Chương 1173: Thân Tàn Ma Dại
Có rất nhiều người ở bên trong, phần lớn đều đến để trao đổi đồ vật, ti thiên giám dựa vào kho nội bộ với đầy đủ vật chất để sai khiến những người này làm việc cho mình.
Dù sao nếu chỉ dựa vào niềm tin mà mong chờ người khác đối phó với Pháp Giáo là chuyện không thực tế lắm.
“Sư phụ”
Lý Hỏa Vượng đang đi vào bên trong tưởng mình nghe nhầm, chờ sau khi hắn quay đầu lại, trông thấy Lữ Tú Tài đã lâu không gặp.
So với thằng nhóc hắn gặp lần đầu, giờ đây dáng vẻ của Lữ Tú Tài hoàn toàn thay đổi, phần đầu của hắn ta không còn da, một mắt rỗng tuếch, cộng thêm hai ống quần trống trơn và cái miệng móm do không còn răng nữa. Lữ Tú Tài lúc này trở nên hoàn toàn giống với dáng vẻ mà cha hắn đã nói, Tinh Quái bị Lý Hỏa Vượng hàng phục.
Quần áo lam lũ, Lữ Tú Tài với phần áo rách rưới dùng bàn tay cuối cùng đỡ lấy thanh mạch đao, như một con kim kê độc lập chống đỡ cơ thể tàn phá của mình.
Thấy Lý Hỏa Vượng đi về phía mình, Lữ Tú Tài vội chống thanh kiếm, cố hết sức nhảy về trước vài bước.
“Ngươi đến đây làm gì?”
Lý Hỏa Vượng cau mày nhìn Lữ Tú Tài chống gậy trước mặt.
“Không có chân, không đi nhanh được, muốn vào đây xem có nghĩ được cách nào hay không”
Gương mặt Lý tú tài lộ vẻ buồn bực.
“Ngươi gia nhập ti thiên giám lúc nào?”
“Ta không gia nhập, bây giờ kho nội bộ của ti thiên giám mở rộng cho bên ngoài, chỉ cần đối phó Pháp Giáo đều có thể trao đổi đồ vật, sư phụ không biết sao?”
“Ta biết mấy chuyện rách nát này để làm gì?
Ánh mắt Lý Hỏa Vượng nhìn về phía chân cụt của Lữ Tú Tài, nói với vẻ hận rèn sắt không thành thép:
“Sao ngươi lại chặt chân! Dùng “đại thiên lục” kiểu gì vậy? Không biết lột da trước sao? Cùng lắm thì chặt bàn chân thôi cũng được!”
“Sư phụ, ta lột da rồi, nhưng có lúc gặp vài chuyện khó giải quyết, chỉ lột da chặt bàn chân không chống đỡ nổi, chỉ đành chặt cả khúc chân”
Lý Hỏa Vượng khẽ thở dài một tiếng, thực ra hắn cũng biết đau đớn trong lòng khi chặt tứ chi lớn hơn nhiều so với lột da, xem ra Lữ Tú Tài thật sự gặp phải kẻ thù khó chơi mới phải ra hạ sạch đó.
Hắn vẫn luôn cho rằng Lữ Tú Tài không chết cũng đã trở về rồi, không ngờ vẫn còn ở đây.
“Sao lại làm mình ra thế này, mau về nhà đi”
Lữ Tú Tài mỉm cười lắc đầu:
“Không được đâu, sư phụ, trước khi chưa tiêu diệt Pháp Giáo, ta sẽ không về.
Lý Hỏa Vượng nhìn vào sâu trong ti thiên giám:
“Ta còn chuyện gấp, tự ngươi phải cẩn thận”
“Sư phụ đi thong thả.
Lý Hỏa Vượng vừa đi được vài bước, lại thở dài xoay người, hắn móc dao găm ra, rạch một đường trên bụng Lữ Tú Tài.
Tiếp đó hắn đưa qua hình người bằng da lớn cỡ bàn tay được nặn ra từ rốn mình rồi nhét vào bụng đối phương.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetSau khi Lý Hỏa Vượng ấn vào hai bên vết thương dùng sức bóp lại ở giữa, thoáng chốc vùng bụng của Lữ Tú Tài đã lành lặn.
“Cho ngươi một mạng, nếu mạng này không còn thì trở về thôi, nếu ngươi chết, Lữ gia các ngươi sẽ tuyệt hậu”
Nói xong câu này, Lý Hỏa Vượng vỗ vai hắn, rời đi không quay đầu lại.
“Đa tạ sư phụ! Sư phụ đi thong thả!”
Chờ khi trông thấy Lý Hỏa Vượng lẫn vào nhóm người, Lữ Tú Tài mới xoay người lại đi đến nơi trao đổi đồ vật.
Hắn đến quầy gỗ trước, sau khi đổi vải đen và tai trái mình để dành thành đan dương thọ xong mới lấy đan dương thọ mua đồ.
“Vị đại nhân này, ngươi cần gì?”
Thái giám dán hai đồng tiền trên mắt, mỉm cười ung dung bước đến.
“Ta không còn chân nữa, có công pháp hoặc vũ khí gì có thể giúp ta đứng lên lại không? Lúc đuổi theo người ta cũng nhanh hơn chút?”
“Như vậy à, khách quan chờ một chút, ngươi vào sau bình phong chờ một lát, ta sẽ kiểm tra giúp ngươi.
“Được”
Lữ Tú Tài gật đầu, một tay chống mạch đao nhảy qua bên kia.
Lúc vừa bắt đầu thật sự không quen lắm, nhưng bây giờ Lữ Tú Tài đã nhảy nhanh hơn nhiều.
Đến phía sau bức bình phong, Lữ Tú Tài ngồi đó chờ thái giám mắt đồng tiền trở lại, trong quá trình chờ đợi, hắn lấy tay sờ vị trí ban nãy sư phụ rạch bụng mình.
“Vừa rồi sư phụ đã cho ta thứ gì? Hắn nói là một mạng? Thật sự có thể chống đỡ được một mạng sao?”
Vào lúc Lữ Tú Tài tò mò suy đoán, có vài người bức ra từ sau bức bình phong.
Nhưng không phải thái giám mắt đồng tiền khi trước, mà là vài người quái lạ mặc áo choàng lớn đội mũ cao, vừa bước vào, Lữ Tú Tài đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc trên người họ.
“Có chuyện gì?”
Lữ Tú Tài cũng không lo lắng, đây là địa bàn của ti thiên giám, hẳn không có ai đến gây chuyện.
“Ngươi và ta có duyên.
Ông lão dẫn đầu lấy ống trúc máu me đầm đìa từ trong áo choàng ra, lại chỉ nửa đoạn “đại thiên lục” lộ ra trong bọc hành lý của Lữ Tú Tài.
“Ngươi và ta có duyên”
Nghe câu nói của đối phương, Lữ Tú Tài vẫn không hiểu những người trước mặt rốt cuộc muốn làm gì.
Có điều hắn nhận ra “đại thiên lục” trong tay đối phương, cũng đoán được tám chín phần thân phận của mấy người đó, huống hồ Lữ Tú Tài đã không còn là tên nhóc từ lâu:
“Các ngươi… là người của Áo Cảnh giáo?”
“Hân hạnh, lão phu Túc Nhất.”
Nghe đối phương giới thiệu bản thân, Lữ Tú Tài có chút nghi ngờ một tay ôm quyền hành lễ.
“Ta là Lữ Tú Tài, chư vị tiền bối tìm ta có chuyện gì? Sao lại nói là có duyên?”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.