Chương 1141: Trách Nhiệm
“Ngươi đang giúp ti mệnh đối phó Vu Nhi Thần?”
Lý Hỏa Vượng nhìn Huyễn Tẫn trước mặt với vẻ khó tin, lần nữa xác nhận hắn không nói sai.
Tin tức này với hắn mà nói, quá mức chấn động.
Nghe câu hỏi của Lý Hỏa Vượng, Huyễn Tẫn không lên tiếng mà đứng yên tại chỗ yên lặng không nói gì.
“Ngươi đang giúp ti mệnh nào? Bây giờ trong Bạch Ngọc Kinh, ti mệnh nào đang đối phó với Vu Nhi Thần? Tình huống rốt cuộc ra sao?”
Lý Hỏa Vượng liên tục dò hỏi Huyễn Tẫn Nhưng lần này, Huyễn Tẫn vẫn không nói nửa câu.
“Ngươi nói đi chứ! Ném ra một đầu mối, để ta ở đây tự hỏi tự đáp vui lắm sao?”
Mà lần này, cuối cùng Huyễn Tẫn đã lên tiếng:
“Ta chỉ có thể cho ngươi biết nhiêu đó thôi, nghĩ lại lúc trước ta đã nói gì, nếu ngươi biết quá nhiều sẽ ảnh hưởng nhân quả.
Nghe thấy câu này, trong lòng Lý Hỏa Vượng lập tức cảm thấy khó chịu như đánh một quyền vào bịch bông.
“Chỉ dựa vào ngươi? Chỉ dựa vào ti thiên giám cũng có thể len lỏi vào tranh đấu của ti mệnh? Có làm thế nào ta cũng không tin Lý Hỏa Vượng nhìn Huyễn Tẫn trước mặt, trong mắt là nghi ngờ sâu sắc.
“Haha, nghe ý của ngươi, ngươi tự cho rằng mình rất hiểu ta? Hay là người nghĩ mình rất hiểu ti thiên giám?”
“Không phải ta xem thường các ngươi, nhưng lời ngươi nói quá kinh hãi thế tục”
Bất kể thế nào, đó chính là ti mệnh, hắn từng gặp ti mệnh, Lý Hỏa Vượng không hề cảm thấy Huyễn Tẫn có thể giúp được bao nhiêu trong trận chiến tranh đoạt thiên đạo.
“Ngươi không thấy không có nghĩa là không tồn tại, nếu chúng ta có thể giám thiên, tất nhiên tự có cách của chúng ta, ngoài ra, Pháp Giáo sắp diệt thế, tất nhiên những tông môn khác sẽ bất mãn với bọn chúng, trong sáng ngoài tối trợ giúp chúng ta.
Thấy Lý Hỏa Vượng còn muốn lên tiếng, Huyễn Tẫn phất tay áo:
“Được rồi, đã nói đủ rồi, đây không phải chuyện ngươi nên nghĩ.
“Chuyện ngươi cần nghĩ là chuyến đi làm việc kế tiếp, chỉ khi mỗi người thực hiện đúng chức trách, hoàn thành hết trách nhiệm của mình, chúng ta mới có thể giải quyết được chuyện phiền phức to lớn kia. Lý Hỏa Vượng tay chống cằm khẽ cau mày suy nghĩ một lúc, duỗi một ngón tay về phía Huyễn Tẫn.
“Vấn đề cuối cùng, tình huống bên trên thế nào? Phía chúng ta tốt hơn, hay phía Vu Nhi Thần ổn hơn một chút?”
“Chuyện đó quyết định ở chuyến đi lần này ngươi làm việc như thế nào, nếu ngươi thành công, Vu Nhi Thần không còn hát hò được mấy ngày nữa.
“Ngươi không cần nghi ngờ ta, ta có che giấu đến mức nào, chúng ta vẫn là người cùng phe, hơn nữa ta đã cho ngươi kính toàn quang, bảo bối tốt như thế cũng đưa cho ngươi, đủ để bày tỏ thành ý của ta.
“Được rồi, có mỗi chuyện đó thôi mà ngươi tính lật đi lật lại bao nhiêu lần hả? Lần hành động này trừ ta ra, còn có ai?”
“Một vài cao thủ”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetHuyễn Tẫn đáp, lấy từ trong người ra yêu bài của ti thiên giám, bên trên viết hai chữ lớn bính soái. Lý Hỏa Vượng biết ti thiên giám có một bộ hệ thống thân phận của mình, bất kể thế nào, yêu bài này cao hơn không biết gấp mấy lần so với địa vị Canh Kỳ khi trước của Lý Hỏa Vương.
“Lần này không có ai quản ngươi, họ đều nghe ngươi chỉ huy, dù ngươi bảo họ đi chết, họ cũng tuyệt đối không nói hai lời”
Lý Hỏa Vượng vươn tay nhận yêu bài, lạnh lùng nhìn Huyễn Tẫn trước mặt:
“Bây giờ họ đang ở đâu? Khi nào xuất phát?”
Huyễn Tẫn duỗi bàn tay khô quắt ra, khẽ chạm vào kính toàn quang lơ lửng bên cạnh Lý Hỏa Vượng:
“Ngươi đi đến đây, đến nơi đó, tự nhiên sẽ có người giải thích với ngươi.
Thấy điểm sáng trên kính toàn quang, Lý Hỏa Vượng không nói thêm gì nữa, xoay người đi về hướng đó.
Huyễn Tẫn nói với Lý Hỏa Vượng đang dần dần biến mất trong rừng trúc: “Yên tâm, lỡ như ngươi thật sự gặp nguy hiểm, ta sẽ ra tay đưa ngươi về”
Lý Hỏa Vượng cảm thấy, những chuyện liên quan đến mạng sống vẫn phải dựa vào chính mình sẽ tốt hơn.
Dù sao lần trước lúc hắn ở trong bụng địa long, tên này không hề ra tay, đâu thể nào trước đây không học được chiêu đó bây giờ vừa khéo lại học được?
“Ừm.. ừm, ta biết rồi, cứ vậy đi, ta cúp trước đây?
Sau khi ngón tay Lý Hỏa Vượng ấn vào nút đỏ trên điện thoại, tiếng tút vang lên cuộc gọi kết thúc.
“Ai gọi vậy?”
Dương Na bên cạnh hút một hớp trà sữa vớ da, hỏi Lý Hỏa Vượng.
“Còn có thể là ai? Nghiên cứu sinh gọi đến, hắn bảo chúng ta qua đó một chuyến, có lẽ là chuyện Triệu Lôi hỏi được.
Lý Hỏa Vượng vừa cảnh giác quan sát đường phố náo nhiệt xung quanh, vừa trả lời.
“Vậy được, chúng ta lấy đồ rồi qua đó.
Chính vào lúc này, ánh mắt nàng bỗng sáng lên, nhét trà sữa vào tay Lý Hỏa Vượng, chạy về phía cô gái buộc tóc đuôi ngựa phía xa.
“Vợ ơi! Đã lâu không gặp có nhớ ta không?”
Dương Na hưng phấn chào hỏi bạn thân của mình.
Mà cô gái buộc tóc đuôi ngựa rõ ràng chẳng vui đến thế, nàng có chút bất an nhìn thoáng qua Lý Hỏa Vượng đang uống trà sữa ở phía xa.
Tuy Lý Hỏa Vượng cố ý đeo kính râm rất to, còn thay đổi cách ăn mặc khác với quá khứ, nhưng nàng đã ăn dưa suốt quá trình nghiệt duyên của Dương Na, làm sao không nhận ra được.
“Manh Manh, súng điện đâu?”
Dương Na nhận túi xách nhỏ trong tay đối phương, mở ra xem, trông thấy vài cây súng điện cao thế vẫn chưa được tháo bao ra.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.