18
Đã nói đến mức này, ngày hôm sau, ta liền đến Kinh Triệu phủ đánh trống kêu oan.
Ta gõ trống suốt nửa ngày, cuối cùng cửa Kinh Triệu phủ cũng mở ra.
Bước vào trong, ta trông thấy phủ doãn Kinh Triệu mặt mày khổ sở, ngồi trên ghế chủ tọa.
Phía sau ông ta là Tạ Tri Học đang mỉm cười.
Năm ấy, Tạ Tri Học đã ba mươi tám tuổi, là người đã được nhập các, kiêm luôn chức Thượng thư bộ Hộ.
Hắn để râu, nụ cười khiến người khác phải lạnh sống lưng.
“Đại nhân, mau thăng đường đi.” Tạ Tri Học vỗ vỗ vai phủ doãn Kinh Triệu.
“Thăng, thăng, thăng đường!” Phủ doãn Kinh Triệu vội vã gõ mạnh vào gỗ án: “Người ở dưới là ai? Mau khai tên!”
“Dân nữ họ Tống, tên Châu.” Ta điềm tĩnh quỳ xuống.
“Ngươi muốn cáo buộc ai?”
“Dân nữ muốn cáo buộc thế tử của Thành vương, cưỡi ngựa chạy loạn giữa phố, quấy rối dân chúng, tùy tiện đ//ánh đ//ập bách tính.”
“Hoang đường!” Phủ doãn Kinh Triệu đập bàn, như thể đã quyết định điều gì: “Ngươi chỉ là dân thường, dám cáo buộc thế tử Thành vương? Thật quá hoang đường! Lôi xuống—”
“Lý đại nhân!” Tạ Tri Học đen mặt, ngắt lời ông ta: “Ngươi không hỏi nguyên do, cũng chẳng tra xét rõ ràng, đã vội vàng muốn lôi người ra đánh đòn?”
“Ngài muốn ta làm thế nào đây?” Phủ doãn Kinh Triệu chán nản buông lời: “Đó là thế tử Thành vương!”
Thành vương là đệ đệ ruột duy nhất của Hoàng thượng, mà thế tử lại là con trai độc nhất của Thành vương. Nếu có chuyện xảy ra với thế tử, Thành vương sao có thể bỏ qua?
“Thế tử của Thành vương thì đã sao?” Một giọng nam trong trẻo vang lên.
Ta ngoảnh lại nhìn, thấy Tả đô ngự sử đang chậm rãi bước tới. Hắn và Tạ Tri Học thi cùng một khóa, năm đó từng ăn hoành thánh tại quán của ta.
Hắn bước đến bên ta, đỡ ta đứng dậy: “Tống Châu cô nương gần đây khỏe chứ?”
“Vẫn ổn.” Ta khẽ gật đầu.
Vừa cử động, hai bên tay ta lại bắt đầu rỉ m//áu. Tả đô ngự sử cũng sa sầm mặt.
Hắn quay lại, cao giọng nói: “Vương tử phạm pháp, tội phải xử như dân thường! Thế tử của Thành vương cưỡi ngựa chạy loạn, Ngự sử đài đã có chứng cứ. Hôm nay nghe nói Kinh Triệu phủ xét xử, ta tới đây để trình báo.”
Phủ doãn Kinh Triệu như người nuốt phải quả đắng, mặt mày nhăn nhó.
“Nhưng mà…”
“Nếu ái khanh cảm thấy khó xử, vụ án này chi bằng để trẫm tự xét.”
Nghe giọng nói ấy, tất cả mọi người trong phòng đồng loạt quỳ xuống: “Tham kiến bệ hạ.”
Hoàng đế khoác long bào bước vào đại sảnh. Theo sau ngài là một loạt quan viên triều đình.
Chức vụ của họ hoặc cao hoặc thấp, người thì trung thành, kẻ thì gian trá, nhưng điểm chung duy nhất, là tất cả bọn họ đều từng ăn hoành thánh tại quán của ta.
Chút ân tình nhỏ nhoi ấy, trải qua hai mươi năm, vẫn khiến người ta khắc cốt ghi tâm.
Khi thấy Hoàng đế đến, phủ doãn Kinh Triệu vội nhường lại vị trí chủ tọa.
Hoàng đế không chối từ, thản nhiên ngồi xuống, cầm lấy gỗ án, gõ mạnh: “Đưa thế tử của Thành vương lên!”
“Đến rồi đây!”
Ninh Chiêu hầu kéo theo thế tử Thành vương, lao nhanh vào đại sảnh: “Thần đã bắt được tên nhãi này!”
“Bệ hạ, ngài không biết đâu, khi thần xông vào phủ Thành vương, cả nhà Thành vương nhất quyết không chịu giao người!”
“May mà thần nhanh trí, trèo tường ra sau vườn. Tên nhóc này còn đang trốn trong phòng không chịu ra!”
“Tưởng ái khanh làm tốt lắm, trẫm nhất định sẽ ban thưởng.” Hoàng đế mỉm cười gật đầu.
Ngài ấy nhìn sang thế tử Thành vương: “Dạo gần đây, ngươi rong ruổi khắp kinh thành. Bách tính vừa ngăn cản một chút, ngươi liền đ//ánh họ tới tấp. Ngươi có nhận tội không?”
Thế tử còn định chống chế: “Ta không…”
Hoàng đế nói: “Khi quân phạm thượng, tội chet.”
Thế tử lập tức im bặt: “… Ta nhận.”
“Tốt, nhận tội nhanh gọn lắm.” Hoàng đế hài lòng gật đầu: “Người đâu, đem tên này đ//ánh đến nỗi cha hắn cũng không nhận ra nữa cho ta!”
19
Khi Thành Vương chạy tới nơi, thế tử của Thành Vương đã bị đ//ánh đến nỗi mặt mũi như đầu heo.
Thành Vương nhìn con trai, lòng đau như cắt nhưng không dám cầu xin, chỉ biết nhảy dựng lên vì sốt ruột.
Đợi đến khi thế tử chỉ còn thoi thóp, Hoàng đế mới thong thả giơ tay.
“Ngừng tay.”
Thành Vương lập tức lao đến, vừa khóc vừa gào: “Con trai ta ơi——”
“Được rồi, đừng ồn ào nữa.” Hoàng đế ngăn lại: “Trẫm có một danh sách, đợi tiểu tử này dưỡng thương xong, phải tự mình đến từng nhà xin lỗi và bồi thường. Hiểu chưa?”
Thành Vương gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: “Thần tuân chỉ.”
“Vậy còn,” Hoàng đế chỉ về phía ta, “hai roi trên người Tống cô nương, ngươi định xử lý thế nào?”
Thành Vương: “Đợi khi khuyển tử khỏe lại, thần sẽ mang bạc ngàn——”
Hoàng đế: “Hmm?”
Thành Vương: “…Thần sẽ mang vạn lượng vàng đến tạ lỗi.”
Hoàng đế: “Ừ.”
Ta ngẩn người: “Cái cái cái… vạn lượng vàng, quá nhiều rồi.”
Hai roi mà phải bồi thường vạn lượng vàng.
Chuyện này mà truyền ra ngoài, e rằng không ít người sẽ ngồi chực trước phủ Thành Vương, chỉ mong được đánh roi.
“Tống cô nương phẩm hạnh cao quý, khắp kinh thành đều biết, hẳn vạn lượng vàng nàng cũng sẽ không nhận.” Hoàng đế cười: “Trẫm có một cách hay.”
“Chi bằng lấy số vàng này làm quỹ ban đầu, xây một học viện ở phía Nam kinh thành, thế nào?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetViệc xây học viện là đại thiện, ai nấy đều không có ý kiến.
Hoàng đế mỉm cười hài lòng: “Vậy quyết thế nhé, hôm nay tan thôi.”
“Tiểu tử nhà ngươi nếu còn dám gây chuyện, trẫm sẽ đ//ánh cho đến khi không thở nổi mới thôi.”
Trước khi rời đi, Hoàng đế không quên cảnh cáo Thành Vương.
20.
Hơn nửa tháng sau, thế tử của Thành Vương vẫn chưa khỏi hẳn, nhưng đã bị Thành Vương kéo từ giường dậy, dẫn đi từng nhà xin lỗi.
Còn bên kia, học viện ở phía Nam kinh thành đã bắt đầu được dựng lên.
Hoàng đế đến gặp ta, giao cho ta trọng trách làm viện trưởng đời đầu của học viện.
Ta vội vàng xua tay: “Học viện là nơi giảng dạy, mà ta thì không tinh thông văn chương, sao có thể làm viện trưởng?”
“Ngươi tuy không tinh thông văn chương, nhưng phẩm hạnh và đức độ đều được mọi người nhìn nhận.” Hoàng đế nghiêm giọng nói: “Viện trưởng của học viện phải là người đức cao vọng trọng, công minh chính trực. Ngoài ngươi ra, trẫm không tin tưởng ai khác.”
“Vài chục năm trước, ngươi từng nói với trẫm rằng làm điều thiện không mong báo đáp, chỉ có thánh nhân mới làm được điều đó.”
“Nhưng trẫm nhìn lại mấy chục năm qua, ngươi làm bao nhiêu việc thiện, ngươi đã cầu điều gì báo đáp chưa?”
Báo đáp…
Ta nuốt ngược nỗi cay đắng trong cổ họng.
Tâm an, chính là phần báo đáp lớn nhất của ta.
“Phu tử của học viện, trẫm tự khắc sẽ sắp xếp, ngươi chỉ cần giữ vững tâm mình là được.” Trước khi rời đi, Hoàng đế căn dặn.
Giữ vững tâm mình…
Tâm của ta, Tống Lan Thanh, rốt cuộc là gì?
Cả đời này, ta mang tên của Tống Châu, không dám đi sai một bước. Ai nấy đều khen ngợi Tống Châu nhân hậu thuần khiết, phẩm hạnh cao quý.
Nhưng mỗi đêm khi giấc mơ chập chờn, luôn có một giọng nói nhắc nhở ta: ngươi không phải là Tống Châu, ngươi là Tống Lan Thanh.
Đừng giả vờ nữa, hãy sống thật với chính mình.
Nhưng khi ánh bình minh vừa ló rạng, ta lại trở thành Tống Châu hoàn mỹ không tì vết.
Sự giả vờ này, kéo dài cả một đời.
21
Việc xây dựng học viện diễn ra rất suôn sẻ.
Nhiều bậc đại nho nghe nói về việc lập học viện dành cho các học trò nghèo khắp thiên hạ, đều tự nguyện đến dạy học.
Ta giao quán hoành thánh của Tống Châu cho một chưởng quỹ đáng tin quản lý, rồi bắt đầu chú tâm vào việc điều hành học viện.
Năm tháng dần trôi qua, chỉ cần ta đi lại trong học viện, mọi người đều cung kính cúi chào, gọi ta một tiếng “Viện trưởng Tống Châu.”
Tên của ta được khắc trên tấm bia ghi chép sự kiện của học viện.
Nhìn hai chữ “Tống Châu” được khắc trên dòng đầu tiên, ta nghĩ rằng mình đã đạt được mục tiêu: làm cho tên Tống Châu lưu danh thiên cổ.
Nhưng dù chưa đạt được, ta cũng không thể làm tốt hơn được nữa.
22
Năm ta sáu mươi bảy tuổi, ta từ chức viện trưởng, trở về nhà hưởng cảnh an nhàn.
Người thường hay đến thăm ta là một cô bé hai mươi mấy tuổi.
Mười mấy năm trước, cô bé ấy bị đại ca và đại tẩu bán làm con dâu nuôi từ bé cho người ta. Ta tình cờ đi ngang, dùng số tiền lớn để chuộc nàng về.
Cô bé cảm động vì ân tình của ta, cứ nằng nặc đòi ký khế ước bán thân, muốn làm nha hoàn, hầu hạ ta suốt đời.
Ta vội vàng từ chối: “Không được, không được!”
Suốt đời, quá dài.
Chớ vì một chút ân tình mà đánh đổi cả đời mình.
Lời là vậy, nhưng cả đời ta, đã không thể quay đầu lại.
Cô bé lớn lên dưới sự giúp đỡ của ta, sau đó thành gia lập thất, sinh con đẻ cái.
Sau khi ta già, nàng thường xuyên đến thăm ta.
Sau bữa cơm tối, nàng đẩy chiếc xe lăn do thợ thủ công mới sáng chế ra, đưa ta đến thăm lại quán hoành thánh ngày trước.
Cây non mà năm mươi năm trước ta tự tay trồng, nay đã vươn cao xanh tốt.
Tán cây rộng lớn che đi ánh mặt trời, tạo ra một khoảng bóng râm mát rượi.
Những chiếc hoành thánh trắng ngần, nấu chín trong nồi nước dùng gà, được vớt ra, rắc thêm chút hành hoa và rau mùi thơm phức.
Có vị khách ngồi dưới bóng cây, ôm một bát hoành thánh nóng hổi, ăn ngon lành.
Ta cũng ngồi dưới tán cây, nheo mắt lại, cảm nhận sự mát mẻ này.
“Tống Lan Thanh.”
Bất giác, ta nghe thấy có người gọi tên mình.
Ta hoảng hốt quay lại, nhìn quanh bốn phía, nhưng không thấy gì cả.
“Viện trưởng Tống Châu, sao vậy?” Cô bé hỏi.
“Không sao.” Ta lắc đầu.
Một cơn mệt mỏi tràn đến, khiến mí mắt ta nặng trĩu, từ từ khép lại.
Không còn sức mà mở ra nữa.
Ân tình của “Tống Châu,” đời này ta cũng coi như trả xong rồi.
Trong bóng tối mịt mờ, ta mơ hồ nghĩ.
Kiếp sau, xin đừng để ta mệt mỏi thế này nữa.
[HẾT]
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.