12
Tống Lan Thanh.
Ba chữ này khiến ta ngẩn người. Suốt mười năm nay, không còn ai gọi ta bằng cái tên ấy.
Chỉ còn lại ký ức mờ nhạt, cha mẹ từng dịu dàng gọi ta: “Lan Thanh.”
Tống gia nổi tiếng nhờ dòng dõi học vấn, ta là con gái út, trên có huynh trưởng, tỷ tỷ, ai nấy đều yêu thương, cưng chiều ta.
Cha ta có thiếp, nhưng mẹ ta rộng lượng, trong nhà yên ổn, chưa từng có sự tranh đoạt, đấu đá.
Cho đến năm ta bảy tuổi, Tống gia gặp đại nạn, nam nhân bị tru di, nữ nhân bị ép làm quân kỹ. Các nữ nhân của Tống gia bị nhốt trong ngục tối, chờ đợi hình phạt.
Trong căn ngục đen tối, không thấy ánh mặt trời, mẹ ta ôm chặt ta trong lòng, co rút vào góc tường.
“Lan Thanh, đừng sợ,” bà vuốt tóc ta, giọng run rẩy, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra kiên cường, “Mẹ nhất định sẽ bảo vệ con.”
“Phu… phu nhân? Phu nhân!”
Một tiếng gọi khẽ phá tan sự yên tĩnh.
“Uyển Nương?!” Mẹ ta vội chạy đến chấn song, nước mắt trào ra: “Sao ngươi lại đến đây? Mau quay về! Tống gia không còn đường cứu, không thể liên lụy đến ngươi!”
“Phu nhân có ân với ta, sao có thể nói là liên lụy.” Uyển Nương khẽ khoát tay.
Nàng mang đến cho chúng ta một hộp cơm, trong đó có thức ăn còn ấm và tinh tế. Lúc ấy, ta còn nhỏ, lại chịu nhiều khổ cực trong ngục, ôm lấy chiếc bánh quế hoa, ăn ngấu nghiến.
Uyển Nương nhìn mẹ ta với vẻ thương cảm, nắm lấy tay mẹ: “Phu nhân, người cao quý như vậy, sao lại chịu khổ thế này!”
Mẹ ta cười thê lương: “Ta và phu quân là phu thê một thể, phu quân đã ra đi, ta sao có thể sống một mình.”
“Chỉ tiếc cho Lan Thanh của ta, con bé còn quá nhỏ…”
Nói rồi, bà bật khóc nức nở.
“Phu nhân đừng sợ,” Uyển Nương cắn răng, như thể đã quyết định điều gì: “Ta có cách, nhất định có thể cứu tiểu thư ra ngoài.”
Trước ngày đi đày, ta lại gặp Uyển Nương trong ngục. Trong lòng nàng ôm một cô bé bằng tuổi ta. Cô bé ngủ say, miệng khẽ nở nụ cười, như đang mơ một giấc mộng đẹp.
“Đây là con gái ruột của ta, tên là Tống Châu.” Uyển Nương vuốt tóc cô bé đầy lưu luyến. Vuốt một lúc, mắt nàng đỏ hoe, rồi đột ngột, mạnh mẽ đẩy cô bé qua khe chấn song.
Mẹ ta kinh hãi: “Uyển Nương? Ngươi làm gì vậy?”
Uyển nương lại vô cùng bình tĩnh: “Phu nhân có ân cứu m//ạng ta, Uyển Nương chẳng biết báo đáp thế nào. Ta nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể dùng con gái ruột của mình để đổi lấy tiểu thư ra ngoài.”
“Ngục này canh gác nghiêm ngặt, ra vào đều phải bị lục soát. Vừa nãy lính canh biết là có hai người vào, không thể để ba người ra ngoài.”
“Nhưng làm sao có thể để con gái ruột của ngươi thay Lan Thanh chịu tội được!” Mẹ ta lắc đầu. Ta cũng ôm chặt lấy mẹ, liên tục lắc đầu.
Người sống trên đời, đã sống thì phải sống cho đàng hoàng, đường đường chính chính. Chịu khổ là số phận của ta, sao có thể để người khác thay ta chịu khổ?
“Phu nhân đừng nghĩ nữa, nếu không đổi người, lát nữa lính canh tới, chúng ta không ai thoát được!”
Mẹ ta nhìn Tống Châu, lại nhìn ta, nghiến răng, cuối cùng đẩy ta ra ngoài.
Ta sợ hãi khóc thét: “Mẹ! Con không đi! Con muốn chet cùng người!”
Nhưng ta còn chưa khóc xong, đã cảm thấy đau nhói phía sau đầu. Thứ ta thấy cuối cùng chính là đôi mắt đỏ hoe của Uyển Nương.
Đến hôm sau khi ta tỉnh dậy, xe ngựa áp giải các nữ nhân Tống gia đã rời khỏi kinh thành.
Không thể đuổi kịp nữa.
13
Bề ngoài, ta gọi Uyển Nương là “mẹ,” còn nàng gọi ta là “Châu Châu.”
Nhưng khi ở riêng tư, nàng bảo ta gọi nàng là “Uyển Nương,” và gọi ta là “tiểu thư.”
Những gia quyến của tội thần bị đày làm quân kỹ, sau khi qua cơn sóng gió, nếu có bạc thì có thể chuộc người ra.
Uyển Nương liều m//ạng bán hoành thánh, từng bát, từng bát một, cuối cùng cũng tích góp đủ bạc. Nàng mang bạc đi tìm người, mong chuộc mẹ và Tống Châu trở về.
Nhưng khi nàng hớn hở ra đi, lại thất thần quay về.
Tống Châu đã qua đời trên đường đi theo quân, vì mệt nhọc và bôn ba mà mất. Mẹ ta, ngay khi đến quân doanh, không chịu nổi sự ô nhục nên t//ự v//ẫn.
Sau khi trở về nhà, Uyển Nương bệnh nặng. Khi tỉnh dậy, nàng dường như trở thành người khác. Nhưng ta dần phát hiện ra, nàng đã không còn minh mẫn như trước.
Nàng bắt đầu nhầm lẫn ta với Tống Châu. Trong đêm mưa gió sấm sét, nàng ôm lấy ta, nhẹ nhàng an ủi: “Châu Châu đừng sợ, mẹ đây rồi.”
Ta nép mình vào lòng nàng, không nói lời nào. Uyển Nương lại nhầm rồi. Tống Châu sợ sấm sét, còn ta thì không.
Nhưng đôi khi, nàng lại rất tỉnh táo.
“Tiểu thư, cô không biết đâu, năm xưa phu nhân đã cứu m//ạng ta khỏi tay bọn sơn tặc!” Uyển Nương lẩm bẩm với ta.
“Khi ấy ta đã thề, đời này dù có làm trâu ngựa, cũng phải báo đáp ơn đức ấy.”
Nhưng những lúc tỉnh táo như thế lại ngày càng ít đi. Chỉ đến lúc lâm chung, nàng mới nhìn lên xà nhà, nước mắt tuôn tràn.
“Châu Châu, con của mẹ, cuối cùng mẹ cũng sắp đến bên con rồi.”
Nàng thì thầm, thở dài. Đến cuối cùng, từ cổ họng nàng bỗng vang lên một tiếng gào thét thê lương:
“Phu nhân, đại ân đại đức của người, Uyển Nương đời này cuối cùng đã trả xong!”
Dứt lời, đôi mắt nàng khép lại, trút hơi thở cuối cùng.
Ta ngồi ngây trên giường, hai tay ôm lấy đầu, mắt đờ đẫn nhìn xuống đất. Những giọt nước mắt to tròn rơi xuống, làm ướt mặt đất lấm bùn.
14
Ân nghĩa.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetÂn nghĩa.
Hai chữ đơn giản, nhưng để thực hiện thì khó như lên trời.
Mẹ đã cứu Uyển Nương, Uyển Nương chịu ơn mẹ ta. Tống Châu bị đổi chỗ cho ta, ta lại mang ơn Tống Châu.
Đã nhận ơn nghĩa, thì phải dùng cả đời để trả lại.
Ta biết cả đời này ta không thể trả hết đại ân của Tống Châu, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ còn hai mục tiêu.
Giờ đây nhà họ Lưu đã sụp đổ, kẻ thủ ác đã bị xử tội, chỉ còn lại một điều. Ta mang danh Tống Châu, thì phải làm cho tên này được lưu danh muôn đời.
Từ khi tiếp quản quán hoành thánh, ta đã hao tâm tổn trí, chỉ để thực hiện điều đó.
15
“Ngươi là Tống Châu, hay là Tống Lan Thanh?” Thấy ta im lặng, Hoàng đế lại hỏi thêm một lần nữa.
“Trẫm đã triệu hồi những nữ quyến còn sống sót của nhà họ Tống về kinh. Trong đó có một người tự nhận là thiếp thất của Tống Thái Phó.”
“Nàng ta nói, nàng ta tận mắt chứng kiến Uyển Nương trong ngục dùng con gái ruột để đổi lấy tiểu thư Tống gia, Tống Lan Thanh.”
“Vậy ngươi…”
“Ta là Tống Châu.” Ta cắt ngang lời Hoàng đế.
“Có lẽ nàng đã nhìn nhầm, hôm đó ta có cùng mẹ vào ngục, nhưng không có chuyện đổi Tống Lan Thanh ra.”
Hoàng đế nhìn sâu vào ta: “Thật sao?”
“Thật.” Giọng ta kiên định.
Hoàng đế thở dài một tiếng.
“Trẫm vốn nghĩ, nếu ngươi là con gái ruột của Tống Thái Phó, việc lật lại vụ án của nhà họ Tống sẽ dễ dàng hơn.”
“Nhưng ngươi không phải cũng không sao, trẫm vẫn sẽ lật lại vụ án, ngươi cứ yên tâm.”
Sau khi Hoàng đế rời đi, ta ngồi ngẩn ngơ trong quán hoành thánh.
Thời Xuân Thu có chuyện về đứa trẻ mồ côi nhà họ Triệu.
Trình Anh dùng chính con trai mình để đổi lấy con trai ruột của Đại phu Triệu Thuẫn nước Tấn, một mình nuôi nấng cậu bé ấy thành tài. Cuối cùng, đứa trẻ mồ côi nhà họ Triệu lớn lên, báo thù cho Triệu Thuẫn rồi lật lại án oan.
Thế nhân tán dương sự trung nghĩa của Trình Anh, tán dương lòng dũng cảm và sự kiên nhẫn của đứa trẻ mồ côi nhà họ Triệu.
Nhưng không ai quan tâm đến đứa con ruột của Trình Anh.
Không ai nghĩ đến việc hỏi cậu ấy, liệu cậu ấy có nguyện ý bị cha mẹ đẩy ra, dùng sinh m//ạng của mình để trả nợ ân tình hay không.
Trong dòng chảy của lịch sử, tên tuổi cậu ấy chỉ như một ngôi sao băng vụt qua, rồi biến mất mãi mãi.
16
Án oan của Tống gia đã được lật lại, bài vị của Tống Thái phó được đưa vào Thái miếu để hưởng thụ hương khói đời đời.
Ta âm thầm phái người giúp đỡ người thiếp còn sống sót kia. Tống gia giờ đây, chỉ còn lại một mình nàng.
Ta vẫn bán hoành thánh ở kinh thành, tính ra đã hai mươi năm.
Quán “Hoành Thánh Tống Châu” đã mở thêm bốn, năm chi nhánh trong kinh thành, vẫn giữ nguyên hương vị như xưa.
Khi quán mở ngày càng nhiều, cũng có người đến cầu hôn, nhưng ta đều từ chối. Nữ tử trên đời này, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử, vốn dĩ chẳng thể khác.
Nếu ta lấy chồng, tên của ta sẽ đổi thành họ Tống Thị.
Phần lớn số tiền kiếm được từ bán hoành thánh, ta dùng để cứu trợ thiên tai, giúp đỡ người nghèo.
Mỗi khi có thiên tai, trước cửa quán “Hoành Thánh Tống Châu” sẽ dựng lên dãy bàn phát cháo, cứu trợ cho dân chúng lâm nạn.
Những nữ nhân lưu lạc chốn thanh lâu, những nha hoàn bị đ//ánh đ//ập… những năm qua, ta không thể đếm hết mình đã cứu giúp bao nhiêu người.
Nghe những lời ca ngợi về “Tống Châu,” lòng ta mới cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.
17
Năm ta ba mươi bảy tuổi, Thành vương cùng gia quyến tiến kinh.
Thế tử của Thành vương lớn lên ở phong địa, từ nhỏ đã tự do phóng khoáng.
Hắn ngày ngày khoác y phục đỏ rực, cưỡi ngựa Hãn Huyết Bảo Mã, rong ruổi khắp kinh thành.
Cuối cùng, có một ngày, một chiếc xe ngựa vì tránh né không kịp, đã lao thẳng vào quán hoành thánh của ta.
“Rầm” một tiếng, chiếc xe đ//âm vào gốc cây đại thụ trong sân, mới dừng lại được.
Chỉ tiếc rằng, xe ngựa đã vỡ nát.
Ta nghe thấy tiếng động liền bước ra, vừa vặn trông thấy thế tử của Thành vương ngồi trên lưng ngựa, cằm hếch cao, mặt đầy vẻ khinh thường.
Người đánh xe vừa vất vả bò dậy từ đống đổ nát, hắn đã giơ tay lên, định quất thêm một roi: “Thứ dân hèn mọn ở đâu mà dám cản đường bản thế tử!”
“Khoan đã!” Ta vội chạy tới, chắn trước mặt người đánh xe.
Roi vừa giơ lên chưa kịp dừng lại, đã quất mạnh xuống cánh tay trái của ta, khiến da thịt rách toạc.
“Thứ dân hèn mọn ở đâu!” Thế tử lạnh lùng hừ một tiếng.
Ta cố nén cơn đau, cao giọng nói: “Nơi đây là kinh thành, là dưới chân thiên tử. Thế tử thúc ngựa chạy loạn, khiến xa phu gặp nạn. Không nghĩ đến việc bồi thường thì thôi, sao còn có thể đánh người?”
Lời ta còn chưa dứt, một roi nữa lại quất xuống. Cánh tay phải cũng rách toạc một vết dài.
“Chỉ là một kẻ hèn mọn, bản thế tử dù không bồi thường thì ngươi làm được gì?” Thế tử ngạo nghễ nói: “Có bản lĩnh thì cứ đi tố cáo!”
“Chờ ngươi tới nha môn Kinh Triệu phủ, xem phủ doãn Kinh Triệu có dám đối chất với bản vương không!”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.