Chương 872: Quốc Sư
Lý Tuế cầm lấy, cắn răng rắc ăn, vui vẻ đến nỗi hai mắt đều híp lại:
“Cám ơn cha, ta thích ăn cái này, cái này còn ngon hơn cả thịt.”
Thấy thiếu nữ tuổi xuân thì trước mặt đang gặm vảy máu của mình, Lý Hỏa Vượng luôn cảm thấy kỳ quái. Từ sau khi Lý Tuế biến thành hình người, hắn vẫn luôn có chút không quen.
Tựa như hôm nay Lý Tuế lớn lên giống người thì thật sự là con người vậy.
Sau khi thoát khỏi khốn cảnh này, còn phải bảo nàng cởi bỏ da thịt trên người ra.
Ngay khi Lý Hỏa Vượng vươn tay sờ lên đầu nàng, trong lòng hắn đột nhiên trở nên cảnh giác, hắn lập tức cau mày nắm chặt Cốt Kiếm.
“Lý Tuế mau lại đây! Có người tới!”
Lý Tuế vội vàng nhét nốt vảy máu còn sót lại vào miệng rồi nhảy lên lưng Lý Hỏa Vượng.
Khi nghe thấy âm thanh vạt áo quét qua lá cây, Lý Hỏa Vượng không chút do dự dùng thanh Cốt Kiếm trong tay rạch ra một kẽ nứt.
Nhưng khi hắn vừa định xông vào thì bầu trời đột nhiên tối sầm lại, kẽ nứt của hai tầng lịch sử cứ như vậy bị chặt đứt.
Không phải do nó tự biến mất mà là giống như bị thứ gì đó từ trung gian chặt đứt!
“Trong toàn bộ Đại Lương, ai là người có thể làm được đến mức này!”
Nghi vấn này vừa xuất hiện trong đầu Lý Hỏa Vượng, câu trả lời đã từ rừng cây đi ra. Người đó chính là quốc sư của Đại Lương!
Không giống như ông lão Thanh Ngưu trong tay cầm cần câu trước đây, vào giờ phút này Hoàng Phủ Thiên Cương mặc một chiếc pháp bào uy nghiêm, tay cầm thanh kiếm Tinh Túc, chậm rãi bước ra khỏi khu rừng:
“Quý Tai, ngươi ở chỗ này làm gì?”
Lý Hỏa Vượng ngăn Lý Tuế ở phía sau:
“Đương nhiên là bảo vệ chủ công nhà mình rồi! Chẳng lẽ những chuyện như chim khôn biết chọn cành mà đậu, quốc sư cũng muốn nhúng tay vào?”
“Ngươi cho rằng chút trò lừa bịp kia có thể lừa được lão phu sao? An Bình đã chết lâu rồi! Bên trong cái xác của nàng chính là tà ma do ngươi nuôi dưỡng!”
Hoàng Phủ Thiên Cương dứt khoát vạch trần thân phận của Lý Tuế.
“Bệ hạ đã thắng rồi, vậy hắn chính là hoàng đế. Ngươi cho rằng ngươi là ai? Còn dám hô mưa gọi gió đại sự quốc gia? Tội khi quân, chém!”
Quốc sư vừa dứt lời, trong nháy mắt Lý Hỏa Vượng cảm thấy toàn thân như bị một ngọn núi lớn đè lên, không thể động đậy được.
Thấy quốc sư hai mắt trợn tròn xách kiếm đi về phía mình, bản thân sắp bị ông ta giết chết, Lý Hỏa Vượng vội nói:
“Quốc sư, chờ đã! Nếu ngươi có bản lĩnh cao cường thì chẳng lẽ ngươi không thấy bên cạnh ta có ảo ảnh của Ti Thiên Giám đại nhân sao? Chuyện này có liên quan đến Ti Thiên Giám đại nhân!”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetKhi Lý Hỏa Vượng thốt ra lời này, bầu không khí xung quanh gần như đọng lại, nhưng thấy thanh kiếm trong tay đối phương vẫn chưa chém xuống, hắn biết lời mình nói ra có tác dụng rồi.
Lý Hỏa Vượng biết rằng ngay cả khi quốc sư và Ti Thiên Giám ở cùng một phe thì cũng không có khả năng có thể thương lượng với bọn họ mọi chuyện được.
Một tay Hoàng Phủ Thiên Cương bấm chú quyết mà trước giờ Lý Hỏa Vượng chưa từng thấy. Ông ta dùng sức chỉ xuống đất, đôi mắt ông ta lập tức nhìn về phía Thượng Quan Ngọc Đình đang hành lễ với mình ở bên cạnh.
Sau khi thấy đôi mắt đầy đầu nàng, quốc sư Đại Lương chợt kinh hãi:
“Thật sự có chuyện như vậy? Chờ đã, chẳng lẽ Ti Thiên Giám nàng muốn…”
Nhân cơ hội này, Lý Hỏa Vượng lập tức nói ra kế hoạch của Đầu Tử.
Nhưng thái độ của vị quốc sư Đại Lương này cũng gần giống như thái độ của Ti Thiên Giám, cho dù nghe thấy Lý Hỏa Vượng nói ra âm mưu của Đầu Tử, thì ông ta vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, ngược lại ông ta càng chú ý đến Thượng Quan Ngọc Đình mắt mọc đầy đầu hơn.
Ngay khi hắn đang cau mày suy nghĩ cái gì đó, xung quanh lại vang lên tiếng bước chân, thuộc hạ của Cơ Lâm đuổi tới rồi.
Mấy chục tên từ bốn phía xung quanh vây lại, nhưng bọn họ không trực tiếp động thủ, bởi vì bọn họ thấy Hoàng Phủ Thiên Cương cũng đang đứng ở đó.
Đợi một hồi, một tên mập ôm Kim Nguyên Bảo thận trọng tiến lên một bước:
“Quốc sư đại nhân, vị này là…”
“Lui ra.”
—-
Đối diện với mệnh lệnh của quốc sư Đại Lương, dù những người này nhận thánh chỉ của Cơ Lâm cũng không dám càn rỡ.
“Vâng, tiểu nhân tuân lệnh.”
Trong phút chốc, tất cả những người xung quanh đều giải tán, không ai dám ở lại.
Thấy đối phương uy nghiêm đứng trước mặt những người này như vậy, trong lòng Lý Hỏa Vượng không khỏi có chút lo lắng. Hắn thầm tính toán trong lòng nếu như vị quốc sư này muốn làm khó hắn thì hắn nên giải quyết như thế nào.
Nếu thật sự là như vậy, sợ rằng mình chỉ có tu chân Gia Cát Uyên liều với hắn một phen.
Ngay khi Lý Hỏa Vượng nghĩ vậy, hắn liền thấy thanh kiếm Tinh Túc trong tay Hoàng Phủ Thiên Cương được cất trong ống tay áo, tay không đi đến trước mặt Lý Hỏa Vượng.
“Nếu ngươi muốn chờ Ti Thiên Giám, e rằng cũng đợi đủ rồi. Hắn còn bị vướng vào một số chuyện vụn vặt, nếu không thì như vậy đi, ta giúp ngươi giải quyết Đầu Tử, ảo giác này thuộc về ta.”
“Hửm?!”
Lý Hỏa Vượng và Thượng Quan Ngọc Đình đều sững sờ, hắn thực sự không ngờ đối phương lại nói những lời như vậy.
Nhìn ý tứ này, quốc sư đây là muốn cướp đồ của Ti Thiên Giám, chẳng lẽ hai người này ngấm ngầm đối phó nhau sao?
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.