Chương 901: Ta Là Đầu Tử
“Đến giờ rồi!”
Ngay khi Thượng Quan Ngọc Đình vừa mở miệng, Lý Hỏa Vượng đã nắm chặt thanh Cốt Kiếm vung mạnh lên, lập tức xuất hiện một khe nứt, các phần còn lại của chân tay đã bị cụt bao bọc lấy máu tươi từ bên trong không ngừng phun ra ngoài. Những thứ này đều là đồ của Binh Gia bên kia.
Mặc dù Đại Tề bên kia trống không, còn Đại Lương bên này đứng đầy người.
Lý Hỏa Vượng không chút do dự dùng bốn cái xúc tu cùng hai cái chân nện xuống đất, trực tiếp lao thẳng vào trong khe nứt máu thịt kia.
Khoảnh khắc Lý Hỏa Vượng vừa xuất hiện, cực tĩnh lập tức chuyển thành cực động, tiếng trống trận và tiếng chém giết không ngừng truyền vào trong lỗ tai hắn. Sát khí nồng đậm bốn phía gần như khiến cho huyết mạch của hắn căng ra.
“y da ~ Đây không phải là Kim Vệ tham quân tả hữu của ta sao? Tại sao bây giờ mới đến? Việc nội ứng đã làm đến đâu rồi?”
Nghe thấy giọng nói này, Lý Hỏa Vượng quay đầu nhìn khuôn mặt Cao Chí Kiên của Đầu tử, hắn đang đứng phía dưới cờ rồng bên cạnh mình.
Bị Binh Gia cùng các lĩnh soái và các lão tướng xung quanh Đầu tử nhìn chằm chằm, cũng không khiến cho Lý Hỏa Vượng hoang mang chút nào. Hắn hít một hơi thật sâu mở miệng nói:
“Sắp được rồi, Ti Thiên Giám định dùng ngươi đối phó với ta nhưng mà nếu ngươi đã làm nội ứng của ta vậy thì hắn nhất định sẽ thất bại.”
Dứt lời, Lý Hỏa Vượng chậm rãi tiếp cận Đầu tử dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người.
Những Binh Gia khác muốn ngăn cản hắn, nhưng lại bị Đầu tử chặn lại. Khi Lý Hỏa Vượng tiến lại gần mình, dường như hắn có chút ỷ vào, không hề hoang mang lo sợ.
“Nào nào nào, đoạn đường này vất vả rồi, để ta mời ngươi một chén.”
Cao Chí Kiên bưng một chén rượu qua.
“Này làm gì mà khổ cực chứ, Đầu tử đại nhân, dù sao thì chúng ta cũng đều là Tọa Vong Đạo, lấy việc đùa bỡn người khác làm niềm vui thôi.”
Lý Hỏa Vượng nhận lấy chén rượu ngẩng đầu lên uống cạn.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của các lĩnh soái Binh Gia xung quanh hơi thay đổi mà đây chính là hiệu quả mà Lý Hỏa Vượng muốn.
“Ha ha ha~ tình thế trước mắt cực kỳ nghiêm trọng nhưng cũng không nên đùa giỡn như vậy chứ.”
Lý Hỏa Vượng mỉm cười, đưa tay ra lau trên mặt, thẻ bài của Hồng Trung xuất hiện trên mặt hắn, trong giọng nói hài hước mang theo chút điên cuồng:
“Đầu tử lão đại, chuyện này sao có thể đem ra làm trò đùa được, chúng ta cũng đều tới theo ngươi mà.”
Một lúc sau, khi Thượng Quan Ngọc Đình đi đến trước mặt Cao Chí Kiên, khuôn mặt chữ quốc của Cao Chí Kiên bắt đầu dần dần biến đổi.
Là một Long Mạch, năng lực của Lý Hỏa Vượng không thể thay đổi được hắn, nhưng mà thuật biến hóa khôn lường của Ti Thiên Giám lại có thể mê hoặc được tất cả Binh Gia có mặt tại đây.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetChỉ cần Binh Gia Đại Lương không nghe theo lời hắn thì những thứ khác đều dễ làm hơn rồi.
“Ha ha ha, trò hay đấy, nhưng nếu các ngươi nghĩ rằng mình có thể đánh bại ta chỉ bằng chút trò bịp vặt này thì sợ là các ngươi đã nghĩ nhiều rồi.”
Cao Chí Kiên vươn móng rồng ra nhẹ nhàng kéo lên mặt mình, ảo ảnh của Đầu tử lập tức biến mất.
“Ta không phải là Hồng Trung sao? Đầu tử lão đại, ta là ai?”
Lý Hỏa Vượng hỏi ngược lại.
“Ngươi là Tọa Vong Đạo! Ngươi mới chính là Đầu tử!”
Khi Cao Chí Kiên chỉ tay vào mặt Lý Hỏa Vượng, Ti Thiên Giám lập tức xuất hiện phía sau hắn, hai tay kết ấn tru thiên, dùng sức ấn mạnh vào sau ót của Lý Hỏa Vượng:
“Chính là bây giờ!”
Khi dấu tay của Ti Thiên Giám chạm vào cơ thể hắn, Lý Hỏa Vượng ngay lập tức cảm thấy có thứ gì đó khác lạ, đó chính là Tiên Thiên Nhất Vu! Rất nhiều Tiên Thiên Nhất Vu!
Là một Tâm Tố, Lý Hỏa Vượng có thể cảm nhận được sự khác biệt rất nhỏ của những Tiên Thiên Nhất Vu này, đây không phải là Ti Thiên Giám! Hắn không thể sử dụng nó! Những Tiên Thiên Nhất Vu này đều tách ra khỏi người của từng Tâm Tố một!
Một đôi bàn tay xương khô cầm một chuỗi Phật châu kết chúng lại với nhau, tiếng niệm chú kỳ quái nặng nề nào đó vang lên bên trong đạo bào màu đỏ .
Cùng với tiếng niệm chú, mọi thứ xung quanh bắt đầu trở nên mê huyễn. Cho dù là chiến giáp trên người hay là đất trên mặt đất, màu sắc của chúng bắt đầu tan rã trong không trung khiến cho cả thế giới đều trở nên vô cùng mơ hồ, giới hạn giữa thực tại và hư ảo đang biến mất.
Lý Hỏa Vượng cảm thấy Tiên Thiên Nhất Vu trong cơ thể mình giống như bị ngâm trong nước vậy, bản thân nhẹ bỗng có thể tự mình điều động.
“Hừ~! Hừ~!”
Theo từng nhịp thở của Lý Hỏa Vượng, mọi thứ xung quanh bắt đầu giãn nở rồi co rút vặn vẹo biến dạng.
“Ta là Đầu tử! Ta mới là Đầu tử!!”
Khi huyệt Thái Dương của Lý Hỏa Vượng nổi gân xanh, trên mặt hắn bắt đầu dần dần thay đổi giống với Đầu tử.
Tiếng niệm chú vang lên không ngừng, Giám Thiên Ti nhìn về phía Cao Chí Kiên trước mặt thông qua cái lỗ đen trên đạo bào trống rỗng kia, có một giọng nói khác vang lên theo tiếng nguyền rủa:
“Giả sử hắn là Đầu tử, mà Đại Lương chỉ có một Đầu tử! Vậy thì ngươi không phải là Đầu tử, ngươi chỉ có thể là Cao Chí Kiên!”
Lời này vừa nói ra, khuôn mặt của Đầu tử lập tức trở nên mê mang:
“Ta ta…ta…là…là…Cao…Cao…Chí Kiên?!”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.