14.
Trưởng công chúa không gặp được An Trạng Nguyên.
Đông Ngô không biết đang tính toán cái gì, lại gửi đến một công chúa xinh đẹp và hoạt bát để hòa thân.
An Trạng Nguyên vì dáng vẻ chính trực, hành xử thanh tao nên được cử đi tiếp đón công chúa Đông Ngô.
Nghe nói công chúa Đông Ngô không hợp với khí hậu, An Trạng Nguyên phải ngày đêm chờ đợi, không về nhà.
Rất nhanh có người truyền tin rằng công chúa Đông Ngô đã để mắt đến An Trạng Nguyên, hai người xuất hiện cùng nhau, tài sắc vẹn toàn, xứng đôi vừa lứa.
Trưởng công chúa gặp lại An Trạng Nguyên đã là mười ngày sau.
Ngày hôm đó, hoàng gia và quan chức tập trung tại ngoại ô Tây Sơn tổ chức trò chơi đá cầu, uống rượu xuân, đi săn.
Các quan chức dẫn theo gia quyến đến tham gia, cắm trại qua đêm.
Ai cũng có đôi có cặp.
Qúy Lâm Uyên và thê tử ngồi cùng nhau.
An Trạng Nguyên và công chúa Đông Ngô cùng đến.
Trưởng công chúa một mình ngồi trên cao uống rượu, xem trò đá cầu để giải khuây.
Chẳng bao lâu, An Trạng Nguyên ra sân đá cầu, đá rất tốt, bóng vào lưới liên tục, nhiều cô nương trên sân cổ vũ, vỗ tay, vui mừng nhất là công chúa Đông Ngô, như thể An Trạng Nguyên là phò mã của cô ta.
An Trạng Nguyên thắng, hắn nhìn về phía Trưởng công chúa đang ngồi trên cao, nhưng nàng lại cúi đầu uống rượu.
Hắn nghĩ nàng thích xem đá cầu nên mới xuống sân đá.
Khi mới có tình cảm luôn mong nhận được ánh mắt khen ngợi từ người mình yêu.
Trưởng công chúa uống rượu một lúc lâu mới nhìn xuống sân.
Công chúa Đông Ngô dường như đang lau mồ hôi cho An Trạng Nguyên, trên mặt đầy vẻ hưng phấn vui vẻ.
An Trạng Nguyên quay lưng về phía Trưởng công chúa, nàng không nhìn thấy biểu cảm của hắn.
Trưởng công chúa nắm chặt chén rượu, ánh mắt trở nên tối sầm.
An Trạng Nguyên thật sự là món hàng hot, ai cũng muốn có hắn.
Nàng tưởng rằng hắn rất giữ gìn, không dễ bị lôi kéo, hóa ra không phải, hắn chỉ không hứng thú với các ni cô, nhưng rất quan tâm đến công chúa, bất kỳ công chúa nào cũng đều khiến hắn hứng thú.
Hắn thích ai không liên quan đến nàng, nàng chỉ cần quân lệnh của hắn.
Trưởng công chúa tức giận đến mặt tái nhợt, bất chấp mọi thứ, ném chén rượu, vén váy dài, từ cao xuống.
Nàng muốn phá hỏng mối quan hệ của hắn với công chúa Đông Ngô.
Trưởng công chúa quý phái, vấp một bước, vừa đúng lúc đụng vào An Trạng Nguyên, hắn nhanh chóng đỡ lấy nàng.
Nàng dựa vào, toàn thân mềm mại nép vào người hắn.
Trưởng công chúa dịu dàng nói: “An Trạng Nguyên, ta cảm thấy bị say nắng mất rồi, làm ơn, đỡ ta một chút.”
An Trạng Nguyên đỡ lấy nàng, một tay ôm lấy eo nàng, một tay đỡ cánh tay nàng, lo lắng hỏi nàng còn đứng vững được không.
Hắn lo lắng hơn bất kỳ ai.
Trưởng công chúa thở dài.
An Trạng Nguyên lòng dạ rối bời, ngay cả việc nói chuyện cũng không còn tâm trí, chỉ lo đỡ Trưởng công chúa rời đi.
Công chúa Đông Ngô bị coi như không tồn tại.
Công chúa Đông Ngô tức giận đến mức mắt trừng lớn, nắm lấy tay áo của An Trạng Nguyên, “An Trạng Nguyên, ngài còn phải chịu trách nhiệm về sự an toàn của ta, sao ngài có thể nói đi là đi như vậy?”
An Trạng Nguyên mới chợt nhớ ra chuyện này.
Trưởng công chúa thấy vậy, lập tức xoay ngón tay, xoa trán, kêu “ái gia” một tiếng, đôi mắt đẹp của nàng lấp ló trong bóng tối dưới tay, nàng giả vờ đau đớn, nói: “An Trạng Nguyên, ngươi vẫn nên ở lại với công chúa Đông Ngô, làm tròn trách nhiệm đi. Ta không sao đâu, ta có thể tự đi được.”
Nàng vừa nói, vừa đẩy tay hắn ra, loạng choạng đi về phía trước.
An Trạng Nguyên không nói thêm gì, bước lên trước, trực tiếp bế Trưởng công chúa lên và đi về.
Trưởng công chúa đã đạt được mục đích, cố tình làm trước mặt công chúa Đông Ngô, ôm cổ An Trạng Nguyên, thân mật dụi vào ngực hắn, rồi đưa ra một biểu cảm châm chọc và nở nụ cười đắc ý về phía công chúa Đông Ngô.
Công chúa Đông Ngô tức đến bật khóc, rồi chạy đi.
An Trạng Nguyên bế Trưởng công chúa về lều của nàng.
Hắn hành động nhẹ nhàng, cẩn thận đặt nàng xuống giường.
Nhưng không ngờ, Trưởng công chúa lại táo bạo, đột nhiên vòng tay qua cổ hắn, kéo hắn lên giường cùng với mình.
Nàng ôm chặt tay hắn, cơ thể mềm mại và thơm ngát nằm dưới thân hắn.
Nàng chớp mắt quyến rũ hắn.
Đôi môi nàng nói: “An Trạng Nguyên, ngươi còn thích ta không?”
An Trạng Nguyên không thể nói gì, nàng nhíu mày, buồn bã nói: “An Trạng Nguyên đã chán ta rồi sao?”
Hắn hôn nàng.
Nói thêm thì vô ích.
Đôi môi hắn nóng bỏng và mãnh liệt.
Nàng cũng đáp lại nụ hôn của hắn bằng sự mãnh liệt và cuồng nhiệt.
Nàng bám vào tay hắn, cong người lên, mong nhận được nhiều sự an ủi hơn.
Hắn nhẹ nhàng đặt tay lên lưng nàng qua lớp vải mỏng, âu yếm vỗ về.
Trong hơi thở hổn hển, Trưởng công chúa mơ hồ nói: “An Trạng Nguyên, chúng ta liên minh đi.”
An Trạng Nguyên dừng lại, ngẩng lên nhìn nàng, gương mặt nàng hồng hào và ánh mắt như nước nhìn hắn, lại nói: “An Trạng Nguyên, chúng ta liên minh nhé?”
Hắn trầm giọng hỏi: “Liên minh gì?”
Đôi môi hắn vẫn chạm vào đôi môi nàng, khi hắn nói, đôi môi nàng cũng rung theo.
Trưởng công chúa liếm đôi môi hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn, “Ngươi giúp ta làm việc, ta sẽ đáp ứng ngươi.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetAn Trạng Nguyên đột nhiên nổi giận, mặt hắn trở nên nghiêm nghị, không nói gì, chỉnh lại mái tóc rối của nàng, sắp xếp lại cổ áo của nàng, đắp chăn cho nàng, rồi quay lưng định rời đi.
Trưởng công chúa không ngờ hắn sẽ từ chối mình, mặt nàng tái nhợt, quát: “An Trạng Nguyên, ngươi, đừng để sau này phải hối hận.”
Hắn quay lưng về phía nàng, không nói gì.
Trưởng công chúa cảm thấy thời gian kéo dài mãi mãi.
Giống như thời gian đã dừng lại.
Cuối cùng nàng nghe hắn nói: “Trưởng công chúa, ta không đồng ý, không phải việc gì cũng có thể giao dịch được.”
An Trạng Nguyên rời khỏi lều của nàng.
Hắn đã thoát khỏi cái bẫy của nàng.
Trưởng công chúa đá chăn ra khỏi người.
An Hòa Húc, ngươi nghĩ mình là ai?
Không có ngươi thì ta không sống nổi sao?
Nàng tức giận đến mức tay run rẩy.
15.
An Trạng Nguyên giận dữ đi một đoạn đường rồi dừng lại.
Cơn giận của hắn đến nhanh, đi cũng nhanh.
Hắn quay lại.
Trên đường trở lại lều của Trưởng công chúa, cỏ dại và hoa xuân cháy rực.
Đỏ, hồng, vàng, trắng, nhạt, đậm, đủ mọi sắc thái.
An Trạng Nguyên nhìn thấy những bông hoa dọc đường, hắn biết Trưởng công chúa thích cài hoa.
Hôm đó khi hắn cõng nàng, nàng đã đeo đầy hoa trên đầu, tuy không có quy luật, nhưng rất đẹp.
Hắn cúi xuống, chăm chú hái hoa.
Vì không chắc nàng thích màu gì, nên hắn hái một bông của mỗi màu.
An Trạng Nguyên cầm một bó hoa xuân rực rỡ, vui vẻ trở về lều của Trưởng công chúa.
Hắn muốn làm nàng vui vẻ và cho nàng biết rằng, điều khiến hắn tức giận là việc nàng đã đảo lộn mối quan hệ của họ.
Không phải vì hắn giúp nàng mà nàng đồng ý yêu cầu với hắn.
Thực ra, nên là nàng đồng ý với hắn, hắn sẽ giúp nàng.
Còn việc làm thế nào, họ có thể thảo luận thêm, có nhiều cách để đạt được một mục tiêu.
Hắn đứng trước lều, chỉnh lại nếp nhăn trên áo, định lên tiếng.
Bỗng có âm thanh từ trong lều vọng ra.
Là giọng nói của Trưởng công chúa.
“Thủ phụ đại nhân, tối nay chúng ta cùng đi tắm suối nước nóng nhé.”
Những bông hoa mà An Trạng Nguyên cầm đều rơi lả tả trên mặt đất.
Chiều hôm đó.
Công chúa Đông Ngô đứng trước mặt tất cả mọi người, đề nghị kết thân với Tây Lăng, cô ta chỉ định An Trạng Nguyên làm phò mã của mình.
Mọi người đều xôn xao.
Hoàng thái hậu, tiểu hoàng đế, và Thủ phụ đại nhân đều đồng ý.
Mọi người đều tán thành cuộc hôn nhân này.
Trưởng công chúa mỉm cười, nhấp một ngụm rượu nho trong cốc, cảm thấy hơi chua.
Nàng im lặng nhìn An Trạng Nguyên và công chúa Đông Ngô đứng bên nhau.
Hoàng thái hậu hỏi ý kiến An Trạng Nguyên, An Trạng Nguyên lơ đãng nhìn xuống đất, vẻ mặt thất thần.
Ngày hôm đó quá bình lặng, quá nhàm chán, cần có chút náo nhiệt mới vui.
Trưởng công chúa đột nhiên làm rơi cốc, rượu đỏ thẫm bắn lên váy đỏ của nàng, toàn màu đỏ, đỏ chói mắt, khiến người ta cảm thấy chói lòa.
.
“Công chúa Đông Ngô, cô hãy chọn người khác đi. An Trạng Nguyên có tình cảm với ta. Ngài ấy là phò mã mà ta chọn.”
Cả phòng xôn xao, không ai không thay đổi sắc mặt.
Ngay cả An Trạng Nguyên cao quý cũng bị nàng nhúng chàm, thật khiến người ta phẫn nộ.
Trưởng công chúa không nhìn sắc mặt ai, kể cả An Trạng Nguyên.
Nàng chỉ đơn giản là châm lửa vào pháo, khiến hoàng thái hậu và công chúa Đông Ngô phải nhảy lên để đối phó với nàng, như vậy mới không uổng công.
Thủ phụ đại nhân cũng sẽ tức giận, vì nàng không theo ý hắn, không ngoan ngoãn chờ vài năm rồi mới tính toán. Thế thì tốt, hắn ta giận rồi, dù sao tối nay cũng sẽ đến, nếu hắn đến, đêm mới thú vị.
Còn về An Trạng Nguyên, hắn từ chối nàng thì đừng trách nàng phá hoại danh tiếng của hắn, nàng không đạt được thì người khác cũng đường mong mà có được.
Trưởng công chúa ôm váy dài, kiêu ngạo rời khỏi hiện trường hỗn loạn.
Nàng đã hẹn Thủ phụ đại nhân đi tắm suối nước nóng, không có thời gian nghĩ về những chuyện khác.
Chiều tà, trời đã tối.
Trưởng công chúa đang tắm suối nước nóng ở một vách đá.
Vầng trăng trên vách đá mờ nhạt gần như không thấy, ánh đêm thật ảm đạm.
Hơi nước bốc lên bao phủ lấy nàng.
Trưởng công chúa quấn quanh người một lớp sa mỏng, từ eo trở xuống chìm trong nước, phần trên nằm gục trên thành suối, hai tay chồng lên nhau, gối lên khuôn mặt thanh tú của nàng, nàng đang nhìn trăng, nhìn vầng trăng nhạt nhẽo, tiều tụy.
Nàng như một bóng ma trắng.
Gần suối là một cánh rừng đen đặc.
Bỗng nàng nghe thấy tiếng động.
Ai lại đến đây?
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.