chúng ta đều là đồng môn, chỉ điểm đôi chút chẳng phải là chuyện thoải mái tùy tiện ư? Tất nhiên sẽ nói cho ngươi biết.
Nghe thấy câu này, Lữ Tú Tài cau mày suy nghĩ, nhưng khi hắn cúi đầu trông thấy dáng vẻ của mình, lập tức quyết định gia nhập Áo Cảnh giáo.
Bây giờ hắn cũng đã như thế rồi, còn gì để người ta mưu đồ nữa, chỉ cần có thể giết chết nhiều Pháp Giáo hơn, bảo hắn làm gì cũng được.
“Được! Ta gia nhập Áo Cảnh giáo”
“Nơi này không tiện nói chuyện, chúng ta đến chùa Thập Tự ở thành đông bàn bạc.
Lữ Tú Tài một tay nắm mạch đao, chống người đứng dậy, bị Túc Nhất giơ tay chặn lại:
“Nếu ngươi quyết tâm gia nhập Áo Cảnh giáo vậy không cần đi như thế, ngươi từng dùng đại thiên lục, ngươi hẳn cũng biết giáo chúng Áo Cảnh chúng ta làm việc thế nào?”
“Tiền bối, hai chân ta không còn, ta không đi như vậy thì phải đi thế nào?”
Cọc gỗ tước nhọn một đầu sắc bén, trong tiếng hét thảm của Lữ Tú Tài, nó được cắm thẳng vào vết cắt chân cụt của hắn.
Cắm xong chân trái, lại đến chân phải.
Rất nhanh Lữ Tú Tài mất đi đôi chân được hai cọc gỗ chống đỡ đứng dậy, đau đến mức toàn thân hắn run rẩy, sắc mặt tái nhợt.
Thấy ánh mắt họ nhìn mình với vẻ dò xét, Lữ Tú Tài cắn chặt răng:
“Các người các người đi trước! Ta ta theo sau là được!”
Lữ Tú Tài nhấc cọc gỗ chân phải chống về trước, cọc gỗ kia lại cắm vào người hắn thêm một phần, máu chậm rãi chảy xuống lớp vỏ cây.
Nỗi đau cơ thể không khiến Lữ Tú Tài do dự, ngược lại hắn xem như đây là một bài kiểm tra.
“Được, chúng ta chờ ngươi trong chùa.
Túc Nhất không có ý định chờ Lữ Tú Tài, dẫn những người còn lại ra khỏi bình phong, rời khỏi phạm vi của ti thiên giám.
Mà lúc này, người sau lưng Túc Nhất lên tiếng:
“Trưởng lão đại nhân, tuy tên này là đồ đệ của Lý Hỏa Vượng, nhưng chưa chắc hắn sẽ quan tâm đến tên đồ đệ này”
Túc Nhất lạnh lùng nhìn hắn:
“Làm tốt chuyện của ngươi đi, nhóm đại trưởng lão muốn làm gì ngươi không có tư cách dò hỏi.
Nghe thấy câu đó, người kia lập tức cúi đầu, không dám nói thêm gì nữa.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.