Chương 879: Ai Tính Kế Ai
Đúng lúc Hoàng Phủ Thiên Cương đi ra bên ngoài với vẻ mặt âm trầm, Lý Hỏa Vượng ôm đầu ngăn hắn.
“Quốc sư chớ hoảng, còn có cách giải quyết! Long mạch của Đại Lương chưa đứt!”
“Ngươi vốn không biết đã xảy ra chuyện gì? Việc này không đơn thuần chỉ liên quan đến long mạch! Hừ! Ngươi vốn không hiểu gì hết!”
Hoàng Phủ Thiên Cương kiềm chế cơn lửa giận trong lòng, bước nhanh ra ngoài cung điện.
Lý Hỏa Vượng đang định mở miệng ngăn cản, bỗng ngẩn người, tư duy hơi trì trệ nhìn sang Gia Cát Uyên:
“Gia Cát huynh, cách mà ngươi vừa nói là gì?”
Gia Cát Uyên nhắm mắt hít sâu một hơi xong, lại chậm rãi mở mắt.
“Đại Tề! Có thể dùng huyết mạch hoàng gia Đại Tề để tiếp nối long mạch Đại Lương, như vậy long mạch sẽ được nối tiếp.”
“Gia Cát huynh, ngươi nói cái gì vậy? Bây giờ đâu có huyết mạch Đại Tề! Ngươi quên rồi à? Hoàng đế cuối cùng của Đại Tề bị ta chém rồi!”
“Hắn không chết được! Ban đầu hoàng thái hậu Đại Tề vì để con trai của mình lên ngôi, thậm chí không tiếc nghịch thiên thay đổi số phận, đã luyện hắn thành cơ thể bách hồn, không dễ chết như vậy! Hiện giờ hoàng đế Đại Tề được ngươi đưa đến Đại Lương, chỉ cần tìm được hắn! Tiếp nối long mạch của Đại Lương thì có thể phá được cục diện của Đầu Tử!
“Thật không! Vậy thì quá tốt rồi!”
Lý Hỏa Vượng ôm đầu đang định đuổi theo Quốc sư, nhưng đi mãi đi mãi, hắn dần dần dừng bước chân.
“Gia Cát huynh…có phải ngươi sớm đã biết cục diện mà Đầu Tử thiết lập không?”
“Lý huynh, chuyện này để sau này nói, mau chóng nói chuyện này cho Quốc sư Đại Lương đi!”
Nhưng Lý Hỏa Vượng không đuổi theo mà tiếp tục nói:
“Gia Cát huynh, ở Đại Lương, tìm Quốc sư Đại Lương cứ phải vội như thế sao? Hay là ngươi đang chuyển chủ đề? Ngươi biết không? Trước đây ta vẫn luôn phát hiện được có gì đó không ổn, nhưng ta cảm thấy mình nghĩ nhiều rồi.”
“Sao ta có thể nghi ngờ ngươi được, ta thật đa nghi như tào tháo, Gia Cát Uyên, ngươi tốt như vậy, hay là chúng ta kết bái huynh đệ đi.”
“Nhưng từ lúc tiếp nhận ký ức của Hồng Trung, ta càng lúc càng có nhiều điểm nghi ngờ, ví dụ như chính ngươi bảo ta đến Đại Tề tìm Thượng Cực Quán Khẩu, hơn nữa lại trùng hợp như vậy, ta còn gặp phải hoàng đế Đại Tề? Là ta đưa hắn đến Đại Lương?”
“Kết quả cục diện của Đầu Tử vừa hay muốn cắt đứt huyết mạch của Đại Lương, còn hoàng đế Đại Tề lại có thể tiếp nối? Sao lại trùng hợp như vậy? Trùng hợp đến mức như đã được lên kế hoạch sẵn vậy!”
Nghe thấy lời của Lý Hỏa Vượng, Gia Cát Uyên lại thở dài:
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Đúng thế, trước đó ta đã nhìn thấu màn kịch của Đầu Tử.”
“Tại sao ngươi không ngăn cản? Kể cả trước đó ngươi đã nhắc ta một câu, ban đầu có những người đoạt đích khác! Kể cả hai ba người còn sống cũng sẽ không rơi vào bước đường như bây giờ!”
“Vì ta muốn cứu Đại Tề!”
Đây là lần đầu tiên Gia Cát Uyên hét lên với Lý Hỏa Vượng.
Hắn khẽ run miệng nói:
“Ngươi có biết bên Đại Tề có bao nhiêu người sống không? Ngươi biết nếu Đại Tề hoàn toàn diệt vong, sẽ có bao nhiêu người chết không? Ngươi cứ tưởng tượng đến cô bé khóc khản cả giọng giật tà áo ngươi đi, đó là người sống sờ sờ đấy!”
“Ngươi có bạn bè, có người quan tâm, chẳng lẽ tiểu sinh ở Đại Tề không có ư? Đúng thế, tất cả đều là ta làm! Trước đây ta gửi lời cho bạn bè! Nàng chính là bạn của ta!”
“Nàng là tri kỷ của ta, hoàng đế Đại Tề cũng do ta bảo nàng dẫn đến, nàng diễn kịch với ngươi, cuối cùng nghĩ cách đưa hoàng đế Đại Tề đến Đại Lương, cục diện của Đầu Tử vừa được thiết lập xong, tiểu hoàng đế đó vừa hay có thể phá vỡ cục diện của Đầu Tử, hơn nữa nhân tiện cứu Đại Tề.”
“Ngươi yên tâm, cho dù để hoàng đế Đại Tề tiếp nối long mạch của Đại Lương, cũng không làm tổn thương đến Đại Lương, vì hiện giờ Đại Tề sắp mất rồi, ta chỉ muốn cho những người Đại Tề còn lại con đường sống thôi…”
Gia Cát Uyên càng nói càng nhỏ, cuối cùng dường như không nghe thấy.
Một lúc sau, Lý Hỏa Vượng bật cười, nhưng lại cười vô cùng khổ sở:
“Tại sao? Tại sao không nói thẳng với ta? Tại sao cứ phải như vậy? Kể cả ngươi nói thẳng với ta, chẳng lẽ ta còn có thể phản đối chắc? Ta còn bỏ cái mạng này chắc! Ta cũng sẽ giúp ngươi! Đến thế giới này, ta không tin ai hoàn toàn, ngoại trừ Gia Cát Uyên ngươi! Ta thật lòng coi ngươi là bạn!”
Gia Cát Uyên không nói gì, chỉ im lặng đứng đó.
Nhưng Lý Hỏa Vượng lại đoán được đáp án, hắn bước từng bước đến trước mặt Gia Cát Uyên, trừng đôi mắt đỏ ngàu hét lớn với hắn:
“Vì ngươi nghi ngờ ta là Hồng Trung? Hay là cảm thấy ta là kẻ điên? Không hề tiết lộ điều gì, ngươi vốn không tin ta, đúng không?”
“Đúng thế.”
Câu đúng thế này như cái chùy đập mạnh lên l*иg ngực Lý Hỏa Vượng, nỗi đau trong lòng nhanh chóng biến thành cơn giận cực độ.
“Ta là kẻ điên! Ta là Hồng Trung! Còn ngươi thì sao? Chưa biết chừng ngươi không phải Gia Cát Uyên! Ngươi chỉ là một ảo giác!”
Lời này vừa được nói ra, cơ thể của Gia Cát Uyên bắt đầu hiện lên chập chờn.
Nhưng như đối lập với cơ thể, lúc này ánh mắt của Gia Cát Uyên lại trở nên kiên định:
“Ta là Gia Cát Uyên thật thì làm sao? Ta là Gia Cát Uyên giả thì lại thế nào? Dù thế nào cũng không nhụt chí!”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.