Chương 892: Mạnh
“Ba, ngươi không sao chứ!”
Lý Hỏa Vượng hộc máu nghiến răng đứng lên, đẩy Lý Tuế đi ra bên ngoài:
“Đi mau! Ở đây nguy hiểm lắm!”
“Cha! Ta không đi! Ta muốn giúp cha!”
Hiếm khi Lý Tuế làm trái lệnh Lý Hỏa Vượng.
Ngay khi Lý Hỏa Vượng còn định nói gì nữa, bầu trời chợt tối sầm lại, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, toàn bộ Long Mạch Đại Lương xoắn vào nhau, tạo thành một Bàn Long chắn hết bầu trời trong tầm mắt của hắn.
Vào lúc này, ngũ quan vặn vẹo của Cao Chí Kiên đang bị treo ngược, chỉ cách hắn có một trượng.
—
“Hồng Trung à! Hahaha!”
Cao Trí Kiên với ngũ quan vô cùng méo mó cười dữ tợn trong không trung nhìn chằm chằm Lý Hỏa Vượng, cũng chẳng chớp mắt đến một cái.
“Vẫn là nhờ ngươi, nếu không phải ngươi giúp đỡ, làm sao ta có được cơ thể bách hồn bộ hóa vô cùng hiếm có của hoàng đế Đại Tề, nếu không phải là ngươi, Cơ gia của Đại Lương sẽ không chết sạch, nếu không phải là ngươi, làm sao Gia Cát Uyên lại làm theo chúng ta chứ!”
“Ngươi yên tâm đi, đầu tử ta trọng tình trọng nghĩa! Chuyện chúng ta cùng lên kế hoạch, có phần của ta thì cũng có phần của ngươi!”
Cao Trí Kiên chậm rãi hạ xuống, thò vuốt rồng của mình ra với Lý Hỏa Vượng, dường như muốn đón hắn lên.
Lý Hỏa Vượng với đôi mắt đỏ bừng nuốt nước miếng một cách khó khăn, cũng đưa tay trái của mình ra với hắn.
Đúng lúc hai tay của hai người sắp chạm nhau, tay phải Lý Hỏa Vượng cầm đao bỗng vung mạnh, lập tức chém đứt tay trái của mình.
Tay trái bị đứt lìa mọc xương ra ngoài, hiện ra hình móng vuốt cào về phía khuôn mặt của Cao Trí Kiên.
Móng vuốt cào lên vảy rồng của Cao Trí Kiên, bắn ra tia lửa nhỏ, nụ cười trên mặt hắn dần biến mất:
“Hồng Trung, ngươi hơi quá đáng đấy, ta một lòng giúp ngươi, sao ngươi có thể lấy oán trả ơn chứ?”
Khi thấy Lý Hỏa Vượng cầm kiếm bị một cô gái không đầu ném về phía mình, Cao Trí Kiên đối diện với Tử Tuệ Kiếm sáng lấp lánh trong tay Lý Hỏa Vượng, không những không ngăn chặn, ngược lại còn mở rộng cánh tay lao lên.
Lúc hai người tiếp xúc, “tinh!” Cao Trí Kiên cúi thấp đầu, long giác phân nhánh, Tử Tuệ Kiếm trong tay Lý Hỏa Vượng lập tức giương cao lên.
Vuốt rồng vân rồng vẽ phượng mang theo xiềng xích màu vàng ở cổ tay móc thẳng về phía l*иg ngực của Lý Hỏa Vượng.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTrong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Lý Hỏa Vượng cắn chặt răng, gân xanh nổi lên, bóng hình cao lớn mặc giáp của Bành Long Đằng như một cái khiên khổng lồ lập tức chặn giữa hai người.
Nhưng liền sau đó, tiếng “phụt phụt” vang lên, hai bộ vuốt của Cao Trí Kiên trực tiếp cắm vào l*иg ngực của Bành Long Đằng.
Tiếp sau đó, cơ thể dài còn lại của hắn bỗng quằn quại, Cao Trí Kiên trực tiếp cào ra một lỗ lớn trên l*иg ngực của Bành Long Đằng.
Lúc này, long mạch như một cái côn gậy, xuyên qua từ l*иg ngực của Bành Long Đằng, không hề giảm tốc độ lao về phía Lý Hỏa Vượng.
Khi thấy Lý Hỏa Vượng giơ Tử Tuệ Kiếm lên, Cao Trí Kiên không hề do dự ngẩng đầu lên, lấy đầu của mình đυ.ng vào binh khí của Lý Hỏa Vượng, long giác trên đầu hắn còn cứng hơn Tử Tuệ Kiếm.
“Không thể tiếp tục thế này, phải nghĩ cách!”
Đúng lúc Lý Hỏa Vượng suy nghĩ vấn đề này, trong lòng bỗng vang lên chuông cảnh báo, nhanh chóng móc mắt trái của mình ra bóp mạnh.
Bỗng nhiên Cao Trí Kiên từ bên trái lao đến phía hắn bị một chùm màu sắc đặc biệt che phủ, nhất thời hắn trở nên vô cùng chậm chạp.
Nhưng không đợi Lý Hỏa Vượng thở không ra hơi, một đoạn long mạch kèm gió từ phía sau đảo quét về phía sau lưng hắn.
Lý Hỏa Vượng cắn chặt răng bật nhảy cao lên, vừa tránh được cú đánh lén nguy hiểm này, một bộ long trảo từ trên trời giáng xuống bóp cổ của hắn.
Không đợi Lý Hỏa Vượng giãy dụa, long trảo từ bốn phương tám hướng tóm lấy tay chân của hắn, sau khi hoàn toàn kiểm soát được toàn thân, lôi hắn cao cao đến không trung.
Lý Hỏa Vượng thấy trước mặt trời đất mù mịt cảm nhận được, năm luồng lực lớn mạnh kéo chân tay và cổ của mình ra năm hướng.
Rắc một tiếng, cổ, xương tay chân của Lý Hỏa Vượng nhanh chóng bị kéo trật khớp, nhưng đây chỉ là bắt đầu, da thịt không chống đỡ được, dần bắt đầu rách lìa theo lực kéo này.
“Hahaha! Thưa các vị hương thân phụ lão của Thượng Kinh! Nhìn cho rõ đây! Hôm nay ta cho các ngươi xem ngũ mã phanh thây! Người có tiền thì cho tiền, không có tiền thì hò hét hoan hô!”
Lời của Cao Trí Kiên vang khắp cả Thượng Kinh thành.
“Aaa!”
Lý Hỏa Vượng toàn thân đau dữ dội điên cuồng giãy dụa, muốn thoát khỏi cục diện chết chắc này, nhưng vẫn không thể ngăn được cơ thể của mình bị kéo dài.
Đúng lúc ở chỗ rách lìa trên cơ thể Lý Hỏa Vượng bắt đầu chảy máu, từng chiếc đèn khổng minh có hình hoa sen to bằng căn nhà không biết đã bay đến xung quanh long mạch từ bao giờ.
Trong mỗi một chiếc đèn khổng minh đều có một cậu bé hoa sen ngồi bên trong, những cậu bé này bắt đầu đồng thanh hát vang.
“Mặt trời xanh lên cao, mặt trời trắng nhô cao, Vô Sanh Lão mẫu phổ chúng sinh, mặt trời đỏ lặn, mặt trời tím lặn, dưỡng an cực nhạc Thường Tịch Quang Độ!”
Mây đen trên bầu trời bắt đầu cuồn cuộn, hình thành một số thứ không nói rõ được, vẩy rồng trên lòng mạch dường như cảm nhận được thứ gì, đều nổ tung vẩy.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.