Chương 1150: Đầu Vẫn Còn
Đầu Lý Hỏa Vượng đau như muốn nứt ra, nghe thấy câu này, gương mặt với biểu cảm đau đớn vừa chuẩn bị giương khóe môi, nhưng hắn lập tức nhớ đến gì đó, lại lần nữa đau khổ khom lưng.
Bản thân hắn nhất định phải làm rõ, người này tuy giống Gia Cát Uyên, nhưng hắn ta không phải Gia Cát Uyên, hắn ta chỉ do mình cưỡng ép tu chân ra mà thôi.
Bây giờ hắn tu chân đại thành, có thể nhờ Tích Cốt kiếm tu Gia Cát Uyên ra, nhưng dù tu ra được đến cùng cũng chỉ là giả, Gia Cát Uyên đã chết, hắn phải nhận rõ hiện thực.
Hắn tu hắn ta ra, chỉ dùng làm công cụ mà thôi! Cũng giống như Bành Long Đằng vậy! Hắn không thể chuyển dời tình cảm dành cho Gia Cát Uyên lên người hàng giả này được!
Hắn muốn phân rõ thật giả, nhưng khi Lý Hỏa Vượng suy nghĩ như thế, cơ thể Gia Cát Uyên bắt đầu sụp đổ nhanh chóng, sắp biến trở lại thành Tích Cốt kiếm.
Những thứ tu chân ra có tồn tại hay không đều phụ thuộc vào một ý nghĩ của Lý Hỏa Vượng, hắn không thể phân biệt rõ ràng như vậy, nếu từ đáy lòng hắn không hề xem Gia Cát Uyên trước mặt là thật, vậy thì không thể tu chân ra Gia Cát Uyên được.
Gia Cát Uyên nhìn ra manh mối bên trong, nhanh chóng nhắc nhở:
“Lý huynh, bất kể ta có phải giả hay không, nếu ngươi thật sự coi ta là giả, vậy ta chắc chắn sẽ không tồn tại.
Lý Hỏa Vượng phẫn nộ đau đớn gầm một tiếng, đột ngột ngẩng đầu, đôi mắt lấp loáng ánh nước nhìn Gia Cát Uyên lúc này.
Mà cơ thể vừa rồi còn đang sụp đổ đã dần dần ổn định lại, Gia Cát Uyên lần nữa xuất hiện trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Nhìn gương mặt quen thuộc, Lý Hỏa Vượng run rẩy duỗi ngón tay ra, chỉ về phía kẻ thù xung quanh.
“Giúp ta! Giúp ta giết chúng! Giết sạch chúng!” Gia Cát Uyên khẽ gật đầu, khi hắn quay người lại, lần nữa vung vẩy bút lông trong tay. Người chân gà trong cơn mưa đổ rạp xuống như từng khóm lúa, bọn hắn lập tức nhận ra tình thế bất ổn.
Mọi người ăn ý bao vây tấn công Lý Hỏa Vượng từ bốn phương tám hướng, chúng không hề công kích Gia Cát Uyên với thực lực mạnh mẽ, mà dời mục tiêu vào Lý Hỏa Vượng bên cạnh đang đau khổ quỳ dưới đất. Rất hiển nhiên, ban nãy Lý Hỏa Vượng tu chân đã bị chúng nhìn thấy, biết quan hệ nhân quả giữa họ. Nhưng có Gia Cát Uyên ở đây, mấy người này rõ ràng đã suy nghĩ nhiều, chúng hoàn toàn không thể đến gần Lý Hỏa Vượng được.
Sau khi Gia Cát Uyên xuất hiện, trận giao đấu này dường như đã định sẵn kết cục.
Người chân gà còn muốn vùng vẫy, bất kể chúng nghĩ ra cách gì, Gia Cát Uyên cũng có thể hóa giải, thực lực hai bên thật sự chênh lệch quá nhiều.
Đối diện với thực lực của Gia Cát Uyên, rất rõ ràng người chân gà không phải đối thủ, giữa một nét chữ một bút họa, người chân gà xung quanh nhanh chóng biến mất, lửa nhang trong không trung dần dần tản ra, không còn khói trắng bay vào đấu lạp màu trắng kia nữa.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTrong trận mưa to, trên đài tế ngập máu, Gia Cát Uyên một mình một kiếm đứng ở giữa, xung quanh dần dần yên tĩnh lại.
“Lý huynh, buông ra đi, ta là Gia Cát Uyên giả, người thật đã chết rồi” Nghe thấy câu này, Lý Hỏa Vượng ôm đầu trong làn mưa, lập tức loạng choạng ngã xuống đất, nằm bẹp trong nước mưa, thở dốc từng cơn.
Muốn duy trì Gia Cát Uyên tồn tại, mỗi giây mỗi phút đều cực kì đau đớn, đầu đau như muốn nứt ra.
Không có sự duy trì của Lý Hỏa Vượng, cơ thể Gia Cát Uyên bên cạnh nhanh chóng tan biến, hắn nhìn Lý Hỏa Vượng chậm rãi lên tiếng:
“Lý huynh, ta có thể hỏi ngươi một chuyện không, Đại Tề thật sự được cứu rồi sao?”
Sau khi thấy Lý Hỏa Vượng khẽ gật đầu, Gia Cát Uyên thỏa mãn lần nữa biến trở lại thành Tích Cốt kiếm, cắm nghiêng dưới đất “Cha.”
Lý Tuế hiện hình bò qua, từ xúc tu bảy tay tám chân đỡ Lý Hỏa Vượng dậy:
“Cha, đừng sợ, đầu ngươi vẫn còn, đầu ngươi vẫn còn.
Không màng đến Lý Tuế đang nói chuyện, Lý Hỏa Vượng đứng dậy, quan sát kết quả trận chiến xung quanh. Trên đài tế khắp nơi đều là người chân gà ngổn ngang lộn xộn, chúng đã chết gần hết, cho dù không chết, cũng sẽ nhanh chóng nối gót đồng bọn của mình dưới sự truy sát của nhóm Triệu Gia Bảo.
Toàn bộ Mộc thành khi trước, nước mưa trên trời đan xen hòa cùng vũng máu dưới đất, khiến tòa thành sừng sững trong núi sâu đã hóa thành một tòa thành máu.
Dưới vũng máu đặc sệt dính nhớp, là tượng thần bốn chân khổng lồ, giăng đầy vải đỏ ngồi xổm giữa trung tâm tòa thành.
Mặc dù được màu máu tôn lên thoạt nhìn càng thêm khủng khiếp, nhưng ít nhất nó không còn cử động nữa, khiến Lý Hỏa Vượng hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng dù là vậy, Lý Hỏa Vượng vẫn không dám sơ suất, hắn quay đầu ra lệnh với Triệu Gia Bảo bên cạnh:
“Rút người ra ngoài, lật hết trong ngoài tòa thành này! Chỉ cần còn sống, đều phải giết chết! Một kẻ cũng không thể giữ lại!”
Càng vào lúc này càng phải cẩn thận hơn nữa, liên quan đến việc có thể đánh bại Pháp Giáo hay không, Lý Hỏa Vượng không dám có bất kỳ sơ sót nào.
Hắn thậm chí vùng vẫy đứng lên, muốn đi cùng, nhưng cái đầu như muốn nổ tung lại không cho phép hắn làm vậy.
Gia Cát Uyên là tâm bàn, muốn tu hắn ra cần rất nhiều tinh lực, cho dù mượn Tích Cốt kiếm tu chân Gia Cát Uyên, cũng là chuyện vô cùng miễn cưỡng.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.